Chương mười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Posted on Tue, Octorber 4th, 2016.

Writen by Thỏ Pie,

Chương 10:

Trải qua trên dưới hai ngày, đoàn du cư rốt cuộc đến được chân dãy núi Trường Sơn, dãy núi dài nhất trên đại lục thú nhân. Thanh Vũ cho đến bây giờ đã biết được thông tin sơ lược của mảnh đại lục rộng lớn này.

Không nhắc tới tên gọi của hành tinh, ngay cả đại lục này còn chưa có được một cái tên cho riêng mình, đó là đáng thương cỡ nào cơ chứ?!!! Đại lục có lẽ rộng hơn phần đất châu lục Á-Âu ở Trái Đất gấp hai lần, khí hậu quanh năm ở phần trung tâm luôn có bốn mùa: Xuân, Hạ, Thu, Đông. Mùa Xuân khí trời tốt nhất, cũng là mùa săn bắn quan trọng của thú nhân, mùa Hạ nóng bức có thể gây ra những dịch bệnh đáng sợ, mùa Thu sẽ mưa suốt một tháng, những lúc có núi lửa thì tròn cả ba tháng, mùa Đông khắc nghiệt nhất, không cần có vụ núi lửa, băng tuyết đã đóng suốt ba tháng trời ròng rã, trong đó có hơn một tháng bão tuyết hoành hành, thú nhân không thể ra ngoài kiếm thức ăn nên dân cư trên đại lục sau mùa đông đều giảm thiểu nghiêm trọng.

Về thời gian trên đại lục, nó dài hơn ở Trái Đất, không tính quá nhiều nhưng cũng đủ để cái đồng hồ của Thanh Vũ trở nên vô dụng.

Về mức sống của con người, haiz, cậu chỉ biết thở dài nhận mệnh mà thôi. Các bộ lạc phần lớn sống trong rừng, ven biển. Họ thường dựng các túp lều bằng cỏ khô hình tam giác thô sơ. Bọn họ còn chưa nghe qua những từ như "canh tác", "trồng trọt", "chăn nuôi" nữa, chỉ biết dựa vào năng lực mạnh mẽ của thú nhân mà đi săn bắt. Cậu thật tâm khâm phục bản năng sinh tồn mạnh mẽ của những người nơi đây.

Thanh Vũ biết được những tin tức này là dựa vào Fei. Sau vụ việc hơi xấu hổ ấy, Fei vẫn đối xử với cậu như thường. Nếu anh ta đã như vậy, Thanh Vũ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Dần dần, cậu liền phát hiện Fei có vốn hiểu biết vô cùng rộng. Là đội trưởng của một đoàn du cư, Fei từng đi rất nhiều nơi, dù bị dân bản địa kì thị thế nào, thì lượng thông tin anh góp nhặt được không thể nào coi là nhỏ. Thanh Vũ còn biết từ Fei bộ lạc giàu mạnh nhất ở đại lục nằm ở vùng ven biển phía Đông, cách đây – rìa phía Tây – hơn 3 tháng theo đường chim bay. Chính ở nơi đó, Fei đã nghe đến từ "nhà" hay những "mùa vụ" mà Thanh Vũ từng nói. Cho dù là tin tức phong phanh, nhưng điều đó cũng khiến Thanh Vũ tò mò, vì sao vùng biển phía Đông lại phát triển vượt trội như vậy.

Dù thế nào đi nữa, Thanh Vũ cũng không băn khoăn mãi về chuyện kia. Cậu còn có nhiều công việc hơn phải làm. Người ta nói, rừng là tài bảo thiên nhiên ban tặng, vậy cả một dãy núi đồ sộ đầy khí tức nguyên sơ thì thế nào? Thanh Vũ ngước đến mỏi cổ nhìn một mảnh xanh đậm vô cùng vô tận, cảm thấy máu sưu tầm đã ngủ yên hơn năm ngày rốt cuộc rục rịch. Cậu là ai? Đã từng tung hoành khắp Trái Đất đào bới thực vật hiếm lạ, Thanh Vũ ai ai cũng biết, nếu gặp một miếng thịt khổng lồ thế này mà cậu không chảy nước miếng thì họa bị điên rồi.

