Thiếu Niên Trung Thành Của Tổng Tài Cuồng Độc Chiếm (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Tiêu Đại Thiếu Gia Trở Về.

Năm đó bởi vì ngông cuồng thời niên thiếu, chỉ vì muốn thoát khỏi xiềng xích của Tiêu gia, Tiêu Vĩ Châu lựa chọn tịnh thân xuất hộ*, một mình xuất ngoại.

(*) Tịnh thân xuất hộ(净身出户): rời nhà ra đi, trên người không mang bất cứ thứ gì.

Lựa chọn này khiến anh trong vòng hơn nửa năm trở nên chật vật, suốt ba tháng đầu tiên trên người không một đồng dư dả, muốn ăn tiêu gì đó đều cần phải chi li tính toán, để có thể chạm đến được giấc mộng chân chính mà mình theo đuổi, Tiêu Vĩ Châu đã lang bạt đến độ không còn một chút tôn nghiêm nên có nào của một vị vương tử.

Tuy rằng hiện thực tàn khốc tạt vào mặt anh vô số đợt gió lạnh, nhưng cố tình không làm sao đánh tỉnh được con người cố chấp đến cuồng này. Tiêu Vĩ Châu đủ tuổi nên muốn tìm việc làm được xem là tương đối dễ dàng, nhưng đối với một người từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng như Tiêu Vĩ Châu thì việc một ngày lao động mệt mỏi chỉ đổi lại được vài đồng lương ít ỏi như vậy khiến anh vô cùng không hài lòng. Công việc thời gian hợp lý thì lương không cao, thời gian không hợp lý tuy rằng lương cao thì lại dễ dính đến một vài chuyện không làm người ta cảm thấy xứng đáng.

Trong những ngày lang bạt chật vật kia, Tiêu Vĩ Châu không chỉ vì nghĩ kế sinh nhai của mình mà còn cùng Tiêu gia nhiều lần tranh đấu. Tiêu gia mỗi lần muốn tìm đến cho Tiêu Vĩ Châu đường lui đều bị anh cứng rắn cự tuyệt. Rõ ràng là sự tự tôn duy nhất còn sót lại của anh, trong mắt Tiêu gia lại biến thành không biết tự lượng sức mình.

Có lẽ bởi vì quyết tâm của Tiêu Vĩ Châu quá mức kiên cường mà cảm động đến trời xanh, cơ duyên xảo hợp làm anh trong một lần làm ca đêm tình cờ kết giao với một thanh niên Hoa Kiều. Hai người tương kiến hận vãn*, nhanh chóng trở thành bạn tốt.

(*) Tương kiến hận vãn (相见恨晚): tiếc nuối vì gặp gỡ nhau quá muộn.

Thanh niên kia gia cảnh vốn dĩ rất tốt, gia tộc của y trước kia là một gia tộc lớn ở quốc nội, lại vì chiến tranh mà hộ nhánh chính di cư đến nước F, tại đây không chỉ tiếp tục xây dựng sự nghiệp mà còn nhân cơ hội phát triển khiến căn cơ trong và ngoài nước càng thêm vững chắc.

Tôn Giang lớn hơn Tiêu Vĩ Châu hai tuổi, bản thân là một vị thiếu gia hàng thật giá thật. Bởi vì bản thân là cậu hai trong nhà, kế thừa gia nghiệp không tới phiên y, mà y thực ra cũng không cần. Ước mơ của y chính là có một công việc liên quan đến phát triển lĩnh vực game, thế nhưng giấc mộng càng lớn bao nhiêu, ở hiện thực càng khó thực hiện bấy nhiêu. Bảo y tự mình xây dựng sự nghiệp, tuy là tiểu thiếu gia nhưng nếu không có người dẫn dắt y cũng hoang mang không biết nên bắt đầu từ đâu. Kỳ thực Tôn Giang vốn có thể xin trợ giúp từ phía Tôn gia, thế nhưng y không muốn mãi mãi chỉ có thể dựa vào gia tộc. Mà Tôn gia hiểu rõ quá mức hiểu rõ những băn khoăn kia của y, vẫn luôn không tỏ bất cứ thái độ gì, mọi bước đi của y từ sai đến đúng bọn họ đều làm như không thấy.

