Thế giới 4: Phu nhân hào môn (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sau khi đưa Đăng Dương về nhà của cả nhóm, Lý Chiếu Quân lại phải vội vàng rời đi. Cậu biết hắn bộn bề nhiều việc, cũng không muốn nhiều lời, đưa tây vẫy vẫy hai cái liền quay lưng bước về phòng dọn đồ.

   Rất nhiều người đang yêu đơn phương đều cảm thấy, mình đang theo đuổi mà, phải nắm lấy từng khoảnh khắc, bám lấy người kia, hi vọng cái gọi là lâu ngày sinh tình sẽ xuất hiện.

   Nhưng cái gọi là lâu ngày sinh tình này, không phải là đem cái mặt mình lúc nào cũng treo trước mắt đối phương đâu.

    Mà là cố gắng hết sức để có thể khiến những mặt tốt đẹp có thể khiến đối phương yêu thích của mình có cơ hội được nguời kia nhìn thấy.

   Hắn là cảnh sát tầng cao, chấp hành toàn là nhiệm vụ nguy hiểm số 1 số 2, cậu thì tính là gì? Cậu đi theo có thể giúp gì? Bám cho vướng người hắn à? Sau đó làm hắn rơi vào tình huống ốc còn không mang nổi mình ốc, còn phải lo cắm cọc cho rêu? Người ta làm nghề nghiệp an toàn còn đỡ, chứ cái nghề treo mạng ở họng súng như này, cậu mà cứ bám riết lấy làm người ta bận bịu chân tay, thì đâu phải là yêu thích nữa, là muốn hại chết người ta thì đúng hơn! Hoặc là cứ đợi đến cái lúc mà hắn thấy phiền hết chịu nổi thì liền bị đá đi là vừa.

   Thích một người, là ích kỉ truy cầu.

   Yêu một người, là hạ thấp , vì người kia mà suy nghĩ.

   Vậy nên, giờ phút này, tốt nhất là nên ngoan ngoãn ở nhà như một nghi phạm hiền lành vô tội, vứt cái con robot nấu nướng kia đi mà nấu một bữa thật ngon chờ ai đó về nhà.

   ...

   Dĩ nhiên lý thuyết là thế.

   Chứ thực hành thì nó khác.

   Liếc nhìn đồng hồ, cũng đã hơn 1 giờ trưa rồi, người kia không định về nhà ăn trưa hở?

   Cơm hôm nay ngon lắm nè!

   Có người chờ anh về nhà, cớ gì lại không về hử!!!

   Chán nản nằm bò lên bàn, đưa tay cầm điều khiển TV bấm lung tung vô định, cuối cùng dừng lại ở bộ phim tình cảm ngang trái nào đó nghe nói gần đây khá nổi.

   Trong phim, một nam B1 và một nam A đang quấn quýt si mê, nước mắt nước mũi giàn dụa ôm lấy nhau nói anh yêu em anh sẽ không rời bỏ em, huhu em cũng yêu anh nhưng chúng ta thế này thật sự quá khổ sở, không em hãy tin anh, không chúng ta sẽ không có tương lai đâu huhu hichic...

   Kết quả, mới đảo mắt một cái, phim tình cảm ngược tâm bỗng biến thành porn.

   Không biết từ lúc nào, hai anh đẹp trai bỗng cuốn chặt lấy nhau, lăn từ trong ngõ vào trong nhà, quằn quại ngã lên giường.

   Đăng Dương:...

   Ô kìa! Đây có đúng là kênh truyền hình quốc gia không thế?

   Không phải các người đang oán trách số phận à? 

   Lăn giường không giải quyết được vấn đề bất công xã hội đâu!

   Hai nam chính trong phim hành động càng lúc càng cay mắt, đưa tay sờ sờ mó mó nhau, đôi bàn tay hư hỏng của nam A nào đó mò dần xuống dưới...