"Đi nào! Đi nào! Đừng lề mề lề mà như vậy. Anh có phải thú nhân không thế? Bọn Laine và Kai đã đi rất xa rồi kìa!!!"

"Từ từ..."

Fei bất đắc dĩ nhanh tay dọn dẹp hành lý của Thanh Vũ và mình vào trong lều, sau đó mới xách lên cái giỏ được Thanh Vũ đặc biệt thiết kế cho anh. Fei có thể gọi nó là cái giỏ, nhưng đối với Thanh Vũ nó là cái thùng gổ cao 50cm rộng 40cm dài 60cm không-thể-đeo-lên-vai của một người-bình-thường được.

"Đi! Đi thôi!"

Thanh Vũ háo hức bắt đầu cuộc leo núi tầm bảo, tâm tình tựa như trở về lần đầu tiên cậu theo ba thám hiểm ngọn núi sau nhà khi mới bảy tuổi.

Thanh Vũ yêu thích thiên nhiên từ khi còn nhỏ. Cậu thích hương vị trong sạch mát mẻ mà những cánh rừng mang lại, thích những loài động vật nhỏ bé ẩn nấp sau những hang động, thích cả những thử thách nguy hiểm. Có thể nói, thời gian Thanh Vũ ở với cây cỏ còn nhiều hơn với con người. Ngay cả Fei đi bên cạnh cũng dễ dàng nhận ra thần sắc của Thanh Vũ trở nên tốt hơn ngày thường. Fei chỉ hơi ngạc nhiên với sự thay đổi này, rồi nhận ra những định kiến trước kia về ca nhi chưa bao giờ phù hợp với Thanh Vũ, tâm tình rốt cuộc cũng trở lại bình thường.

Từ dưới chân núi đi lên cần tốn không ít thời gian, Thanh Vũ dọc đường lại bận rộn tìm kiếm, cho đến khi mặt trời đã lên cao, cả hai người chỉ đi không tới một cây số. Với tốc độ chậm hơn cả rùa bò, Thanh Vũ thu hoạch phải nói là từ kinh hỷ này cho tới kinh hỷ khác. Cậu không chỉ tìm được các loại nấm rơm, sò, nấm mèo mà còn gặp được cả linh chi đen và linh chi đỏ. Bọn chúng có thể dễ dàng tìm được ở một phiến rừng đã chết, bên cạnh còn có đầm lầy quanh năm ẩm ướt. Ở đó nấm nhiều đến nỗi Thanh Vũ tính toán theo sức ăn của đoàn thú nhân thì đến năm năm ăn thế cớm mới có thể diệt sạch. Cậu cảm nhận sự cấp bách về việc vẽ bản đồ đang dần dần nhảy lên hàng đầu.

"Những cục nấm này có thể ăn sao?"

Thanh Vũ còn đang suy nghĩ cách vẽ bản đồ thì nghe tiếng Fei vang lên, cậu cười tươi trả lời.

"Không chỉ ăn mà còn ăn rất ngon nữa, nhưng không ăn sống được, có thể bị ngộ độc."

Fei vốn định lấy một cái nấm rơm bỏ vào miệng liền đình chỉ hành động, liếc mắt nhìn tiểu ca nhi đang cười trộm bên cạnh. Đây có phải là anh bị đùa giỡn không?

"Vậy bỏ chúng vào giỏ chứ?"

"Ừ! Mỗi loại hai kí...Ách chính là nặng chừng này."

Thanh Vũ nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Fei, liền biết thú nhân này không hiểu đơn vị khối lượng là gì, đành chọn một tảng đá tầm hai kí đưa cho anh ta. Fei có được hướng dẫn liền chăm chú ngắt nấm. Thanh Vũ nhìn một lát liền quay đầu đi. Cậu thật sự nhìn không nổi cảnh tượng....hài hòa này. Giống như một anh gấu đang ngắt hoa vậy...

