Thế giới 5: Ánh sao trong lòng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Đăng Tư Minh, không biết đang suy nghĩ gì trong đầu, hay thực sự là cung phản xạ quá dài, vậy mà lại không đẩy người em trai trên danh nghĩa này ra, để yên cho cậu mặc sức làm loạn.

   Hình ảnh hết sức quyển rũ.

   Thiếu niên hãy còn khoác áo khoác rộng thùng thình, kết hợp tinh tế với quần jean khiến đôi chân nhìn càng thêm thon dài, cơ thể càng cân đối đẹp đẽ. Hiện giờ đôi chân ấy nửa quỳ ở trên thân người đàn ông, cổ tay nhỏ nhắn lộ ra ngoài tay áo rộng quấn lấy cổ người kia, khuôn mặt đẹp đẽ cúi hạ, mạnh mẽ mà nhiệt liệt đem hai đôi môi quấn lấy nhau.

   Người đàn ông ngả người trên ghế, nhìn có vẻ như thụ động tiếp nhận sự tấn công, nhưng dáng vẻ thành thục trấn định, đôi mắt khép hờ nhìn chằm chằm vào người trước mặt, cùng những cơ bắp ẩn dưới lớp áo, như một cây hormone di động lại khiến người ta phải suy nghĩ lại.

   Ngón tay Đăng Tư Minh hơi động đậy một chút, nhưng cuối cùng vẫn không làm ra động tác gì.

   Một cử động rất nhỏ như vậy, Đăng Dương vẫn nhận ra.

   Cậu cố chấp cắn cắn môi dưới người kia, cắn một hồi, thấy nếu cắn nữa hẳn sẽ đau liền nhả ra, nhưng vẫn quấn quýt ngồi trên người đối phương.

   Đăng Tư Minh giơ một tay che mắt, thoáng hít sâu, nhè nhẹ thở ra.

   - Che cái gì mà che? Hôn cũng hôn rồi, mà cũng chỉ là hôn thôi, anh căng thẳng cái gì?!

   Cái gì mà là "mới chỉ" hả?!

   Đừng nói quan hệ bên ngoài của hai người bọn họ đều nằm trong giới giải trí, một người là Nam diễn viên xuất sắc nhất, một người là idol mờ nhạt, mà nói đến cái thân phận bên trong cũng đủ phức tạp rồi.

   - Cậu không biết sợ à?

   - Sợ gì?

   - Sao? Việc chúng ta đang là anh em à?

   - Đừng nói như thể chúng ta ruột thịt thế, tôi là con nuôi.

   - Bảo sao mà anh nhường nhịn cậu ta thế...- Cho hưởng chung một người đại diện, chia sẻ tài nguyên công việc, lại còn như hôm nay, nhường hẳn người đại diện cho, bản thân đi quay quảng cáo một mình.

   - ...- Ý cậu là cậu hôn tôi ngay khi cậu vẫn nghĩ tôi là anh trai cậu đấy hả?

   Cái suy nghĩ này...

   Đăng Tư Minh: Mệt mỏi quá, không muốn nghĩ nữa.

   Đăng Dương cười rộ lên, đôi mắt lấp lánh, đuôi mắt cong cong hất lên, vừa rạng rỡ vừa kiêu ngạo. Cậu cúi đầu, đem trán cùng mũi hai người dán vào nhau, nhẹ giọng thì thầm:

   - Em đùa. Em biết hết mà. Cảm ơn anh.

   Cảm ơn vì đến cuối cùng, vẫn cho đôi ta một con đường.

   Cảm ơn, vì đã không nhẫn tâm dùng huyết thống để ngăn cản tình cảm của cả hai.

   Cảm ơn, vì anh vẫn xót cho em, vẫn không dám dứt khoát mà từ chối em.

   Cảm ơn, vì anh đã yêu em như vậy... 

     

   Hít sâu, chầm chậm thở ra, có lẽ ban nãy mới ngủ dậy nên đầu óc hơi mơ màng, suy nghĩ không thông thuận cho lắm, bây giờ Đăng Tư Minh mới chậm rãi nhận rõ được vấn đề.

   Thứ nhất, hắn vừa hôn người em trai trên danh nghĩa của mình (không tính là cưỡng hôn, bởi hắn cũng coi như ngầm cho phép).

   Thứ hai, người em trai này có chuyển biến cực lớn về cả thái độ lẫn con người.