   Đăng Dương: Cay mắt quá cay mắt quá! Bé lên ba bé đi mẫu giáo, ai lại cho bé đi xem cái phim này!

   Vừa định đưa tay tắt TV đi, không ngờ sau lưng Đăng Dương đột ngột vang lên một giọng nói hờ hững lạnh nhạt:

   - Ồ, hóa ra cậu thích kiểu phim này.

   Đăng Dương có cảm giác, cậu đang nghe thấy tấm thân tàn tạ của mình bị thạch hóa cứng ngắc, sau đó một cơn gió thổi qua, đem tấm thân ấy phong hóa tan về với cát bụi.

   Cậu lờ mờ nhớ có một cái memes con gấu quỳ xuống ôm chân soái ca khóc mà rằng: Sự việc không như anh nghĩ, anh nghe em giải thích đã!

   Đúng, chính cái meme đó, chỉ có nó mới diễn tả được cảm xúc trong lòng cậu lúc này.

   - Quân, anh nghe em nói, em chỉ bật bừa mà thôi lại trúng kênh này, em cũng định tắt đi rồi! Thật đó!

   Lý Chiếu Quân: Ha ha.

   Ai tin cậu?

   - Không cần ngại ngùng, dù sao thì không thể phủ nhận việc dân số nước ta đang già hóa, những sinh mệnh mới cũng càng lúc càng ít, Nhà nước đem chiếu những bộ phim như vậy cũng là để vận động dân chúng tích cực vận động sinh sản mà thôi.

   - Nhưng không phải A và B1 kết hợp thì không thể có con sao? Sao lại chọn diễn viên như vậy?

   Lý Chiếu Quân quay qua nhìn Đăng Dương như nhìn đồ ngốc.

   - Đã là O với B0, ai mà lại chấp nhận đi đóng kiểu phim như vậy chứ?

   Cũng đúng.

   Trung bình mỗi 0 chỉ có thể sinh được từ 2 đứa bé, mà chỉ có tỉ lệ 70% B0 là có thể sinh sản, hơn nữa tối đa B0 chỉ có thể sinh được một đứa. Càng không nói số lượng O và B0 thấp vô cùng, được Nhà nước bảo hộ vô cùng kĩ càng.

   Ai lại đi đóng phim kiểu như vậy.

   Lại càng không nói đến những đứa trẻ. Gia đình có trẻ con được chu cấp phí nuôi dưỡng cho đến khi bé vào lớp 1, và được Nhà nước chi trả tiền học chính khóa từ cấp 1 đến hết cấp 3. Mỗi một mầm non tương lai của Đất nước, bất kể sinh ra trong hoàn cảnh nào, đều là mong đợi của Quốc gia, nhận được sự đón chào nồng nhiệt nhất.

   Đăng Dương trầm tư.

   Từ Quân Trầm... Đã lớn lên thế nào nhỉ?

   Tất cả mọi người đều nói sự tồn tại của hắn và Từ Thục Thu là một sai lầm. Ngay cả sự tồn tại cũng bị chối bỏ, thì những thành công của hắn trong mắt người khác cũng chỉ là mèo mù vớ cá rán.

   Ngay cả việc muốn được học lên cao thôi cũng là sự đấu tranh.

   - Quân.

   Lý Chiếu Quân đã bước vào phòng bếp từ khi nào, đang ngồi chậm rãi cầm đũa ăn thử mấy món mặn.

   Đăng Dương tiến đến gần hắn, ôm lấy hắn từ đằng sau, áp má vào má hắn.

   Hắn không đẩy ra, hiếm khi mà dịu giọng hỏi:

   - Sao thế?

   Sao tự nhiên lại tỏ vẻ yếu đuối thế này?

   Đăng Dương khẽ khàng cọ cọ vài cái, tựa như mèo con làm nũng.

   - Em thích anh lắm, thật đấy. Em thật sự vô cùng biết ơn vì sự tồn tại của anh.

