Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắc Nhãn Kính

Họ nhanh chóng đến nơi có làn khói đỏ bốc ra và đó là một điều tốt mà họ đã làm, bởi vì khi họ bước lại gần hơn, họ tìm thấy thi thể của một trong những người  của Ngô Tam Tỉnh trên đường đi, điều này xác nhận rằng người đốt khói đỏ thực sự là Tam Tỉnh. Không biết họ đã điều gì, Hắc Nhãn Kính bảo Tiểu Hoa đứng gần khu cắm trại, nhưng đủ xa để cậu có thể giữ an toàn và đề nghị giúp đỡ nếu có vấn đề gì xảy ra.

Khi họ bước đến trại của Ngô Tam Tỉnh, tất cả chỉ là một đống lửa, khói đỏ và những con rắn chết chóc. Hắc Nhãn Kính nhìn thấy Tam Tỉnh đang cố gắng tự vệ trước nhiều con rắn bằng ngọn đuốc, nhưng chuyển động của ông ấy không uyển chuyển như khi còn trẻ, điều này gần như phải trả giá bằng mạng sống của ông ấy khi một con rắn lao vào và định cắn ông Hắc Nhãn Kính đã can thiệp và đá con rắn đi trước khi nó có thể gây sát thương.

"Tôi biết là tôi đã đến đúng lúc." Hắc Nhãn Kính nói với Ngô Tam Tỉnh.

"May quá, nếu không vừa rồi tôi đã chết rồi. Anh mất thời gian đi tìm tôi ..." Tam Tỉnh nói với anh .

"Không phải là tôi không có vấn đề riêng khi đến đây." Hắc Nhãn Kính vừa nói vừa đuổi thêm vài con rắn đi.

"Anh ở một mình à? Ngô Tà và Tiểu Hoa đâu?" Ngô Tam Tỉnh hỏi.

"Ngô Tà Thì tôi không biết, nhưng tôi chắc chắn rằng là Trương câm điếc đi cùng cậu ấy còn Hoa Nhi Gia ... cậu ấy đi cùng tôi." Hắc Nhãn Kính trả lời.

"Vậy thì cậu ấy ở đâu?" Tam Tỉnh hỏi

"Cậu ấy đang đứng ngoài kia chờ tôi."

"Tốt, cậu ấy nhất định phải ở an toàn." Tam Tỉnh đồng ý.

"Tất nhiên và tôi có thể tự mình xử lý lũ rắn này." Hắc Nhãn Kính nói và anh ta cầm lấy một chiếc đèn dầu và làm đổ dầu lên một mảnh vải, sau đó đội nó lên đầu.

"Tam Gia, châm lửa đi!" Hắc Nhãn Kính hét lên và Tam Tỉnh tuân theo sau đó nhìn Hắc Nhãn Kính chạy khỏi trại dụ những con rắn, bị hấp dẫn bởi sức nóng, theo sau.

Tiểu Hoa đứng không quá xa trại, lo rằng Hắc Nhãn Kính có thể gặp rắc rối và cậu hoàn toàn đúng khi nghĩ như vậy, khi cậu thấy Hắc Nhãn Kính chạy như bay với một mảnh vải đang cháy trên người.

"Anh làm sao vậy?" Tiểu Hoa chửi rủa trong khi trái tim cậu lại chìm xuống chạy về phía Hắc Nhãn Kính.

"Hoa Nhi Gia!" Hắc Nhãn Kính thì thầm.

"Thả nó xuống đồ ngốc!" Tiểu Hoa ra lệnh và Hắc Nhãn Kính làm theo thả nó xuống một tảng đá, nhưng anh vẫn tiếp tục chạy và nắm lấy tay Tiểu Hoa và tiếp tục chạy thêm vài phút nữa,rồi dừng lại, phía sau đám rắn đã rời khỏi.

"Như vậy để làm gì?" Tiểu Hoa hỏi

"Rắn ... rất nhiều, tôi cần phải kéo chúng ra khỏi trại của Ngô Tam Tỉnh" Hắc Nhãn Kính nói và Tiểu Hoa thở dài.

