Thế giới 4: Phu nhân hào môn (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Trùng hợp hay là không trùng hợp?

   Nếu như Lý Chiếu Quân hãy còn đang không chắc chắn, thì Đăng Dương có thể dứt khoát thẳng thắn cười ha ha một tiếng.

   Trùng hợp đó, thật sự!

   Trùng hợp kiểu quái gì mà được như thế?

   Nhờ vào bàn tay đắp nặn thế giới kém không chịu được và óc sáng tạo các mối quan hệ cực kì hạn hẹp của Từ Quân Trầm chứ còn thế nào nữa!

   

   -... Thế tức là, anh muốn nói, anh hoàn toàn không làm gì cả, chỉ là đem thế giới này thu gọn lại một chút, đem các sự kiện kéo gần lại một chút, đem các tình tiết vụ án móc nối vào với nhau?

   Người đàn ông đứng trước mặt Đăng Dương nghiêng đầu không nói gì, nhưng dáng vẻ thản nhiên thừa nhận đã rõ ràng.

   Việc này cứ tưởng phức tạp thế nào, hóa ra lại là như vậy?

   ... Ngẫm lại cũng đúng.

   Nhìn mấy thế giới trước của Từ Quân Trầm xem, rõ ràng muốn xây dựng ra một con người thoải mái hạnh phúc, vậy mà lần này cũng sứt sẹo chỗ này khuyết thiếu chỗ kia, chẳng ra đâu vào đâu. Lần này miễn cưỡng chưa nhìn ra sai sót nào trong vấn đề xây dựng các mối quan hệ xung quanh Lý Chiếu Quân, vậy thì vấn đề chỉ có thể nằm ở bản chất thế giới thôi.

   Vốn các vụ án đã không được thiết kế quá mức sâu sắc rồi, lại thêm cái người trước mặt này phá đám, khiến cho một đống đường dây đang thẳng tăm tắp vướng vào với nhau, tự nhiên lại khiến mọi thứ phức tạp hẳn lên.

   -... Anh kiên quyết muốn chống đối lại tôi thế à?

   Người trước mặt Đăng Dương nghiêng người tựa tay vào lan can, dáng người cao gầy rắn rỏi, khuôn mặt điển trai mang đường nét cứng nhắc nghiêm nghị nghiêng nghiêng đón vài giọt mưa xuân, đôi môi mỏng nhẹ nhàng kéo lên:

   - Anh bảo em rồi mà. Từ bỏ đi, trở về cuộc sống của em, tiếp tục làm một sinh viên tài giỏi, học hành thật tốt, thực tập thật tốt, ra trường nhận một công việc lương cao, sống một cuộc sống thành công, không phải vậy là được rồi sao?

   - Từ Quân Trầm!

   - Đăng Dương, Lý Chiếu Quân không yêu em. Có thể là có một chút, nhưng hắn sẽ kìm giữ tình cảm trong lòng, đợi đến khi nó tự bốc hơi biến mất. Vị trí quan hệ của em và hắn quá nhạy cảm, hai người sẽ không thể phát sinh cái gì được đâu.

   Đăng Dương lùi vài bước vào trong hiên nhà, tránh để những hạt mưa chao nghiêng hắt tới, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ cố gắng nhếch lên thành nụ cười, nhưng vẫn run rẩy méo mó. 

   - ... Đừng nói như thể anh là một Từ Quân Trầm hoàn chỉnh.

   Người đứng trước mặt Đăng Dương vẫn không mảy may biến sắc.

   Đăng Dương cười, lần này cậu đã khống chế biểu cảm thành công, nét cười rạng rỡ ngang ngược hiện lên:

   - Anh cũng chỉ là một mảnh nhân cách thôi, đúng không?

   Chỉ là một mảnh nhân cách, mà cũng muốn ngang ngược quyết định hết thảy ư?

   Tuy rằng giả vờ rất giống, nhưng chung quy, "Từ Quân Trầm" là người khuyết thiếu linh hồn, hắn chỉ được tạo nên từ khát khao ngủ sâu, mãi mãi chìm đắm trong mộng ảo, hắn không có đầy đủ những cảm xúc cũng như suy nghĩ của một chủ thể hoàn chỉnh.

   Vậy nên, hắn không hề yêu Đăng Dương.

  Dẫu cho có cố gắng giả vờ, đem lời yêu treo ngay ở đầu môi chót lưỡi, đem ánh mắt si mê cùng cử chỉ dịu dàng bủa vây lấy Đăng Dương, hắn vẫn không thể nào nhìn Đăng Dương như nhìn người mà có thể yêu đến hủy bỏ thế giới.

   Hắn chỉ có duy nhất một cảm xúc, đó là oán hận sự tồn tại của cậu, cũng chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là phải phá hủy kế hoạch thức tỉnh của cậu.

   Tất cả các mảnh nhân cách về cơ bản đều được xây dựng trên nền tảng ước muốn của Từ Quân Trầm, mỗi thế giới là một ước muốn, vậy thì sự tồn tại của mảnh nhân cách dị biệt này, hẳn cũng là một khao khát.

   Đó chính là không muốn tỉnh dậy.