   Lý Chiếu Quân im lặng một lát, sau đó giơ tay đẩy đẩy cái trán của người kia:

   - Cằm nhọn, đau hết cả vai.

   Đăng Dương:... Ơ kìa?

   Phá hết cả không khí.

   Hậm hực lườm một cái, cuối cùng cậu cũng cam chịu ngồi xuống ăn cơm trưa.

   

   - Miếng đất này trông rất là tơi xốp đấy nhỉ? Gần đây mới đào xới lên để trồng hoa sao?

   Thiên Sa đeo găng tay vào, đôi bàn tay thon thả trắng nõn của cô vươn tới khóm hoa hồng trồng ở khu đất đằng sau gian nhà cấp 4 cũ kĩ. Căn nhà này quả thực rất nhỏ, chỉ có mấy chục mét vuông, sống ở đây còn chẳng thoải mái bằng sống ở bên khu phòng trọ kia.

   Căn nhà bé như vậy, nhưng lại có một phần đất thừa nho nhỏ ở đằng sau, áng chừng có thể để được mấy bồn hoa cỡ vừa vừa, thật không hiểu thiết kế như này có ý gì. Thế nhưng phần đất lại rất tơi xốp, lại trồng thêm mấy cây hoa dạ lan nho nhỏ, chắc là mới trồng thêm gần đây.

   Người khác nhìn trồng hoa thì chỉ là trồng hoa mà thôi, còn cảnh sát bọn họ, nhìn trồng hoa, còn có thể liên tưởng đến thứ khác.

   Quay qua nhìn đôi vợ chồng trung niên, người chồng vẫn giữ dáng vẻ như thường, gương mặt chỉ thoáng hiện lên vẻ lo lắng không hiểu, người vợ thì nhìn vẫn đờ đẫn như vậy, nhưng có vẻ cũng nhận thức được xung quanh.

   - Hai bác có phiền không, nếu cháu muốn đào chỗ này lên?

   Người đàn ông dường như đoán ra được điều gì, gương mặt thoáng chốc tái lại.

   - Cô có ý gì? Cô đang nghi ngờ chúng tôi? Chúng tôi là bố mẹ con bé đấy!

   Thiên Sa không mảy may để lộ cảm xúc.

   - Chỉ là làm theo quy trình một chút mà thôi ạ.

   Người đàn ông thở phì phò một lát, sau đó hừ giọng:

   - Các cô cậu thích thì cứ đào lên! Tôi chẳng có gì phải sợ!

   Thiên Sa mỉm cười, cô cất tiếng gọi, đội ngũ theo sau lập tức cầm xẻng bước lên.

   

   - ... Xác chó?

   Lý Chiếu Quân cầm bức ảnh chụp xác một chú chó đang phân hủy dở lên.

   Thiên Sa chán nản nằm bò lên bàn họp:

   - Vâng. Cứ tưởng là thân xác ai đó, ai mà biết được lại là cậu vàng tội nghiệp gầy nhẳng chứ. Bọn họ bảo là thấy con chó này chết ở bãi rác gần nhà, bốc mùi hôi thối quá nên đem đi chôn. Để át mùi nên mới trồng thêm hoa ở bên trên.

   - Đào kĩ chưa?

   - Kĩ lắm luôn rồi. Khu đất đó bé xíu, đào sâu tầm nửa mét thì thấy em cún này. Em cũng cố gắng đào thêm tầm 2 mét nữa rồi, nhưng vẫn không thấy gì, đến cả mùi xác người cũng không có luôn.

   Lý Chiếu Quân:...

   - Em lại dùng mũi vào việc tra án nữa đấy à?

   Thiên Sa xì một tiếng:

   - Cách nào chả được.

   Cả Tổ trọng án dường như nghĩ đến cái gì, tiếng cười không ngừng vang lên. Chỉ có Lý Chiếu Quân thoáng trầm mặc, ngón tay vuốt nhẹ góc cạnh bức hình chụp chú chó nhỏ.

   

   









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net