Không phải thế gian nhân tình ấm lạnh, chỉ là trưởng bối bọn họ cảm thấy Tôn Giang vẫn còn trẻ, trước để y tự mình va chạm, nếu thật sự có năng lực, y nhất định sẽ thành công, nhưng nếu ngược lại, không sao, sau lưng còn có gia tộc, cùng lắm thì đón trở về Tôn gia cùng anh trưởng góp một phần sức lực duy trì cơ đồ Tôn gia mãi mãi phồn vinh.

Năm đó thời điểm gặp gỡ Tiêu Vĩ Châu chính là lúc Tôn Giang gần như đi đến tuyệt vọng cực hạn. Y cảm thấy có lẽ mộng tưởng này là hão huyền không thể tiếp tục duy trì được nữa, quyết định ngày hôm sau sẽ quay về Tôn gia nhận mệnh mà sống, khả năng cả đời này đều thoát không khỏi vòng tay của gia tộc này. Lại không ngờ tới trời mở cơ duyên, để y gặp được Tiêu Vĩ Châu. Hai người qua lần trò chuyện đầu tiên, ngoài ý muốn phát hiện mình và đối phương nói chuyện quá mức ăn ý. Không những vậy, một người có tham vọng và hướng đi mục tiêu rõ ràng nhưng không có tiền, ngược lại người có tiền thì không biết nên vì tương lai của chính mình mà tiêu tiền ở đâu? Tiêu Vĩ Châu vừa hay nghèo túng gặp phải Tôn Giang tiền nhiều đến nứt tường đổ vách. Hai người hợp tác, không ngờ lại thuận buồm xuôi gió, nước chảy thành sông. Quả thực là cá nước gặp nhau!

Trước khi công ty bọn họ chính thức thành danh, trước Tôn Giang sắp xếp cho bọn họ không gian làm việc không chỗ để chê, sau lại có dẫn dắt của Tiêu Vĩ Châu, bọn họ mời được hơn năm vị họa sĩ thất thời nên thất nghiệp, tranh thủ chiêu mộ vài thanh niên có tiền đồ vừa tốt nghiệp từ khoa công nghệ thông tin nhưng không có cơ may tìm được việc làm, cũng không quên gọi thêm người giúp việc quét tước văn phòng.

Ở thời điểm đó, một văn phòng lớn chưa đến mười lăm người bắt đầu ngày đêm lên ý tưởng sáng tác hình tượng nhân vật, cốt truyện, bối cảnh, phương thức chơi, các loại kỹ năng trong game. Bởi vì đa phần đều là những người trong một thời gian dài không có việc làm, lương tháng đãi ngộ không tệ (đều đến từ túi tiền của Tôn Giang), cộng thêm đây là giai đoạn ban sơ nhất của công việc này, thế nên ai cũng trân trọng thời khắc đó, không ngừng cùng nhau cố gắng vượt lên.

Lúc ấy mọi người đều nghĩ, không thành công cũng sẽ thành nhân, hơn nữa cấp trên lại là hai vị mỹ nam học thức kinh người đứng ra quản lý, ai trong lòng cũng có một niềm tin mãnh liệt ———dự án này khẳng định có thể thành công!! Lại không nghĩ sau ba tháng nỗ lực, dự án thành công đến tuyệt vời. Sau một năm, từ văn phòng hai trăm mét vuông, bọn họ được đón vào công ty năm tầng, đồng sự tăng thêm đến nỗi không phải cùng tổ sẽ chẳng biết ai với ai, nếu không có máy tính ghi chép giản lược một vài tư liệu về đồng nghiệp, thì có lẽ bọn họ căn bản chính là người qua đường xa lạ của nhau.

Lại qua một năm rồi một năm, doanh thu càng lúc càng cao, Tiêu Vĩ Châu và Tôn Giang trở thành ông chủ lớn, nơi làm việc càng mở rộng hơn, tòa nhà chính có tới mười lăm tầng, bên trên còn có vị trí cao nhất là một cái sân thượng đặc biệt lớn, một vườn cây ngoài trời. Nơi này được xây dựng rất đặc biệt dành cho hai vị Chủ tịch, phàm là mệt mỏi muốn tìm nơi tiêu khiển, vườn hoa sân thượng chính là một nơi không tồi. Cụ thể là xây dựng như thế nào, điểm này không quan trọng để nhắc đến, các vị cứ nghĩ nó vô cùng hoành tráng là được.