   Thứ ba... Hắn cảm thấy, cảm xúc của bản thân, cần tính toán lại.

   Hắn hơi nghiêng người, giơ tay bóp nhẹ lên eo người kia:

   - Tránh ra, anh đi tắm.

   Vừa đi quay về, người toàn mồ hôi, hắn sợ bên ngoài không an toàn nên vẫn chưa tắm rửa, mới chỉ thay tạm bộ đồ rồi về nhà.

   Cậu hơi nhún vai, nghiêng người đi ra.

    

   Đăng Tư Minh không yêu Đăng Dương.

   Ít nhất là không yêu Đăng Dương của trước kia.

   Đừng nói là yêu, ngay cả mối quan hệ anh em đơn giản nhất cũng không tạo dựng được.

   Đừng đùa, trên thế giới này, mối quan hệ giữa con nuôi và con ruột có mấy khi hài hòa? Huống chi "con ruột" cũng chẳng phải ngoan ngoãn hiền lành gì cho cam, nếu không muốn nói thẳng ra là ngang ngược dở hơi. Trên tiểu thuyết thì viết hay lắm, chị ngã em nâng hay huynh hữu đệ cung, thực tế khi đã không chung một dòng máu rồi, là bớt đi cả đến hàng vạn lý do để chấp nhận, tha thứ, nhượng bộ, thân cận.

   Có sai đến lật trời, cuối cùng cha mẹ cũng tha thứ cho con cái; có giận dỗi đến oán hận, cuối cùng con cái vẫn khát khao cha mẹ ở bên. Anh chị em có cãi nhau tranh giành, cuối cùng không phải vẫn là cùng từ một bụng mẹ đi ra hay sao, vẫn là giảng hòa thôi. Không phải loại thất nhân thất đức thì ai nỡ lòng bỏ qua mảnh tình thân này? Đó là mối liên hệ diệu kì của huyết thống.

   Còn không có huyết thống, cha mẹ thiếu đi một phần thân cận cùng thấu hiểu; con nuôi nhiều thêm một phần tự ti, suy nghĩ lan man, hiểu nhầm đôi bên, ganh tị với con ruột; con ruột cũng ít đi một phần tình cảm với gia đình, xa cách với con nuôi, khi xảy ra cãi vã theo bản năng đều muốn lôi huyết thống ra để nói chuyện, cảm giác có người thừa trong gia đình. Dĩ nhiên có gia đình có thể cố gắng giảm đi những yếu tố này, nhưng không phải ai cũng làm được.

   Còn Đăng Tư Minh thì thảm rồi.

   Gia đình nhận nuôi hắn không điều hòa được mâu thuẫn.

   Bố mẹ Đăng Dương đều là doanh nhân thành đạt, vì quá tập trung vào công việc nên cuộc hôn nhân đầu tiên của ông đã tan rã trong sự cô đơn của người vợ cũ, còn mẹ cậu cũng là vì bôn ba kiếm tiền, không có thời gian yêu đương nên mãi đến khi sắp tứ tuần, hai người họ mới tạm gác qua công việc mà đi tìm hạnh phúc cho mình và tìm được nhau.

   Công việc ổn định, tình cảm bền vững, thế thì lại xuất hiện vấn đề mới: Cả hai người đều có thể chất khó có con.

   Dĩ nhiên là bọn họ không cam chịu như vậy, đi thụ tinh nhân tạo mấy lần đều không thành, có bệnh vái tứ phương, cuối cùng không hiểu sao lại tin vào lời thầy bói, nhận nuôi một đứa trẻ có phúc về cho nhà có hơi trẻ, đón sinh mệnh mới về.

   Đứa trẻ kia là Đăng Tư Minh, năm đó đã 6 tuổi.

   Đón Đăng Tư Minh về được một tháng, rốt cuộc thụ tinh nhân tạo thành công.

   Vốn dĩ sự tồn tại của hắn trong gia đình chỉ là để làm bước đệm chào đón "Đăng Dương", hiển nhiên họ không có cơ sở tình cảm. Lại thêm "Đăng Dương" là đứa con hiếm muộn hai người lao tâm khổ tứ mới có được, lại còn là con ruột, sức khỏe  yếu ớt, thế nên cậu từ bé đã được nâng hơn nâng trứng, hứng hơn hứng hoa. Bố mẹ không yêu cầu cậu giỏi giang nghiệp lớn gì, miễn là đừng ăn chơi trác táng quá mức, dù sao cả cái gia sản to đùng kia cũng đủ nuôi cậu cả đời. "Đăng Dương" cũng không phải loại lêu lổng, tuy không xuất sắc nhưng làm gì cũng ở mức ổn định, nhưng lại có một tật xấu.