Trong khi Fei làm việc, Thanh Vũ rảnh rỗi liền đi dạo xung quanh. Phiến rừng chết diện tích không lớn, khoảng chừng bảy tám trăm mét vuông, Thanh Vũ có thể đi khỏi chúng mà vẫn nằm trong tầm bảo hộ của Fei. Thanh Vũ tự nhận mình có kinh nghiệm ở trong rừng, nhưng cậu không chủ quan khi ở một nơi không quen thuộc, nếu cậu chạy đi quá xa, chịu thiệt không ai khác ngoài cậu.

"Di?"

Thanh Vũ dừng bước nhìn chằm chằm bụi cây trước mặt. Cái này...có phải sinh trưởng quá tốt không? Đây thật sự là rau khoai sao?

Thanh Vũ tò mò ngắt một phiến lá to bằng hai bàn tay mình. Hình dạng quả thực rất giống, sắc màu cũng vậy. Thanh Vũ vừa mong đợi vừa tò mò lấy ra một con dao bằng đá được Fei tặng, đào phần đất dưới bụi cây. Một lát sau, Thanh Vũ thỏa mãn ôm ba củ khoai lang to như quả bong về lại chổ Fei. Fei nhìn thấy những cục 'đá' màu vàng đất kì lạ này, thuận miệng hỏi.

"Chúng ăn được sao?"

"Chúng có thể ăn bữa chính."

"Thật?" Fei sửng sốt, anh đã từng nghe Thanh Vũ nói có thực vật ăn no như thịt, vốn không tin, bây giờ có chút tò mò.

Thanh Vũ nhìn mặt trời, sảng khoái quyết định.

"Chúng ta nổi lửa nướng khoai đi!"

...

Buổi trưa ăn khoai nướng không phải là một quyết định hay, nhưng đối với những người chưa bao giờ ăn hoặc đang them nhỏ dãi thì lại khác. Thanh Vũ và Fei chính là những người đó.

Khoai nướng là món ăn đơn giản nhất khi đi cắm trại, vừa chắc bụng vừa thú vị. Nếu bây giờ là buổi tối, mọi người có thể quay quần bên nhau, cười đùa và nhâm nhi những củ khoai nóng hổi, đó là một trải nghiệm giản dị mà lại ấm áp.

Lúc này, Thanh Vũ chính là vừa đang nướng khoai vừa nhớ lại những kí ức đó. Cậu chớp mắt nhìn lại thú nhân đang ngồi đối diện mình, mở mắt tò mò chăm chú xem củ khoai, khóe miệng khẽ giương lên. Cậu nghĩ, rồi cũng có ngày cậu sẽ cùng những thú nhân nơi đây tạo nên những kí ức ấm áp đó.

"Nướng xong!"

Thanh Vũ thong báo, nhanh nhẹn thu lại một nửa củ khoai với bề ngoài đen thui. Cậu thề mình không có cười khi nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Fei bên kia. Thanh Vũ đặt khoai xuống phiến lá to, lấy dao bổ đôi nó, tức thì, hương thơm vốn có của khoai nướng tỏa ra, ngòn ngọt, dịu dàng, vô cùng hấp dẫn. Rốt cuộc lúc này Fei mới an lòng, nhận lấy một miếng khoai vàng ươm Thanh Vũ đưa bỏ vào miệng.

"Uh..Nóng... Ngon...Thiệt thơm.."

Đối với một thú nhân thích ăn thịt, Fei tự tin không có món nào ngon bằng thịt nướng, nhưng là khoai lang nướng mang đến một vị vô cùng mới lạ, ngọt bùi, rất thơm. Anh chắc chắn một điều các ca nhi và giống cái có thể ăn cái này mỗi ngày.

"Đó là điều tất nhiên." Thanh Vũ nghe thấy lời khên của Fei, khẽ giương cằm đắc ý nói "Khoai lang là một loại thực phẩm có thể để lâu, dễ trồng, chế biến thành vô vàn món khác nhau. Có nó sẽ giúp bộ lạc qua khỏi mùa đông thêm một tầng bảo đảm.

Fei ngước nhìn Thanh Vũ, đáy mắt lóe lên một tia sáng, khó có lúc nở nụ cười. Tiểu ca nhi luôn nghĩ về bộ lạc nhỉ.

o0o.o0o

*Em nấm linh chi đen

*Em nấm linh chi đỏ

*Khoai nướng~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net