Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Hoa

Có vẻ bản thân được an toàn, may mắn thay là cậu đã được sự huấn luyện khắc nghiệt mà cậu ấy đã trải qua trong nhiều năm. Bây giờ cậu đã an toàn trên mặt đất và nhìn Hắc Nhãn Kính bị treo trên dây leo.

"Hoa Nhi Gia, cậu đang đợi để bắt lấy tôi kiểu công chúa hả?" Người đàn ông đeo kính đen trêu chọc từ trên cao, ngay trước khi anh ta trượt chân và ngã, điều này khiến cơ thể cậu phản ứng theo bản năng để bắt lấy Hắc Nhãn Kính, nhưng không có gì, vì Hắc Nhãn Kính cũng có kỹ năng như cậu, vì vậy anh đã hạ cánh an toàn xuống đất. ngay trước bàn tay mở rộng của cậu.

"Câuh đúng là một quý ông chu đáo ... tôi xin lỗi vì đã coi cậu là người vô tâm ..." Hắc Nhãn Kính bật cười.

"Đừng bận tâm, đi thôi. Chúng ta ở đây cũng không an toàn." Tiểu Hoa nói, đưa lưng cho Hắc Nhãn Kính khi anh đi phía trước.

Đi phía sau tôi, Hắc Nhãn Kính mỉm cười, cuối cùng cũng muốn chiếm thế thượng phong sau khi bị Tiểu Hoa chế giễu kể từ khi họ bắt đầu cuộc hành trình cùng nhau. Tuy nhiên, dù anh ấy muốn tận hưởng khoảnh khắc vinh quang của mình, nhưng đó thực sự không phải là nơi tốt nhất để làm điều đó, vì vậy họ tiếp tục đi bộ cho đến khi cần thiết phải nghỉ ngơi.

"Chúng ta cần phải sớm bắt kịp Ngô Tam Tỉnh, nếu không chúng ta sẽ phải đi săn để tồn tại, chúng ta sắp hết lương thực." Tiểu Hoa chỉ tay, ngay sau khi họ có bữa ăn nguội.

"Như vậy là tốt với tôi. Chúng ta có thể có một bữa tiệc nướng..." Hắc Nhãn Kính

"Của cái gì? Rắn? Ta không thích." Tiểu Hoa kinh bỉ nói.

"Này, ai biết được, có lẽ có mấy con gà rừng ngoài kia." Hắc Nhãn Kính

"Chúng ta không thể ở xa Ngô Tam Tỉnh như vậy, chúng ta chỉ cần di chuyển nhanh hơn." Tiểu Hoa nói

"Hoa Nhi Gia, chúng ta đã không dành thời gian bên nhau để hẹn hò cũng như ngắm cảnh, đó là một con đường khó khăn và chúng ta đã suýt chết vài lần rồi. Đừng đẩy bản thân vượt quá giới hạn của mình, tôi có kế hoạch cho chúng ta khi ra khỏi đây . " Hắc Nhãn Kính nói trong khi Tiểu Hoa nhếch mép.

"Không có từ chúng ta, Hắc Nhãn Kính. Tôi hẹn hò với cậu từ khi nào vậy. Đây không phải là chuyện để nói đùa đâu" Tiểu Hoa bực bội nói.

"Không phải nói đùa, tôi thật sự thích cậu."Hắc Nhãn Kính thật lòng nói.

"Chúng ta đều là đàn ông và anh cũng là một kẻ thích trêu ghẹo."Tiểu Hoa nói

"Tôi thừa nhận tôi là một tên thích trêu ghẹo, nhưng với tôi, giới tính không thực sự quan trọng. Câu hỏi đặt ra là, còn cậu thì sao?" Hắc Nhãn Kính.

" Tôi Là người chủ gia đình, tôi không có thời gian để suy nghĩ mấy chuyện đó" Tiểu Hoa nói.

"Thôi cứ coi như tôi chưa nói đi, cậu quả thực nhẫn tâm." Hắc Nhãn Kính thở dài nói. Lúc đó Tiểu Hoa đang đi   thì cậu phát hiện một đám sương mù dày đặc đang ập đến.

"Cái gì vậy?" Tiểu Hoa vừa hỏi vừa chỉ vào làn sương mù đang đến gần. Hắc Nhãn Kính nhìn lên chỗ Tiểu Hoa chỉ và đứng dậy trong cảnh giác.