Tiêu Vĩ Châu và Tôn Giang, một người đạt được mục đích của mình, một người vươn đến được mộng tưởng của chính mình. Đều cảm thấy nếu không có đối phương, ngày để bọn họ có thể đi lên con đường thành công này có lẽ còn phải đi thêm rất nhiều ngã rẽ mới chân chính bước lên được, còn chưa kể biết đâu một lúc nào đó bởi vì nhìn con đường không điểm cuối kia mà nhiệt khí của tuổi trẻ bị mài mòn đi.

Hơn mười năm bôn ba bên ngoài, thời điểm Tiêu Vĩ Châu trở lại quốc nội, tên tuổi anh vẫn nổi danh trong cái vòng này, không những vậy, thương nhân quý tộc còn lấy tấm gương của anh răn dạy con cháu trong nhà.

Quan hệ giữa anh em Tiêu gia kỳ thực không phải là loại huynh hữu đệ cung như người ngoài vẫn nghĩ, trên thực tế chính là lửa cùng nước không ngừng giao tranh. Tuy rằng nhiều năm không gặp, tuy rằng con đường sự nghiệp không chồng lên nhau, tuy rằng không từng liên lạc... thế nhưng ở một khắc gặp lại nhau kia, vẫn là bùng lên bài xích và xích mích quan hệ đã âm thầm tồn tại từ khi đối phương ở trong trứng nước.

Đơn giản mà nói, Tiêu Vĩ Châu là con vợ cả, Tiêu Mạc Tức là con vợ hai. Vợ cả yểu mệnh chết sớm, vợ hai Dương Tú Linh lên chức thay Tiêu Phong nuôi dưỡng, chăm quản Tiêu gia.

.

Sự kiện Tiêu Vĩ Châu về nước, gợi lên một làn sóng trong giới thượng lưu. Bọn họ còn cứ nghĩ anh sẽ ở nước F đến cuối đời, lại không nghĩ nhanh như thế đã về nước.

Tiêu Mạc Tức căn bản không muốn đi đón người kia, thế nhưng hắn không thoát ly khỏi được thân phận em trai của người này, chỉ có thể không tình nguyện mà tới sân bay đón người.

Chuyến này Tiêu Mạc Tức đi rất yên lặng, chỉ mang theo Mặc Lung xem như là thân tín, và quản gia Bác sắp xếp hành lý cho cậu cả, còn lại đều là vệ sĩ của mình đến đón vị anh trai kia. Mà Tiêu Vĩ Châu trở về cũng rất giản lược. Ngoại trừ một rương hành lý và một vị nam nhân anh tuấn theo cùng, cũng chẳng còn gì nữa.

Thời điểm Tiêu Mạc Tức đối diện với Tiêu Vĩ Châu, Mặc Lung cảm thấy có một luồng điện vô hình chợt chạy qua giữa hai người đàn ông. Khi cậu đang không tiếng động đánh giá vị đại thiếu gia Tiêu gia, bỗng nghe tiếng Tiêu Mạc Tức giọng điệu trào phúng lên tiếng: “Không tệ, ra nước ngoài một chuyến, xem ra tư tưởng luyến ái của anh trở nên tiến bộ hơn nhiều lắm.”

Mặc Lung nghe ra Tiêu Mạc Tức lời nói tàng kim, trộm liếc hắn một cái. Dù sao cố nhân lâu ngày gặp lại, câu đầu tiên không phải là một câu này.

Tiêu Vĩ Châu trên mặt không chút gợn sóng, nhàn nhàn nói: “Phiền toái cậu.”

Tiêu Mạc Tức thấy phép thử của mình như quyền sắt đấm lên bông, mất hứng xoay người trở về trong xe. Quản gia Bác vô cùng săn sóc đóng cửa xe lại cho hắn, sau đó chính mình cũng trèo lên xe, siêu xe lập tức biến mất ở ngã tư đường.

Tại hiện trường chỉ dư lại ba người Tiêu Vĩ Châu, nam nhân đi cùng anh và Mặc Lung. Trong suốt quá trình vừa tồi Tiêu Mạc Tức không hề liếc mắt nhìn cậu lấy một lần, thế nhưng mục đích đưa cậu tới đều đã rõ ràng đến vậy. Mặc Lung trên danh nghĩa thân tín của Tiêu Mạc Tức thay hắn thu xếp cho Tiêu Vĩ Châu.

