Thế giới 5: Ánh sao trong lòng (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  - Anh quyết tâm theo làm trợ lý cho em thật đấy à?

   Đăng Dương dựa người vào tường, cười cười nhìn Đăng Tư Minh đang đeo khẩu trang và đội mũ che kín mặt mày lại. Thời tiết miền Nam nắng nóng như vậy, có che kín mít như Ninja để tránh nắng thì cũng không ai nghi ngờ gì được.

  Đăng Tư Minh giơ tay cầm lấy túi đựng mấy thứ lặt vặt như chai nước và quạt của Đăng Dương.

   - Theo em đến tận đây đâu phải để ngồi phòng điều hòa bấm điện thoại.

   Cậu cười, hơi hơi ngẩng đầu lên. Đăng Tư Minh liếc qua, vừa giơ tay rút thẻ phòng vừa hơi cúi đầu, cách một lớp khẩu trang chạm nhẹ môi lên trán cậu, đưa tay gác hờ sau eo cậu, dẫn cậu ra khỏi phòng.

   Bước khỏi phòng điều hòa, hơi nóng ập vào mặt, cậu hơi nhăn mặt, nhưng ngay lập tức điều chỉnh lại biểu cảm. Phim đang tiến vào giai đoạn tuyên truyền, đã bước đầu được cánh truyền thông chú ý, chắc chắn đã có camera rình rập quanh đây, có gì lại bị chụp xong nói này nọ cũng phiền lắm.

   Đăng Tư Minh nhìn qua Đăng Dương, hơi rút tay lại, đi lên trước mặt cậu, giúp cậu chắn lại.


   Vừa bước vào đoàn phim, Đăng Dương lập tức nhận ra mọi người đều đang nhìn mình bằng một ánh mắt kì lạ. Từ nhân viên dọn dẹp đến tổ đạo cụ, từ biên kịch đến đạo diễn đều nhìn cậu như kiểu... Không ngờ cậu lại là người như thế đó?

   Trước đó cậu cũng không có cố gắng lôi kéo quan hệ, thân thiết gì với bọn họ nhưng nhờ phước khuôn mặt đẹp và diễn xuất ổn, chưa làm trễ nải quá trình quay phim bao giờ, cũng tương đối dễ tính, nên cũng coi như hòa hợp với mọi người trong đoàn.

   Giờ tự nhiên họ bày ra cái mặt đó là ý gì?

   Bước vào phòng hóa trang, cậu hơi lùi lại, suýt thì xúc động giơ tay bịt mắt Đăng Tư Minh lại.

   Trịnh Kim Chi!

   Sao cô ta lại ở đây?!

   À ừ đúng rồi, anh Vũ Anh hình như có nhắc cậu ra sân bay đón cô ta, nhưng cậu quên béng mất. Đúng ra, theo như những gì anh ta nói về vị công chúa này, tính tình cô ta khó ở như vậy, hoặc là đặt ngay một vé khứ hồi, hoặc là chắc phải về thẳng nhà của cô ta ở bên Sài Gòn, hoặc không thì đi ra khách sạn của cậu mà cãi nhau luôn cho nóng, chứ im im đi đến đoàn làm phim thế này là thế nào?

   Cô dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của cậu, ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, ánh mắt lơ đãng lướt đến khuôn mặt có chút hoảng hốt kia, sau đó lùi sang, nhìn đến dáng người cao lớn sau lưng cậu. 

   Cô nghiến răng, đứng bật dậy, giơ tay kéo Đăng Dương vào phòng, chốt sập cửa trước mặt Đăng Tư Minh.

   - Anh ta bám theo ông đến tận đây thật đấy à?!

   Đăng Dương: ???

   Dĩ nhiên là đi theo cậu rồi!

   Cô nàng này bị làm sao đấy? Cái phản ứng này nó cứ sai sai?

   Trịnh Kim Chi thả người xuống ghế, cau mày, động tác hết sức quen tay mà lật tìm điện thoại Đăng Dương, nháy máy sang máy cô nàng để lấy số điện thoại.

   - Điên thật đấy! Anh ta điên rồi có phải không?! Tự nhiên lại có ý đồ với cả em trai của mình! Không phải là đang muốn hợp thức hóa đống tài sản dưới tên ông thành của anh ta luôn đấy chứ?

   Đăng Dương thoáng nhẹ người.

   Nhìn vào thái độ này của Trịnh Kim Chi, khả năng cô cùng "Đăng Dương" trước đây có quan hệ yêu đương là rất thấp, chắc chắn chỉ là quan hệ trên hình thức. 

   - Bọn tôi đang yêu đương.

   Cánh tay đang bấm điện thoại của cô chợt ngừng.

   Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ vẻ khó tin:

   - Gì cơ?

   Cô không quên trước đây Đăng Dương tìm đến mình vì lý do gì.


   Cả công ty mà bố mẹ Đăng Dương để lại lẫn phần lớn bất động sản đều được để tên cậu, Đăng Tư Minh chỉ được thừa kế một ít cổ phần trong công ty và vài miếng đất không quá giá trị ở ngoại thành. Tuy nhiên, anh ta lại nắm quyền quản lý công ty cho đến khi Đăng Dương đủ 18 tuổi, hơn nữa đã điều hành công ty bao nhiên năm, Đăng Dương sợ hãi trong thời gian anh ta thượng vị đã động tay động chân gì đó, đến khi cậu thừa kế thì chỉ nhận được vào tay cái công ty rỗng tuếch.