"Đó là khí độc. Chạy đi !!!" Hắc Nhãn Kính hét lên, họ lao vào xuyên qua khu rừng và sau đó vào một con rạch, đó là con đường duy nhất phía trước.

Tuy nhiên, việc chạy trên mặt nước không hề dễ dàng và Hắc Nhãn Kính cuối cùng đã giúp đỡ Hoa Nhi Gia độc ác của mình để ngăn cậu ngã, nhưng khi họ tiếp tục chạy chất độc lan rộng hơn, họ bắt đầu có dấu hiệu ngộ độc.

Hắc Nhãn Kính dừng lại, lấy tay ôm lấy cái đầu đang đau nhói của mình. Nếu họ tiếp tục hít phải khí độc, rất có thể họ bị ảo giác và bị tách biệt lạc lối. Vì vậy, Hắc Nhãn Kính đã lấy một sợi dây từ trong ba lô của mình và trói Tiểu Hoa lại với mình ngay cả khi Tiểu Hoa kia trông có vẻ hơi khó chịu khi anh  đưa tay qua eo cậu.

"Hãy chịu đựng nó ... sẽ là điều tồi tệ nhất nếu chúng ta tách ra và cuối cùng gặp nguy hiểm mà không có ai khác để giúp đỡ." Hắc Nhãn Kính vừa nói vừa trói cậu lại.

"Tôi biết ." Tiểu Hoa thì thầm khi cậu lấy đầu còn lại của sợi dây và trói Hắc Nhãn Kính người dẫn đầu, và họ tiếp tục bước đi.

Một lúc sau, Tiểu Hoa nhìn thấy Hắc Nhãn Kính loạng choạng trước mặt mình, có lẽ là ảnh hưởng bởi khí độc.

"Này! Đứng lại" cậu ta hét lên, làm cho người đàn ông kia dừng lại theo dõi của mình.

"Gì?" Hắc Nhãn Kính hơi bối rối hỏi.

"Nhìn tôi này. Anh có thể tập trung vào tôi được không?" Tiểu Hoa hỏi và Hắc Nhãn Kính nhìn cậu, nhưng anh cảm thấy chóng mặt. Vì vậy, anh ta lại loạng choạng.

"Tôi thực sự không ở trạng thái tốt nhất hiện tại ..." Hắc Nhãn Kính nói.

"Anh đã trúng độc rồi ... đưa tay cho tôi." Tiểu Hoa đưa tay ra.

"Nè cậu định làm gì? ..." Hắc Nhãn Kính nói.

" Tôi cần phải hút chất độc của anh ra." Tiểu Hoa nói.

"Cái gì? Chảy máu? Tôi sợ đau lắm..." Hắc Nhãn Kính hoảng sợ.

"Tiểu Tử, đừng trẻ con, đưa tay ngay." Tiểu Hoa bực bội nói Và anh ấy đã đưa tay, sau đó nhìn Xiao Hua rút dao ra khỏi thắt lưng của mình.

"Được rồi ... nhẹ nhàng thôi ..." Hắc Nhãn Kính nói

 Sau đó, Tiểu Hoa nắm lấy tay anh và tạo một vết cắt nhỏ trên lòng bàn tay anh. Hắc Nhãn Kính cố gắng không rên rỉ vì đau, nhưng dù vết cắt không sâu, cũng không dài, vẫn rất đau.

"Bây giờ anh hãy đặt tay lên nắm đấm và ấn mạnh nhất có thể để hút máu ra."Tiểu Hoa nói

"TÔI..." Hắc Nhãn Kính bất ngờ

"Mẹ kiếp, Anh thật là phiền phức." Tiểu Hoa chửi rủa, nắm lấy tay Hắc Nhãn Kính và tự mình đóng lại thành một nắm đấm, sau đó ấn vào nó khiến nó chảy máu.

"Thật tàn nhẫn..." Hắc Nhãn Kính bĩu môi

"Nếu tôi tàn nhẫn tôi đã không cứu anh rồi ." Tiểu Hoa phản bát lại trong khi giữ áp lực lên nắm đấm của Hắc Nhãn Kính, cho đến khi hút đủ máu, để giữ chất độc thoát ra ngoài. Sau đó, Tiểu Hoa đã dùng chiếc khăn tay màu trắng của mình để băng lại lòng bàn tay và cầm máu.