Mặc Lung này lại chẳng phải tiểu Mặc Lung mến mộ chủ nhân của mình kia, cậu tất nhiên sẽ không vì thái độ vứt con giữa chợ của nam chủ mà nghĩ nhiều. Nhiệm vụ lớn nhất của cậu còn là phá hoại thế giới đây, làm sao sẽ để ý đến thứ vụn vặt này chứ?

Vì vậy Mặc Lung vô cùng thân sĩ mở cửa xe mời hai vị phật gia vẫn đang đứng phía sau mình lên xe. Tuy rằng Tiêu Vĩ Châu không giới thiệu nam nhân này với mọi người, nhưng cậu có thể lờ mờ đoán được thân phận của đối phương. Một thân hàng hiệu, dù trên dưới đều là đồ thể thao thoải mái dễ chịu cũng không khiến khí chất của y bị lu mờ hơn so với việc y khoác lên mình tây trang.

Dựa vào trực giác phán đoán, người trước mặt cậu đây thân phận không chỉ không đơn giản, lại còn được xem là nhân vật khá có tiếng tăm. Giả dụ như vị kia là... Tôn Giang?

Tiêu Vĩ Châu vừa ngồi vào xe liền nhắm dưỡng thần, ngược lại vị bên cạnh anh có vẻ tương đối hiếu kỳ với cảnh sắc nơi này. Y đột nhiên mở miệng nói chuyện với Mặc Lung, “Cậu là người làm ở Tiêu gia sao? Tên gì vậy?”

Người nọ không nói gì thì thôi, vừa nói một câu liền nghe ngay ra khẩu âm ngoại quốc.

“Đúng vậy, tôi là Mặc Lung, thư ký của Tiêu nhị thiếu gia.”

Mặc Lung vừa trả lời vừa nghiêm túc lái xe. Không cần Tiêu Mạc Tức phân phó, cậu giới thiệu nhiệm vụ của mình: “Trong những ngày này tôi sẽ thay mặt nhị thiếu gia tận lực vì đại thiếu gia phục vụ.” cho nên có gì cần thì tìm tôi, nhưng đừng tìm nhiều quá kẻo làm người mệt mỏi.

Tôn Giang qua gương chiếu hậu chỉ nhìn được sống mũi cùng với cánh môi của cậu. Y cười cười: “Vẫn là Tiêu nhị thiếu gia suy nghĩ chu đáo. Vậy lịch trình những ngày này đều nhờ cậu sắp xếp giúp.”

“Lịch trình?”

“Tôi muốn đi tham quan khắp thành phố H này.”

Tôn Giang khoanh tay trước ngực, quay đầu nhìn ra phong cảnh bên ngoài nói: “Tôi muốn tìm hiểu toàn bộ những danh lam thắng cảnh ở nơi này.”

Mặc Lung tỉnh ngộ, nhanh chóng đáp lại y. Trong đầu cậu đã nhanh chóng suy nghĩ xong một vòng lớn. Tôn Giang muốn đi tham quan nơi này, lại không nói rõ có cần cậu dẫn đường hay không, dù sao cậu ngoại trừ nhiệm vụ ra, đối với nơi này chẳng hiểu biết gì, giúp y tìm một hướng dẫn viên lâu năm có kinh nghiệm là tốt nhất. Lại nói lấy nhiệm vụ của cậu, cũng không thể rời xa Tiêu Mạc Tức quá lâu được. Vạn nhất Vân Như Ý lại giở trò quỷ thì làm sao giờ? Cậu còn đang phải ngăn cản con đường đi lên của ả ta, làm sao có thể không từ mà biệt, đi biền biệt mãi được? Nếu cậu mà đi thật, nói không chừng bọn họ gạo nấu thành cơm rồi, thời gian đến thế giới này một chuyến của cậu e là lãng phí.

Nghĩ như vậy, Mặc Lung vừa nhìn đồng hồ vừa gia tăng tốc độ, đã tám giờ sáng, nhanh trở lại Tiêu gia cầm gậy đánh uyên ương thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net