   Cậu ta thấy bất an, nên đã đi tìm một cô "bạn gái" có gia thế đủ để dọa người, nhờ cô ấy ra oai phủ đầu, cảnh cáo Đăng Tư Minh nên làm ăn cho hẳn hoi, không nên có tâm tư gì.

   Trịnh Kim Chi lúc đầu cũng không hứng thú lắm với đề nghị của Đăng Dương, nhưng cuối cùng đi chơi vài buổi, cô lại đồng ý.

   Coi như đền ơn cho việc cậu ta sẵn sàng chạy đi chơi, chạy đi tìm cô bất kể nắng mưa, bất kể địa điểm là sân đua xe hay quán bar.

   Cô chưa tiếp xúc với Đăng Tư Minh, cô không hiểu rõ hắn, cô không biết hắn có thể nào đi yêu Đăng Dương không, nhưng cô chắc chắn, Đăng Dương không thể nào yêu hắn được.

   Cậu vừa ghen ghét lại sợ hãi người kia.


   - Cậu không định lừa tình người ta, ép người ta làm kẻ hầu tiếp tục cống hiến kiểu của một đồng công một đống đấy chứ?!

   Sau khi ăn nói lươn lẹo lòng vòng, tìm hiểu được nguyên nhân trước kia "Đăng Dương" và Trịnh Kim Chi quen nhau, Đăng Dương bỗng cảm thấy mệt mỏi đến lạ.

   Hay lắm!

   Hóa ra bọn họ còn có cái quá khứ kiểu này nữa!

   Đi tìm người ngoài về cảnh cáo người nhà là cái kiểu gì thế?

   "Đăng Dương" bị ngu có phải không?

   Nếu không phải Đăng Tư Minh vô cùng có năng lực, việc quái gì bố mẹ cậu ta phải dùng hết trói buộc bằng đạo đức đến di chúc để ép hắn quản lý tài sản giúp cậu ta?

   Cho dù hắn có muốn chiếm một phần lợi ích, thì đấy cũng là xứng đáng với sức hắn đã bỏ ra. Có cả một văn phòng luật sư chuyên quản lý tài sản thừa kế của hai người, cho dù hắn có chiếm cũng chẳng chiếm quá đáng được. Chứ lại còn muốn hắn làm lụng quần quật xong chỉ được cái danh với lương căn bản, còn bao nhiêu đổ hết vào tài khoản ngân hàng của Đăng Dương á?

   Bây giờ Đăng Dương đã hiểu, tại sao thế giới này đã mấy lần cậu sơ suất mà thể hiện tình cảm quá mức rõ ràng, gần như là ai cũng có thể thấy được việc cậu yêu hắn, thế nhưng hắn lại luôn không có được cảm giác an toàn rồi.

   Mẹ kiếp, có cái quá khứ kiểu đấy thì giờ ai mà tin cậu cho được!


   Điện thoại Trịnh Kim Chi reo.

   Cô chả buồn nhìn tên người gọi đã nghe máy, từ trong điện thoại vang lên âm thanh nhẹ nhàng mềm mại của thiếu niên, trong phòng hóa trang im ắng, nghe đặc biệt rõ.

   Thiếu niên kia đang đòi tiền cô, dường như tiền đầu tư cho MV mới của cậu ta không đủ, mở mồm ra là nói ngay một con số kinh người.

   Trịnh Kim Chi kiểm tra lại tiền trong tài khoản, khuôn mặt vô cảm mà chuyển cho cậu ta một cọc tiền đủ để đắp nên một cái MV dát vàng.

   Đăng Dương nhìn qua:

   - Nuôi trai thì cũng nuôi loại có giới hạn một chút chứ.

   Cô cười.

   - Nhưng thái độ của cậu ta tốt lắm, chỗ nào cũng cùng tôi đi được, tôi gọi là sắp xếp công việc đi cùng tôi ngay.

   Đăng Dương không biết nên nói gì thêm.

   Kiểu người như Trịnh Kim Chi, Đăng Dương cũng có quen vài người.

   Bọn họ quá cô đơn, nhưng lại không đủ tin tưởng ai để cho người đó bước vào thế giới của mình.

   Bọn họ dùng tiền để mua chút hơi ấm ngắn ngủi giả tạo từ người xa lạ, dùng tiền để bù đắp sự trống rỗng trong tâm hồn.

   Bao bóng hình bên cạnh lướt qua như gió, họ dùng tiền để mời và cũng dùng tiền để tiễn người, không để lại chút nợ đào hoa nào.

   Thứ họ cần chỉ là lúc cần ai đó ở bên, lập tức quay qua là có, chẳng quan trọng người ấy là ai.

   Trịnh Kim Chi nhấc túi xách lên, bước ra đến cửa, cô hơi quay đầu hỏi:

   - Cậu chắc chắn à?

   Đăng Dương cười:

   - Ừ.

   Cậu không giống cô.

   Cậu đã tìm được người có thể trao cho cậu hơi ấm mà cả trăm ngàn người xa lạ chẳng bằng.

   Một người chỉ thuộc về riêng mình cậu mà thôi.

   Chỉ cần bên người ấy, sẽ cảm thấy cuộc sống này đáng sống biết bao, đáng để tiếc nuối bao điều.

   Chỉ cần có người ấy, sẽ không còn cảm thấy trống rỗng nữa.



    Một số mẫu Nhật Bình cách tân. Chả liên quan gì đến truyện cả, mình đăng vì đam mê thôi :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net