"Bây giờ anh bớt chóng mặt chưa?anh không bị rút máu quá nhiều đúng không?" Tiểu Hoa quan tâm hỏi và Hắc Nhãn Kính mỉm cười.

"Không, cậu thực sự là người đáng tin cậy."

"Tôi thấy anh không sao, đi thôi." Tiểu Hoa nói

"Chờ đã, để tôi dò xét phía trước. Để đề phòng chuyện gì khác xảy ra."Hắc Nhãn Kính Ngăn cản.

" Khí độc vẫn còn ở xung quanh chúng ta và thành thật mà nói, anh đang bắt đầu xui xẻo như Ngô Tà. Bây giờ tôi biết Trương Khởi Linh cảm thấy thế nào mỗi khi Ngô Tà gặp nguy hiểm rồi ..." Tiểu Hoa nói.

"Hoa Nhi Gia, điều đó nghe giống như một lời thú nhận, bởi vì chúng ta đều biết Trương Khởi Linh là để dành cho Ngô Tà, chưa kể đến việc có thể đầu ấp tay gối với cậu ấy." Hắc Nhãn Kính khẳng định.

"Tôi không phải là Trương Khởi Linh, vì vậy hãy từ hy vọng của anh ... đi thôi ." Tiểu Hoa vừa nói vừa tiếp tục đi, nhưng đi được nửa đường thì cậu bắt đầu thấy mệt và Hắc Nhãn Kính lại đi trước cậu và đúng như cậu đã dự đoán, một thảm họa khác xảy ra ngay sau đó Hắc Nhãn Kính đột nhiên chìm trong vùng nước nông trước đó.

"Chuyện gì vậy?" Tiểu Hoa hỏi, dừng lại cách đó không xa.

"Chết tiệt! Tôi không nghĩ có một ngày tôi lại bị nhiễm sự xui xẻo của Ngô Tà, hoặc cậu có thể xem tôi như người hùng mang lại nguy hiểm cho cậu. Tôi nghĩ chúng ta đang ở trong một đầm lầy và tôi bị mắc kẹt rồi" Hắc Nhãn Kính nói trong khi cảm thấy bản thân chìm sâu hơn theo từng nhịp thở.

"Đây không thể là đầm lầy." Tiểu Hoa phản đối và Hắc Nhãn Kính cúi xuống để chạm đến đáy nước, lấy một thứ và đưa nó cho Tiểu Hoa.

"Một con rắn?" 

"Thực sự, đây không phải đầm lầy mà là hố xác rắn." Tiểu Hoa nói.

"Được rồi ... làm ơn đưa tôi ra khỏi đây ... hãy là Khởi Linh của tôi một lần đi." Hắc Nhãn Kính thì thầm khi anh nhìn xuống, chìm sâu hơn vào vài cm.

"Giữ chặt sợi dây, tôi sẽ cố gắng kéo cậu ra." Tiểu Hoa đưa ra lời đề nghị khi cậu cố gắng kéo Hắc Nhãn Kính ra nhưng thất bại, chỉ càng làm nhấn chìm Hắc Nhãn Kính thêm nữa.

"Không có tác dụng ... cứ thế này thì tôi sẽ chết chìm trong thời gian ngắn." Hắc Nhãn Kính nói.

"Đừng nói như vậy, sẽ không sao đâu..." Tiểu Hoa nói.

"Hoa Nhi Gia..." Hắc Nhãn Kính nhìn cậu.

"Câm miệng! Anh còn nói nữa tôi lập tức bỏ lại anh!" Tiểu Hoa hét lên.

"Nhưng Hoa Nhi Gia à, khí độc lại lan ra, hãy nhìn chướng khí sau lưng."  Hắc Nhãn Kính nói Và cậu ấy nhìn ra phía sau, điều này khiến cậu ấy chỉ càng thêm tuyệt vọng.

"Bỏ tôi ra !! Một làn khí độc như vậy cũng sẽ giết chết cậu nếu cậu ở đây lâu hơn !!"

"Hãy cắt sợi dây đi..." Hắc Nhãn Kính nói

"Không được nếu đi thì hai chúng ta sẽ cùng đi" Tiểu Hoa nói.

