Thế giới 1: Chưa từng lừa ngươi (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Nhìn thấy mỹ nhân được sủng ái nhất thiên hạ đang đứng trước cửa Thượng thư phòng, không biết đã đứng bao lâu, mà dường như lại đang hiểu lầm gì đó, gã tổng quản trẻ tuổi mới được bổ nhiệm sợ đến cứng cả người rồi.

   Phản ứng này của gã trong mắt Đăng Dương, rõ rành rành chính là chột dạ, che giấu.

   Nét cười trên mặt y càng trù lệ, tâm trạng gã càng thấp thỏm.

   Hay lắm Từ Quân! Uổng công ông đây ngày đêm dằn vặt suy tính cách để lừa đi tâm ngươi, lại xoay vòng đủ mọi cách, không tiếc nguy hiểm để có thể phô ra tấm chân tình cho ngươi thấy, ngươi vẫn có thể không lọt lưới!

   Có mỹ nhân ta đây rồi, thế mà vẫn còn có thể cho nữ nhân khác vào mắt!

   Đăng Dương khẽ cười một tiếng, đôi mắt cong cong lấp lánh.

   - Thế, ngươi dám chặn ta bên ngoài sao?

   Ông trời của ta ơi, ngài không thể nghe giải thích một chút được sao, mặt ngài cứ cười thế kia...

   Gã ngăn lại trái tim đang đập thình thịch, lúng búng kêu lên:

   - Quốc sư hiểu nhầm bệ hạ rồi, bệ hạ phê duyệt tấu chương cả một đêm, thần sắc mỏi mệt, nên muốn sửa soạn lại một chút...

   À... Đây là tiết tấu muốn xóa đi dấu vết hử~

   Đúng lúc này, mấy gã thái giám lúc nãy được sai đi chuẩn bị thùng nước nóng đã quay trở lại, đang khệ nệ bê thùng gỗ lại gần. Đằng sau là mấy tiểu cung nữ trẻ tuổi, mỗi người tay cầm một cái khay đựng đồ, người mang khăn tắm, người mang khăn lau, rồi tinh dầu tắm, y phục để thay, xếp thành một đoàn chuẩn bị tiến vào.

   Đăng Dương đưa tay ngăn vị cung nữ đi cuối hàng kia lại. Cung nữ kia thấy người chặn nàng ta lại chính là vị đang được Hoàng đế sủng ái nhất, cũng là người có thân phận tôn quý danh vọng nhất Đại Việt thì nhất thời sững sờ đến cứng cả người. Nếu không phải nàng ta vẫn tỉnh táo nhớ ra thứ mình cầm trong tay là y phục của Hoàng đế, chỉ sợ đồ trong tay đã bị đôi tay run run đánh rơi từ lâu.

  - Nô tì thỉnh an Quốc sư.

   Đăng Dương đưa tay cầm lấy khay đồ trong tay nàng ta, nhẹ nhàng hất cằm.

   - Ngươi đi được rồi.

   Gặp phải bất ngờ như vậy, cung nữ kia bối rối, theo bản năng đưa mắt liếc nhìn vị công công thân cận bên người Hoàng đế kia. Gã công công kia lộ vẻ mặt bất đắc dĩ nhắm mắt lại, sau đó phất tay ra lệnh cho nàng ta lui đi.

   - Vậy bây giờ, ta vào được chứ?- Đăng Dương nháy mắt- Ta không vào, bệ hạ của các ngươi đành chịu trần truồng vậy?

   Cái vị này... Sao lại như vậy chứ...

   Tổng quản nở nụ cười cứng ngắc, tay đưa ra làm thủ thế mời.

  

   Khi Đăng Dương bước vào, Từ Quân đang tắm dở.

   Mái tóc đen dài của hắn được búi gọn gàng trên đỉnh đầu, cần cổ rắn chắc, bả vai rắn rỏi thon dài, tấm lưng rộng ngâm trong nước.

   Đăng Dương kìm chế không nổi suýt thì huýt sáo thành tiếng.

   Dáng ngon vậy bạn eiiiiiiii.

   Dường như cũng đang vội vàng, Từ Quân tắm rửa rất nhanh chóng, sau khi hắn đứng dậy khỏi thùng gỗ, quấn khăn quanh nửa người dưới, quay lưng lại lấy y phục, bất ngờ thấy một bóng người thấp thoáng sau rèm châu, gương mặt lập tức tối sầm. Nếu là bình thường, cho dù chỉ là một bóng dáng, hắn cũng sẽ nhận ra bóng dáng cứng cỏi của Đăng Dương. Nhưng rèm châu lại che mất bóng hình mơ hồ của người đứng sau, vả lại ngày thường Đăng Dương vốn yêu thích không ngừng với y phục màu đỏ, nhưng hôm nay, người kia lại mặc y phục màu trắng xanh.

   Đăng Dương quả thực là chỉ yêu y phục màu đỏ, dù là đỏ nhạt, đỏ tươi hay đỏ sẫm, chỉ cần không là cái màu điên cuồng như màu đỏ highlight thì màu nào mặc lên người y cũng sẽ có một phong vị khác biệt, xinh đẹp hơn người. Nhưng "Đăng Dương" trước kia, thân là Quốc sư, chỉ mặc y phục có màu sắc nhẹ nhàng thanh nhã. Mấy bộ màu đỏ mà mấy ngày nay Đăng Dương mặc đều là đặt thợ may cung đình gấp rút làm ra. Tuy nhiên, thời gian có gấp rút thế nào thì đồ cho Quốc sư vẫn phải làm tinh tế tỉ mỉ, vậy nên Đăng Dương vốn cũng chẳng có bao nhiêu bộ đồ. Thời tiết gần đây lại đang mưa suốt, y phục khó khô, rốt cuộc cũng có một ngày y phải cam chịu mặc đồ của "Đăng Dương" trước đây.