   Cậu ghét cay ghét đắng Đăng Tư Minh, làm đủ trò để có thể ngáng chân hắn, âm mưu dương mưu có cả.

   Lý do, là vì Đăng Tư Minh quá xuất sắc.

   Bố mẹ cả hai tuy rõ ràng thiên vị Đăng Dương, nhưng cũng biết ơn bé phúc như Đăng Tư Minh, không hề lạnh nhạt, chu cấp đầy đủ, chăm sóc chu đáo. Đăng Tư Minh ở trong điều kiện tốt, thêm tư chất, đi học luôn ở top đầu, lên Đại học cũng là nhận học bổng trường top, chưa tốt nghiệp Đại học đã nhận được lời mời đóng phim, sau đó liền dấn chân vào giới giải trí. Có sự hậu thuẫn nhất định về mặt tiền tài từ gia đình, hắn tiến bước rất vững.

   Đăng Dương ghen ghét.

   Cũng chỉ là một đứa con nuôi mà thôi, tại sao hắn có thể xuất sắc lấn át con ruột? Kể từ khi đi học, các thầy cô giáo dạy cậu, các anh chị khối trên, thậm chí cả bạn học, mỗi khi nhắc đến cậu đều gọi cậu là "em của Tư Minh".

  "Đẹp trai thế, em của Tư Minh có khác"

   "Thật là em của Tư Minh à? Kém nhiều quá, nhìn thành tích xem..."

   "Em của Tư Minh phải không? Nhưng nhìn khác quá..."

   Không biết từ khi nào, cậu ta nảy sinh tâm lý hơn thua với người kia. Hắn thi vào trường nào, cậu ta quyết thi bằng được vào trường ấy, thành tích không bằng thì tìm đủ cách bôi xấu, chưa lên Đại học đã quyết tâm vào ngành giải trí bằng được.

   Bố mẹ hiển nhiên thương cậu ta, biết cậu ta không ưa anh trai, chỉ có thể cố gắng không tỏ ra quá thân thiết với Đăng Tư Minh, lại cố gắng giúp đỡ đưa đẩy Đăng Dương trong giới. 

   Nhưng cuối cùng...

   

   - Minh, mẹ biết Dương nó trẻ con, tính tình ngang ngược, nhưng dẫu sao cũng là em con, nó còn chưa thành niên, nó lại không có tài kinh doanh, có để lại công ty cho nó thì nó cũng không điều khiển tốt được. Coi như mẹ xin con che chở cho nó... Ít nhất là đến khi nó tốt nghiệp Đại học, nhé, con?

   Đăng Tư Minh bước ra từ trong phòng tắm, tay cầm khăn bông lau mái tóc rũ xuống, môi hơi mím.

   Không hiểu sao lại nhớ lại chuyện cũ.

   Bố mẹ nuôi của hắn qua đời trong một tai nạn xe cộ.

   Bố tử vong tại chỗ, mẹ thì hấp hối, trăng trối mấy câu cuối với hắn xong thì cũng qua đời. Họ để lại chức cao công ty cho hắn, nhưng cổ phần để lại cho Đăng Dương 7 hắn 3.

   Hắn nợ ân nghĩa của họ.

   Cứ cho rằng quản lý công ty thật tốt là được, chờ đợi người em trai này đủ lông đủ cánh thì cả hai chia tách quyền lợi, cũng cạch mặt nhau, vậy là ổn rồi...

   Nhưng xem ra, hiện tại...

    Cánh tay trắng trẻo thon gầy vươn tới, ôm lấy eo Đăng Tư Minh từ phía sau, ngang ngược siết lấy, giọng nói mang âm sắc trầm nhẹ quyến rũ như thuốc độc của người kia vang lên:

   - Anh đang nghĩ gì? Em vào cũng không biết.

   Hắn cúi đầu, tóc ướt cùng khăn bông che đi biểu tình khuôn mặt.

   Đôi mắt đen sâu thẳm âm u.

   

   

   

   

   

   

   

   

   





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net