"Tôi nghiêm túc đó Giải Vũ Thần!tôi không thể kéo theo cậu được !!!" Hắc Nhãn Kính vừa nói vừa rút dao ra.

"Đừng! Để tôi thử cái khác ..." Tiểu Hoa ngăn anh lại, buộc dây vào một cái cây gần đó, sau đó quay lại chỗ Hắc Nhãn Kính.

"Cậu đang làm gì vậy? Cậu đi đi.." Hắc Nhãn Kính thúc giục.

"Tôi sẽ kéo anh ra." Tiểu Hoa nói

"Cậu cũng sẽ bị chìm." Hắc Nhãn Kính nói

"Nghiêm túc mà nói. Trương Khởi Linh cứu Ngô Tà ít vất vả hơn là tôi cứu anh"

" Tôi thà chết còn hơn bỏ lại anh!" Tiểu Hoa dùng hết sức kéo và cuối cùng cũng giải thoát được Hắc Nhãn Kính khỏi vũng bùn vào đúng lúc khí độc ập đến với họ.

Hắc Nhãn Kính cởi áo choàng và nắm lấy cánh tay Tiểu Hoa để giúp cậu bước lên khỏi mặt nước, sau đó chạy càng xa càng tốt khỏi cái hố rắn địa ngục đó.

                         NGÔ TÀ

Khi cậu thức dậy, trời vẫn còn tối và Tiểu Ca vẫn ôm cậu, mặc dù họ đã thay đổi tư thế và cậu nằm nghiêng một bên, trong khi Tiểu Ca đang ôm eo cậu . Cậu không chắc điều gì đã đánh thức mình, nhưng khi nhìn về phía trước, cậu ngay lập tức nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Nằm ở bên đó, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng thi thể của A Ning, cách đó không quá xa. Rõ ràng là cô ấy vẫn còn trên túi ngủ nhưng điều khác biệt là chiếc túi của cô ấy đã mở ra trong khi cậu đã đóng nó lại trước khi đi ngủ với Tiểu Ca.

"Chờ đã... cái gì? !!" Ngô Tà vội vàng ngồi dậy. Điều đó đánh thức Tiểu Ca ở bên cạnh cậu.

"Ngô Tà!" Tiểu Ca kêu lên, giữ chặt lấy cậu khi cậu định xông ra khỏi túi ngủ.

"Chiếc túi của A Ninh nó đã mở ra! Em chắc chắn là em đã đóng nó từ trước. Tại sao bây giờ lại mở?" Ngô Tà hỏi và Khởi Linh hiểu ý của cậu ấy,

"Chờ ở đây." Khởi Linh nói với Ngô Tà. khi anh đứng dậy để kiểm tra thi thể của A Ning. Phan Tử cũng bị đánh thức bởi tiếng hét của Ngô Tà, đến xem chuyện gì đang xảy ra.

"Chuyện gì vậy Tiểu Ca?" Anh hỏi Trương Khởi Linh.

"Túi ngủ của cô ấy bị mở và tôi chắc chắn rằng tôi đã đóng lại trước khi đi ngủ." Ngô Tà thì thầm khi cậu cầm đèn soi sáng mặt đất xung quanh cô, nhận thấy những gì trông giống như dấu chân.

"Có vẻ như có thứ gì đó đã bò tới đây khi chúng ta đang ngủ." Phan Tử kết luận.

"Đó làdấu chân. Ai đó đã đánh lén chúng ta ..." Ngô Tà nói và định tìm kiếm thì Khởi Linh ngăn cậu lại.

"Chờ đã, thứ đó có thể vẫn còn ở đây." Trương Khởi Linh cảnh báo.

"Bàn Tử! Bàn Tử!, dậy đi!" Ngô Tà hét lên, cậu quay lại đánh thức anh . nhưng khi cậu ngồi xuống bên cạnh Bàn Tử, cậu nhận thấy những vết bùn còn sót lại trên vải của chiếc túi ngủ mà Bàn Tử đang ngủ.

Sau đó, một con rắn trườn ngay qua cổ Bàn Tử. khiến Ngô Tà sợ hãi, suýt ngã về phía sau, nếu Khởi Linh không ở đó đỡ lấy cậu.