   Thấy người sau rèm vẫn còn trơ trẽn đứng đó, mặt Từ Quân cũng đen sì rồi. Hắn đã sớm ra lệnh cho toàn thể cung nữ, sau khi đặt đồ ở bên ngoài thì phải lập tức rời đi, vậy mà vẫn còn có người còn muốn nán lại. Lại nghĩ đến vị kia trong lòng, đầu Từ Quân liền mơ hồ truyền đến cảm giác đau.

   Vị kia nhà hắn tuy rằng suốt ngày cười cợt, thấy hắn thân cận với kẻ khác cũng chẳng tỏ thái độ gì, nhưng hắn biết, y không tỏ vẻ gì không phải vì y rộng lượng, mà bởi vì y bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận sự phản bội. Y lại thường hay nghĩ vớ vẩn...

   Mà giờ này rồi, Đăng Dương chắc chắn sắp đến, y mà thấy cảnh tượng một người lõa thể một người cầm y phục đứng hầu thì...

   - Ngươi còn không mau để y phục ở đó rồi cút ra ngoài? Tổng quản chưa dạy dỗ ngươi rằng không được phép ở một mình cùng với ta? 

   Gì? Có cái quy luật này thật à? Đăng Dương nhướng mày, cong môi hỏi ngược lại:

   - Tại sao không được?

   Nghe thấy giọng người kia, Từ Quân sững người.

   Vừa lúc đó, Đăng Dương đưa tay vén rèm châu qua một bên,nhẹ nhàng lách người vào. Y đưa tay nhấc y phục lên, giơ lên.

   Từ Quân nghi ngờ nhìn y, lại thấy y hất cằm ra lệnh, liền ngoan ngoãn để y giúp mình mặc y phục. Nhưng dĩ nhiên là áo thôi, chứ quần thì... Thực ra ánh mắt trêu cợt của Đăng Dương vẫn luôn bám theo hắn, dường như chỉ muốn lập tức nhào vào, nhưng Từ Quân vẫn là bắt y quay đi.

   Không phải là không muốn thân cận, nhưng có quan hệ gì phát sinh thì cũng là phát sinh sau đại điển phong hậu thì mới được.

   - Nào, giờ thì nói ta nghe, tại sao sáng nay ta tới đây lại được nghe nói là, kẻ nào đó muốn chặn ta ngoài cửa nhỉ?

   Từ Quân thở dài, đưa tay chải lại tóc.

   - Không phải ngươi vẫn vào được đó thôi?

   - Khác chứ. Ngươi cho ta vào và việc ta tự vào là khác biệt.- Y mỉm cười mờ ám, cúi đầu xuống bên vai Từ Quân, nhìn bóng hình hai người hiển hiện trong gương đồng- Hay là, bé Quân nhỏ ngượng ngùng?

   - Nói cũng không biết ngại.

   Thấy Từ Quân lại mặt lạnh đối đáp với mình, Đăng Dương nhướng mày, từ đằng sau nhào tới ôm chặt lấy eo hắn. 

   - Ngươi, kì thực, rất thích ta phải không? Rất rất thích ta phải không? Hay nên nói, ngươi... Yêu...

   Từ Quân bất ngờ xoay người, đưa tay chặn miệng y.

   - Đáp án ngươi muốn nghe, vào thời điểm thích hợp, ta tự nhiên sẽ cho ngươi biết.

   Thời điểm thích hợp?

   Ta đợi được, nhưng em gái của ngươi có đợi được không?

   Em gái ngươi đợi được, thì công ty của ngươi có đợi được không? Những cấp dưới, bạn bè hợp tác với ngươi có đợi được không?

   Đăng Dương ngẩng đầu nhìn y, mỉm cười trù lệ mê hoặc.

   - Đối với ta, việc ngươi đem ta vào trong tâm là rất quan trọng.

   Từ Quân mơ hồ gật đầu. Trong mối quan hệ tâm duyệt lẫn nhau này, Đăng Dương không ngừng thổ lộ tâm tình, mà hắn chỉ mơ hồ đáp lời, dường như có chút không công bằng với y? Nhưng, bản thân y cũng rõ, y đã nắm được tâm hắn, vậy thì lo lắng vô ích làm gì chứ?

  

   Từ Quân vốn đã là Hoàng đế, mọi sự vụ triều chính đều do hắn chấp quyền, là cửu ngũ chí tôn danh xứng với thực. Nhưng đại điển lên ngôi vẫn chưa được tổ chức. Theo suy nghĩ của hắn, nắm trong tay quyền lực mới là kẻ mạnh chân chính, vậy nên hắn vẫn chỉ vội vàng việc chăm lo triều chính, tạm gạt cái đại điển kia qua một bên. Nhưng Hoàng thượng không vội thái giám đã gấp, cuối cùng, dưới sự thúc giục không ngừng của văn võ bá quan, lại thấy sự vụ sắp xếp cũng tạm ổn, cuối cùng Từ Quân cũng nhớ ra cái đại điển kia.

   Khi nghe đến cái đại điển này, Đăng Dương nhếch môi cười nhàn nhạt.

   Trong lịch sử Đại Việt đã quy định, trong đại điển phong đế, nhất định phải phong hậu.    

   Nếu không có hậu, coi như không chấp nhận đế.

   Bảo sao các vị đại thần thúc giục gấp gáp, hăng hái như uống phải máu gà. Xem ra là khuê nữ kinh thành cũng đang rộn ràng lắm đây?












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net