"Đừng quá liều lĩnh ... nhìn này ..." Tiểu Hoa chỉ vào áo của anh đã bị cháy vài phần.

"Không sao, tôi không bị bỏng" Hắc Nhãn Kính

"Tiểu Tử..." Tiểu Hoa nói

"Nghiêm túc mà nói, tôi không sao."Hắc Nhãn Kính nói.

"Dù sao thì cũng để tôi xem thử" Tiểu Hoa nhấn mạnh và Hắc Nhãn Kính không có lựa chọn nào khác hơn là cởi áo khoác của mình và để Tiểu  Hoa kiểm tra cánh tay của mình. cánh tay của anh trông vẫn ổn, chỉ hơi đỏ một chút ở cẳng tay trái, nhưng ít nhất nó không bị bỏng. Dù vậy, Tiểu Hoa vẫn nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay anh, đưa tay vuốt lên vùng da bị đau.

"Có đau không?" cậu hỏi, giọng lo lắng rõ ràng.

"Không hẳn. Chỉ ngứa một chút."Hắc Nhãn Kính trả lời.

"Lúc trước anh không bị cắn phải không?" Tiểu Hoa hỏi

"Không, nếu không thì tôi đã không ở đây."

"Đừng làm điều đó nữa " Tiểu Hoa cảnh báo anh và Hắc Nhãn Kính mỉm.

"Tôi xin lỗi, tôi đã làm cậu lo lắng, nhưng như cậu thấy, tôi là một loại đàn ông cứng rắn." Hắc Nhãn Kính thì thào.

"Đừng đẩy vận may của anh quá mạnh, nó có thể phản tác dụng vào một ngày nào đó. Anh có tìm thấy Ngô Tam Tỉnh không?" Tiểu Hoa chuyển chủ đề.

"Tất nhiên là tôi đã tìm được, chúng ta có thể tham gia cùng ông ấy ngay bây giờ. Lần này đội của anh ấy hoàn toàn là một mớ hỗn độn của những người kém chuyên nghiệp. Tôi thực sự ngạc nhiên khi ông ấy đã xoay sở để tồn tại đến nay với một lũ ngốc như vậy." Hắc Nhãn Kính nói.

"Vậy thì tôi đoán là chúng ta có thể giữ cho ông ấy an toàn trong suốt quãng đường còn lại." Tiểu Hoa nói.

"Được rồi, đi theo tôi." Hắc Nhãn Kính nói và họ đi cạnh nhau để gặp Tam Tỉnh.

                 Trương Khởi Linh

Trong khoảnh khắc Ngô Tà nhìn anh với đôi mắt to màu nâu cuốn hút anh vô cùng, luôn ánh lên sự tò mò, Trương Khởi Linh biết rằng người yêu của anh sắp tra hỏi anh về sự biến mất đột ngột của mình khi đuổi theo kẻ lạ mặt đã đột nhập vào trại của họ trước đó.

Anh không phải loại đàn ông sẽ đưa ra lời giải thích cho người khác, nhưng Ngô Tà là một ngoại lệ không chỉ vì anh yêu cậu, mà còn vì anh hoàn toàn tin tưởng Ngô Tà và nếu cậu hỏi, anh sẽ không từ chối. một câu trả lời, trừ khi đó là bí mật mà anh không thể nói.

"Vậy ... Tiểu Ca ..." Ngô Tà bắt đầu cuộc nói chuyện, trong khi đưa cho Khởi Linh một phần lương khô.

"Hử?" Khởi Linh nhìn cậu chăm chú. May mắn thay, họ đang quay lưng lại với hai người đàn ông còn lại, nếu không, Bàn Tử sẽ tròn mắt với cuộc thi nhìn đấu mắt của họ.

"Um ... có phải anh không đuổi kịp người bùn không?" Ngô Tà hỏi.

"Không." Anh nói thật lòng.

"Vậy thì ... anh có bắt được người bùn không?" Ngô Tà nhấn mạnh.

"Tôi bắt được" Khởi Linh nói đơn giản.

"Và...sau đó?" Ngô Tà hỏi

"Đó là Trần Vân Cẩm." Anh thì thầm.

"Cái gì? Sao cô ấy lại theo dõi chúng ta? Không phải cô ấy..." Ngô Tà bất ngờ.

"Vâng, từ cuộc thám hiểm đó." Khởi Linh xác nhận.

"Sau đó, chuyện gì xảy ra? Cô ấy đã rời khỏi Tây Sa? Tại sao cô ấy lại ở đây? Cô ấy cũng đang tìm chú ba tôi?" Ngô Tà hỏi một tràng.

"Không, cô ấy đến đây là vì lí do khác." Khởi Linh vừa nói vừa cắn một chút thức ăn mà Ngô Tà đưa cho anh.

"Vậy vì sao? Cô ấy có nói cho anh biết không ?" Ngô Tà bây giờ khá tò mò.

"Xin lỗi, đó là bí mật tôi không thể nói." Khởi Linh nói.

"Ồ, um ... nhưng anh đã hỏi những gì cô ấy biết về anh, phải không? Quá khứ mất tích của anh?" Ngô Tà hy vọng.

"Tôi đã hỏi" Là câu trả lời của Khởi Linh và Ngô Tà đã kiên nhẫn đợi anh ấy nói rõ hơn một chút ... nhưng rồi một lần nữa anh ấy lại là Tiểu Ca

"Nào cô ấy đã nói gì với anh?" Ngô Tà hưng phấn hỏi.

"Xin lỗi, tôi không thể nói cho cậu nghe được." Tiểu Ca lại từ chối .

"Ah, Tiểu Ca! Chúng ta đã làm việc rất chăm chỉ để tìm lại ký ức của anh... cô ấy nói với anh điều gì đó để đưa chúng ta đi đúng hướng?" Ngô Tà chán nản hỏi và Khởi Linh chỉ nhìn cậu chằm chằm.

"Có những điều về quá khứ của tôi rất khó tìm lại." Khởi Linh nói.

"Tôi biết, đó là lý do tại sao chúng ta ở đây. Tôi không nghĩ là trùng hợp hay ngẫu nhiên khi cô ấy ở đây, khi chú ba của tôi ở đây và anh cũng vậy. Ba thành viên của đội thám hiểm ở cùng một nơi đang tìm kiếm cùng một thứ, Bất cứ đó là gì. Thực sự phải có một cái gì đó ở đây kết nối với những gì xảy ra với tất cả các anh ở Tây Sa. Trần Vân Cẩm đã viết về "" , một thực thể dường như kiểm soát mọi thứ xung quanh chúng ta... vậy nó có ở đây không? " Ngô Tà hỏi.

"Tôi không biết." Khởi Linh Sự thất vọng càng thêm chồng chất trong tâm trí Ngô Tà.

"Tôi không biết họ muốn tìm những gì ở đây. Tôi hiểu rằng anh muốn tìm lại ký ức của mình, nhưng tôi không biết chú của tôi cũng như Trần Vân Cẩm đang tìm kiếm thứ gì. Điều gì đã xảy ra với những video đó được gửi cho tôi? " Ngô Tà hỏi hơi lớn tiếng.

"Tôi không biết về các video hoặc điều gì được giấu ở đây, nhưng tôi biết có một số điều bạn cần được biết." Khởi Linh thì thầm nói trong khi nhìn về phía trước.

"Điều gì?" Ngô Tà hỏi.

"Điều đó tôi không nói được, nhưng Trần Vân Cẩm sẽ nói với cậu về điều đó." Khởi Linh giải thích và Ngô Tà  mỉm cười hạnh phúc.

"Vậy thì cô ấy ở đâu?" cậu hỏi đầy hy vọng.

"Không biết , chúng tôi đã tách ra" Khởi Linh nói Và thế là sự thất vọng của cậu đã quay trở lại.

" đúng là Tôi không nên hy vọng ..." Ngô Tà buồn bã.

"Đừng nóng vội ... cô ấy đang để mắt tới chúng ta, cô ấy sẽ tìm được cậu." Khởi Linh thú nhận và lần này Ngô Tà nhìn chằm chằm vào anh. cậu rất vui vì Tiểu Ca đã thành thật với cậu, cậu nắm lấy tay anh.

"Được rồi ... em rất biết ơn vì anh đã tin tưởng emnhiều như vậy." Ngô Tà cười nói.

"Tôi sẽ tin tưởng cậu cả đời." Khởi Linh thành thật nói và Ngô Tà nhanh chóng hôn lên má anh.

"Tôi cũng vậy ..." Ngô Tà thì thầm và định hôn anh một lần nữa thì một tiếng ho phát ra từ sau lưng của họ.

"Thiên Chân, Tôi hy vọng cậu không quên chúng tôi vẫn ở đây. " Bàn Tử phản đối.

"Ừ, ừ ... chúng ta nên tiếp tục đi ngay bây giờ, trước khi chúng ta mất dấu   chú ba tôi. Khói đỏ sẽ nhanh chóng tan biến." Ngô Tà nói và ngay sau đó họ lại một lần nữa lên đường.

Họ đã mất nhiều giờ để tìm ra khu cắm trại của chú ba, nhưng khi họ đến được nó, nó đã trống rỗng, mặc dù có vẻ như đang gấp rút. Rõ ràng là có điều gì đó đã xảy ra, đó là lý do của làn khói đỏ, nhưng ít nhất là không có thi thể nào chất đống xung quanh, đó là một dấu hiệu tốt để cho chú của cậu vẫn còn sống cùng với những người còn lại trong đội.

"Ngô Tà, tôi đi xem một vòng." Khởi Linh nói và Ngô Tà đồng ý khi những người còn lại vào lều để xem liệu họ có thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào bị bỏ lại không. Ngô Tà vào một mình trong lều nó cũng trống không, chỉ có một số giường, thiết bị nói chung và một số thức ăn. Đó là một điều may mắn, vì thức ăn của họ đang cạn dần. Vì vậy, cậu mở ba lô của mình và đổ đầy những thứ mà anh cho là cần thiết để tiếp tục hành trình của họ và đeo nó trở lại trong khi đó Khởi Linh bước vào, người anh đều dính đầy bùn.

"Tiểu Ca? Anh bị sao vậy? Anh bị ngã chỗ nào ? Anh có sao không?" Ngô Tà lo lắng hỏi.

"Đi với tôi." Khởi Linh nói, sau đó đi ra khỏi lều theo sát Ngô Tà. Họ vừa đi được một đoạn ngắn thì ở một phía từ khu cắm trại thì Khởi Linh đột ngột dừng lại ở một vũng bùn.

"Tiểu Ca, tại sao anh lại đưa em đến đây? Nơi này có chuyện gì sao?" Ngô Tà hỏi khi cậu nhìn xuống, nhưng tại thời điểm cậu bị phân tâm, Khởi Linh cởi thắt lưng ba lô của cậu và khi chúng được tháo ra, anh đã đẩy Ngô Tà xuống dưới bùn.

Ngô Tà ngã mạnh mặt về phía trước trong vũng bùn, làm ướt người ngay lập tức, khiến cậu tức giận quay lại và nhìn tiểu ca .

"Tiểu Ca! Anh đang làm gì vậy?" Ngô Tà hét lên.

"Phòng rắn." Khởi Linh nói đơn giản khi anh nhìn chằm chằm vào cậu một cách nghiêm túc.

"Gì?" Ngô Tà hỏi lại.

"Nó che giấu thân nhiệt. Tránh được rắn." Khởi Linh giải thích.

"Ồ ... được rồi ..." Ngô Tà nhượng bộ.

"Muốn tôi giúp không?" Khởi Linh đề nghị khi anh đặt tay lên bùn và nhẹ nhàng xoa lên má của Ngô Tà, sau đó xuống phần cổ lộ ra của cậu điều này làm cho cơ thể Ngô Tà nóng lên.

"Không! Không sao ... Tôi có thể tự mình làm được." Ngô Tà vội vàng nói, khiến Khởi Linh khẽ mỉm cười nhìn người yêu của mình bất ngờ đỏ mặt, điều này chỉ khiến Ngô Tà đỏ mặt hơn. nụ cười của Tiểu Ca rất hiếm .

Cậu tự làm bẩn mình trong khi Khởi Linh quan sát cậu với một cái nhìn đầy thích thú.

"Được rồi, tất cả đã xong ... còn những người khác thì sao?" Ngô Tà hỏi với một nụ cười rất tươi.

"Tùy cậu ." Khởi Linh trả lời và nhìn Ngô Tà tinh quái lên kế hoạch trả thù trong đầu mình.

"Ah, điều này sẽ rất vui ... chờ tôi ở đây." Ngô Tà nói và Khởi Linh nhìn Ngô Tà chạy vào lều mà Bàn Tử đã vào, hét lên một điều gì đó khẩn cấp, sau đó thấy cả hai người họ chạy lại và Ngô Tà làm những gì anh đã làm với cậu trước đó là đẩy Bàn Tử xuống bùn.

"Cái quái gì vậy? Cậu điên rồi hả Thiên Chân?!" Bàn Tử hét lên.

"Tại sao anh lại phàn nàn? Bùn tốt cho da, chưa kể còn có tác dụng phòng  rắn tuyệt vời. Tôi đang làm phước cho anh, hãy biết ơn." Ngô Tà vừa nói vừa coi thường Bàn Tử.

"Ai nói vậy ?!" Bàn Tử hét lên.

"Tiểu Ca nói" Ngô Tà  thích thú nói

"Cái gì? Được rồi ... Tôi sẽ làm " Bàn Tử nói sau đó lăn lộn trên bùn như một đứa trẻ đang chơi đùa. Ngô Tà cười, sau đó anh ta liếc nhìn Tiểu Ca nháy mắt theo cách của mình, điều này khiến Khởi Linh mỉm cười lần thứ hai trong ngày hôm đó.

"Này! Cậu không nói đùa, đúng không?" Bàn Tử hỏi khi nhìn thấy cuộc trao đổi nhỏ của họ.

"Tất nhiên là không. Chẳng phải người Tiểu Ca và tôi đều dính đầy bùn sao?" Ngô Tà hỏi.

"Ồ ... vậy còn Phan Tử?" Bàn Tử hỏi, hy vọng cũng muốn chuyển trò đùa cho anh ta, nhưng ...

"Tôi tự làm được, đừng để ý đến tôi." Phan Tử nói sau lưng họ làm Ngô Tà giật mình xoay người, suýt nữa rơi ngay xuống bùn, rất may là Tiểu Ca, người đã nắm lấy eo cậu và giữ cậu lại. Cơ thể họ gần gũi nhau khiến mặt Ngô Tà đỏ mặt, khi Khởi Linh áp sát vào cậu hơn và nhìn chằm chằm vào cậu một cách âu yếm.

"Cẩn thận ..." Khởi Linh thì thầm làm mặt Ngô Tà càng đỏ hơn.

"um ... một bữa ăn nóng hổi bây giờ thì sao? Chúng ta đã có đủ thức ăn cho việc đó rồi." Ngô Tà nói khi Khởi Linh buông cậu, sau đó đến lượt Bàn Tử bật cười.

"Ừ, quả thực rất nóng. Tốt hơn hết cậu nên chạy đi trước khi tan chảy!" Nhiều sức nóng hơn dồn vào mặt Ngô Tà, ngày càng đỏ hơn.

"Này Bàn Tử! Tôi sẽ không chừa phần cho anh đâu." Ngô Tà nói sau đó chạy đi, trong khi Bàn Tử cười phá lên. Còn Khởi Linh chỉ cười nhạt .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net