"Có rắn!!!" Ngô Tà hét lên, làm Bàn Tử thức dậy đột ngột, vội vàng khiến anh hoảng sợ thoát ra khỏi đó.

"Chuyện gì vậy?" Bàn Tử vội vàng hỏi.

"Là Rắn Mào Gà." Khởi Linh trả lời.

"A, làm tôi sợ chết khiếp đi được. Tôi rất mừng vì tôi đã không phản ứng quá mức, nếu không tôi đã chết rồi." Bàn Tử nói với chính mình .

"Và... túi ngủ của A Ninh bị con rắn mở ra?" Phan Tử hỏi Ngô Tà.

"Tôi không nghĩ vậy ... đó là dấu chân của con người ... tôi không nhầm đâu." Ngô Tà nói, sau đó chiếu sáng xung quanh họ bằng đèn pin của mình, bắt những chuyển động sau một bụi cây.

"Ai đó?" Sau đó, một bóng người lao xuống nước và Khởi Linh lập tức đuổi theo, biết rằng họ đã bị theo dõi từ nãy giờ.

"Tiểu Ca!" Ngô Tà định đuổi theo họ, nhưng bị Bàn Tử chặn lại trước khi lao xuống nước.

"Với tốc độ họ đang chạy, cậu sẽ không thể bắt kịp đâu." Bàn Tử nói.

"Tôi sẽ không để Tiểu Ca một mình!" Ngô Tà nói

"Anh ấy biết cách tự bảo vệ mình." Phan Tử nói thêm.

"Anh ấy đã bị mất kiếm rồi!" Ngô Tà tranh luận.

"Tiểu Ca còn nhiều điều hơn cả kỹ năng sử dụng kiếm của anh ấy. Anh ấy là một Bậc thầy trong nhiều môn nghệ thuật. Anh ấy sẽ ổn thôi. Chúng ta hãy đợi anh ấy ở đây, để anh ấy có thể tìm chúng ta khi anh ấy quay lại" Phan Tử nói và Ngô Tà quay lại, nhưng khi cậu quay lại, cậu thấy rằng thi thể của A Ning đã mất tích.

"Thi thể A Ninh đâu?" Ngô Tà hỏi khi nhìn quanh nhưng không thấy gì.

"Có lẽ nào con rắn đã lấy xác cô ấy trong lúc chúng ta đang tranh luận?" Bàn Tử hỏi.

"Có thể là như vậy, nhưng nếu là như vậy, thì rất có thể sẽ có một bầy rắn ở đây." Phan Tử đồng ý.

"Chúng ta đi trong chốc lát. Cô ấy chắc hẳn vẫn đang ở gần đây, tôi đi tìm cô ấy..." Ngô Tà Nói

"Cậu điên rồi à? Ngoài kia chắc có nhiều rắn lắm, cậu muốn chết hả?" Bàn Tử Nói.

"Chúng ta không thể để A Ning trong một cái hố rắn như vậy!" Ngô Tà tức giận nói.

"Chính cậu cũng đã nói như vậy, Thiên Chân. Đó là một cái hố rắn. Tôi biết cậu có ý tốt ... nhưng cô ấy đã chết, trong khi chúng ta vẫn đang sống. Liệu cậu có mạo hiểm với thi thể của cô ấy không?" Bàn Tử hỏi anh ta một cách nghiêm túc.

"Đó là số phận cô ấy đã chọn." Phan Tử  nói và Ngô Tà bình tĩnh lại.

Đúng vậy, cô ấy đã chọn con đường đó ngay cả khi nó giết chết cô ấy, nhưng những người khác vẫn sống và có cả Tiểu Ca nữa. cậu không thể mạo hiểm với chúng vì những lý do ích kỷ. Đã đến lúc để cô ấy đi.

"Được rồi ... chúng ta hãy đợi Tiểu Ca, sau đó chúng ta tiếp tục cho đến khi chúng ta tìm thấy chú ba của tôi." Ngô Tà nói.

"Cậu bé ngoan, bây giờ chúng ta hãy đảm bảo rằng ngọn lửa này sẽ tiếp tục cháy trong đêm và để Tiểu Ca biết phương hướng mà quay trở lại." Bàn Tử nói và họ lại ngồi chờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net