   Mảnh nhân cách này gần như ngủ đông, nhưng sự tồn tại mang tính đe dọa của cậu hẳn đã kích thích đến hắn, khiến hắn phải tỉnh giấc.

   - Em muốn nói thế nào cũng được.- Hắn cười nhẹ- Dù sao đi nữa, Lý Chiếu Quân cũng không thể nào phát sinh tình cảm với em, càng không thể vì em mà từ bỏ thế giới.

   Đăng Dương lùi vào trong phòng, cầm điện thoại lên, chuẩn bị ra ngoài.

   - Cứ thử xem.

    

  -Xem ra thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi. Tổ chức buôn bán thuốc cấm kia thực sự đã được cậu nhổ cỏ tận gốc, tra đi tra lại, đào ngược ngóc ngách rồi vẫn không tìm thấy mối liên hệ nào khác, vậy chỉ có thể xem như cô Tùng Mai kia cao số, giữa bao nhiêu tổ chức buôn bán thuốc cấm lại chọn được tổ chức lớn nhất châu Á thôi.

   Nghe An Minh cười cười đùa giỡn, Lý Chiếu Quân hơi nhếch miệng:

   - Trong chợ đen tìm được người của tổ chức ấy? Lại còn là nguồn hàng từ Tổng bộ? Cậu đùa tôi đấy à?

   An Minh:... Nói thật, nếu không phải đã tra kĩ càng, chuyện nghe huyễn ảo như thế, chó cũng không tin.

   Nhưng trong cái tình huống này, cũng chỉ đành sủa gâu gâu thôi.

   Âm thầm than ngắn thở dài ở trong lòng, bàn tay thì vẫn phải múa như bay trên máy tính, sắp xếp lại hồ sơ vụ án, cánh tay An Minh chợt dừng lại.

   - Điện thoại.

   Lý Chiếu Quân đang ngồi gõ báo cáo dừng tay lại.

   - Hử?

   - Điện thoại của cậu. Đêm hôm thế này, nhiệm vụ đột xuất à?

   Người làm trong ngành công nghệ như An Minh ít nhiều đều có chút gì đó gần như là tâm ý tương thông với các đồ điện tử, đặc biệt nhạy cảm với các âm thanh máy móc, vậy nên dù điện thoại báo cuộc gọi của Lý Chiếu Quân là rung đứt quãng thì cậu ta cũng phát hiện ra.

    Lý Chiếu Quân nhấc điện thoại, thấy là ai đó thì không nhịn được mà hơi cúi đầu, đôi mắt đen thẳm lại càng tối sầm xuống. Hắn cầm điện thoại bước ra ngoài, đi thẳng vào phòng hút thuốc, nheo mắt nhìn màn mưa ngâu nhẹ mà dày ngoài cửa sổ.

   Bên trên hiển thị, "Dương" gọi tới.

   - Có chuyện gì?

   "Anh đang ở đâu?".

   - Sở cảnh sát.

   "Anh không về nhà mấy ngày rồi? Anh tránh em?"

   Hắn biết thừa việc cậu chuyển từ phòng trọ sang khu chung cư gần nhà hắn.

   - Tôi bận.

   Cậu gọi cho hắn cả chục cuộc mỗi ngày, nhưng đến hôm nay hắn mới nghe máy một lần.

   Thực sự là rất bận rộn.

   Trong tình huống nguy hiểm trập trùng, mang điện thoại cá nhân theo người là hành động hết sức nguy hiểm. Thông tin trong đó quá đỗi riêng tư, người ở trong đó quá đỗi quan trọng, không thể nào để đối thủ coi như gót chân Achilles được.

   "Đến tìm em đi".

   - Tôi...

   "Em đang ở quán bar XX ở đường... Em cho anh 15 phút, đến 10 giờ, nếu anh không đến, em sẽ lên giường với bất kì A nào em nhìn thấy đầu tiên."

   Tuy nói rằng thế giới này, chỉ cần đánh dấu pheromone là coi như đánh dấu chủ quyền, không ai dám tùy tiện lên giường với ai, nhưng đó chỉ là dấu hiệu tồn tại giữa A-O, A- B0, B1-B0 và B1-O thôi. Nếu A và B1 lên giường thì hoàn toàn sẽ không lưu lại dấu hiệu.

   Trên đời này, thật sự chỉ có những người như "Đăng Dương" và Tùng Mai không chịu yêu đương theo quy luật ABO ư?

   Không.

   Còn rất nhiều người khác.

   O nhưng lại yêu O, A yêu B1, A yêu A,...

   Quán bar XX nổi tiếng là nơi những người dị biệt đó tìm đến nhau, dù là 419 hay yêu đương đích thực, đây cũng là nơi tập trung tất cả.

   Nói cách khác, nếu Đăng Dương ở đó...

   - Cậu biết là XX là một quán bar không hợp pháp chứ?

   XX là nơi cho những người dị biệt là chuyện ai cũng biết, nhưng bản thân quán lại đóng thuế đầy đủ, làm việc trong sạch, Chính phủ tạm thời chưa thể bắt lỗi được, nhưng cũng ngầm đem nó vào sổ đen rồi.

   "Thì sao? Nếu anh không đến... Nếu không phải anh, thì ai cũng được."

   

   

   

   

   





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC