Thế giới 3: Nhân ngư của pháp sư (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Hai đôi môi áp sát, sức nóng cháy này cũng không biết là truyền ra từ hơi ấm thân thể hay chính là từ ngọn lửa trong lòng.

   Một đôi môi thờ ơ hé mở, một đôi môi điên cuồng hôn sâu.

   Chỉ một nụ hôn, mà tựa như một cuộc đại chiến.

    Thân thể của hai người giam trong phòng tắm, thiếu niên áp chặt người đàn ông vào tường, sau lưng chính là nền gạch lạnh lẽo, phía trước lại chính là thân thể người ấm nóng, cảm giác này tựa như bị kìm kẹp giữa lửa và băng, vô cùng khó chịu, lại vô cùng... Kích thích.

   Người đàn ông thờ ơ nhấc mí mắt, đôi mắt khép hờ liếc sang thiếu niên đang điên cuồng áp chặt mình vào góc tường. Rõ ràng chỉ cần hắn dùng một chút sức, đến ngón tay cũng không cần động là có thể ném thiếu niên ra khỏi người mình ngay lập tức, thậm chí còn có thể đánh y cho đến khi hiện nguyên hình, hay đến cả tước đi cái mệnh mỏng này của y cũng là chuyện vô cùng dễ dàng, thế nhưng, hắn lại không hề động.

   Ở góc độ này, hắn có thể nhìn từ trên xuống khuôn mặt kia ở khoảng cách gần trong gang tấc. Làn da người kia rất đẹp, rất mỏng manh, hàng lông mày rất đẹp, mang chút âm nhu của nữ giới, lông mi đen dài cong cong, một hàng lông mi quá đẹp cho một tên con trai bình thường.

   Người kia hơi ngẩng đầu, hai cánh môi hé ra, trầm giọng hỏi:

   - Sao lại không đáp lại em?

   Calme thực sự có hơi khâm phục bản thân, giờ phút này vẫn có thể bình tĩnh đối diện với gương mặt họa thủy kia.

   Hắn đưa tay hơi đẩy người đang đè trên người ra, giọng nói thờ ơ lạnh nhạt:

   - Cậu điên rồi? Hay là uống nhầm thứ gì rồi?

  Đăng Dương nghiêng ngả ngã ra đằng sau, lưng bị đập vào tường phòng tắm truyền tới cảm giác đau đớn.

   Rõ ràng hắn chỉ đẩy nhẹ một cái...

   Ngón tay Calme hơi động, nhưng cuối cùng thì vẫn không nhấc lên.

    Mái tóc đen mềm mại như tơ lụa của Đăng Dương rũ xuống, che đi biểu tình trên khuôn mặt điệt lệ.

   Y vươn tay vịn vào bồn rửa mặt, cố gắng đứng dậy.

   Calme hơi cau mày, hắn có một loại xúc động muốn vươn tay đỡ lấy người trước mặt, ngón tay hơi run lên, nhưng chung quy vẫn giữ cho cánh tay ngoan ngoãn để yên.

    Đăng Dương ôm chặt lấy hắn, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, trên môi là nụ cười rạng rỡ tràn đầy sức sống, rõ ràng là một nét cười đẹp, nhưng Calme lại có cảm giác quái dị khó hiểu.

   Hắn ngồi xuống để tầm mắt mình ngang tầm với tầm mắt của Đăng Dương, sau đó gằn giọng, nói rõ từng câu từng chữ:

   - Cậu làm sao?

    Đăng Dương nhìn hắn, cười càng lúc càng rạng rỡ, càng lúc càng quái dị.

- Tôi hỏi anh, anh là ai? Tôi là ai?

    Chẳng lẽ cậu ta uống say rồi lên cơn điên? Calme hơi nhíu mày, hắn không muốn nhiều lời với một con ma men.

    Niệm pháp chú, vận dụng chút pháp lực thay cho cậu một bộ đồ sạch sẽ khô ráo, lại ném Đăng Dương trở về phòng ngủ của y, Calme nhẹ nhàng khép hờ mi mắt. Tuy rằng hắn không hiểu lý do là gì, nhưng "kẻ kia" vừa đi, Đăng Dương liền trở nên điên điên khùng khùng thế này, "kẻ kia" chắc chắn không thoát khỏi liên quan.

    Nhưng không phải quan hệ bọn họ rất tốt sao?

    Furie chỉ thuần phục, nghe lời một mình duy nhất Đăng Dương, mà Đăng Dương cũng chỉ bị duy nhất Furie kiềm hãm.

    Nếu không phải vì Furie, hắn không nghĩ ra một câu lý do nào khác để Đăng Dương từ bỏ cuộc sống ngoài kia, ngoan ngoãn thu mình lại, chỉ ở yên trong căn nhà này. Hắn biết, dù Đăng Dương vẫn hay tỏ vẻ y ở đây chỉ vì Calme có thể cho y một nơi trú thân, nhưng hắn biết rõ, ngoài kia, có cả trăm người nguyện ý cho y những thứ đó.

    Đăng Dương rất đẹp, một khuôn mặt đẹp thì dù có đi đường thẳng hay đường vòng, đường hoàng hay mờ ám, cũng rất dễ sinh nhai.

   Đăng Dương vì Furie mà chấp nhận ở lại bên kẻ mà y rất ngứa mắt là hắn, âu cũng chỉ để giúp hắn điều chỉnh lại tình huống mất cân bằng giữa hắn và Furie.

   Calme bước ra khỏi phòng vệ sinh.

    Không hiểu Đăng Dương đã đứng đó từ khi nào, nhìn từ góc độ này, có thể thấy gương mặt y an tường bình thản, chẳng có vẻ gì giống một gã say nói nhảm như Calme đoán trước đó.

    Calme hơi xoa trán, hắn cảm thấy có chút đau đầu rồi.

   Kẻ say mà lại nhìn như không say thường là những kẻ say điên cuồng nhất, dễ làm ra những trò điên khùng nhất.

   - Em không say. Đừng nhìn em như vậy.

   Được, bây giờ chỉ cần một pháp chú nho nhỏ khiến y ngủ mê... Trong đầu Calme từ động phớt lờ câu nói của Đăng Dương, âm thầm suy tính đến việc vứt y về phòng.

   Đăng Dương:...

   Cái kẻ này sao có thể phớt lờ y như thật thế cơ chứ?!

    Nếu như... Là trước kia, cho dù có thế nào, cũng không thể lạnh nhạt đến thế.

   - Em và Furie đã lên giường cùng nhau.

   Từng ngủ chung một giường, nói vậy cũng không tính là nói dối ha...

   Gương mặt Calme vẫn bình tĩnh thản nhiên.

   - Vậy nên?

   - Anh đoán xem em đang muốn anh làm cái gì?

    Calme rất bình thản mà đoán:

   - Cậu muốn tôi cũng phải chịu một phần trách nhiệm? Hay cậu muốn tôi ngừng kế hoạch xóa bỏ Furie?
   
    Đăng Dương tiến lại gần Calme, y ôm lấy hắn từ đằng sau.

- Giết gã đi.

   Calme không tỏ rõ thái độ, nhưng Đăng Dương cảm nhận được, người hắn rõ ràng đã cứng ngắc.

    - Ngươi nhẫn tâm?

   Thật sự có thể ra tay ngoan độc như vậy sao? Furie không phải kẻ địch của y, mà chính là kẻ thân cận nhất của y!

   - Anh không muốn đem hắn xóa bỏ? Anh đang nghi ngờ em? Hay... Không, khó đoán quá... Anh đang nghĩ gì?

   Tại sao?

   Nếu là Từ Quân... Nếu là Tu Trầm...

   - Anh không nên như thế này.

   Calme thờ ơ đưa mắt nhìn y, đôi mắt hắn nhoáng lên ánh sáng khó đoán. Hắn đột nhiên nhếch môi cười nhạt, nhìn thẳng vào mắt Đăng Dương.

   - Vậy, mời thiếu gia đây nói thử xem, ta nên là thế nào? Ngài muốn ta phải làm thế nào với ngài?

    Thật không ngờ, có một ngày, hắn có thể dùng đến nét mặt khinh khi đến vậy, dáng vẻ coi thường rẻ rúng đến vậy để nhìn y.

   Nhưng bởi vì là hắn, nên kẻ vốn tùy tâm tùy ý như y lại có thể nhẫn.

Calme vốn đang chờ đợi Đăng Dương bất chấp tất cả quy tắc mà bọn họ đã đặt ra mà đưa ra lời châm chọc mỉa mai hắn, đưa ra biện pháp trả thù tàn nhẫn với hắn bằng bất cứ giá nào, thậm chí có thể lợi dụng đến cả Furie.

   ... Nhưng không.

   Đăng Dương nhìn hắn thật sâu, bước đến gần hắn, sau đó ôm chặt lấy hắn.

   - Cứ giả vờ đi... Bây giờ thôi. Cứ giả vờ như yêu em đi cũng được. Đằng nào, cho dù là giả vờ hay thật lòng, trong tương lai, anh cũng sẽ yêu em. Anh chỉ có thể yêu một mình Đăng Dương này mà thôi.

   Calme đờ người đón nhận lời tỏ tình bất ngờ từ y.

   Không... Sao có thể?

   Tại sao y lại có thể nhẫn nhịn mình?

   Dù cho bị chọc tức, dù cho bị khinh thường, tại sao y vẫn có thể nói ra những lời như vậy?

   Đăng Dương là một kẻ chỉ cần có một quân cờ hạ không vừa ý, chỉ cần một chút không vui liền sẵn sàng vứt bỏ cả bàn cờ, nhưng y có thể vì Từ Quân Trầm mà nhẫn nhịn xuống, suy nghĩ cách hạ quân tiếp theo.

     

    Trong một mối quan hệ, cả hai không thể nào cứ cứng đầu cố chấp mà đối chọi, nếu như vậy, đó không phải là quan hệ, mà là một cuộc chiến.

   Trong hai người, phải có một người chấp nhận lùi về phía sau để tạo ra khoảng cách đủ để cả hai bắt tay giảng hòa.

   

   Lần này, Đăng Dương chính là người nhận vai trò đó.

   - Đừng nghĩ tính tình em tốt. Bởi vì là anh nên em mới chấp nhận nhường một quân cờ. Kẻ khác không có cái phước đấy đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net