Cái nhìn của người ngoài cuộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



01.

"Muốn lấy cái gì thì lấy, đồ trong này không trừ vào sổ sách."

Giải Vũ Thần đặt ngón cái của tay phải vào khóa quét vân tay, tiếng mở khóa điện tử vang lên, đèn trong căn phòng lớn được điều khiển bằng âm thanh, đều thắp sáng lên, Tô Vạn nhịn không được "Wow" một tiếng, nhìn không chớp mắt.

​"Mẹ kiếp, ông chủ Giải, anh và Jack Ma*, ai nhiều tiền hơn?"

*Jack Ma là ông chủ của công ty Alibaba

Giải Vũ Thần nhìn cậu một cái: "Cậu thử lên Taobao mua AK cho tôi xem?"

Hắc Hạt Tử vui vẻ, xoa đầu Tô Vạn: "Thông minh chút, đừng táy máy, làm hỏng cái gì cẩn thận ông chủ Giải giữ cậu làm vú em."

"Cũng không phải chưa từng thấy qua, cũng dùng qua rồi."

Tô Vạn bất mãn bĩu môi, nhưng cơ thể rất trung thực, không kiềm chế được lại chạy đến xem súng xoay nòng.

Giải Vũ Thần cũng lười quản tiểu quỷ, khoanh tay ở một bên nhìn Hắc Hạt Tử lựa súng, ông lão mua súng giống như đi chợ vậy, cầm từng cái súng rỗng lên nghe tiếng bóp cò, nếu gặp vấn đề thì không lấy, cực kỳ cẩn thận.

Giải Vũ Thần nói: " Tôi nghe nói anh nghèo muốn đi đứng đường, còn có tiền mua cái này không?"

Hắc Hạt Tử chậm rãi chọn vài khẩu súng thuận tay: "Nghèo mà, Hoa gia, nếu cậu không giảm giá cho tôi, có lẽ tôi và đồ đệ của mình không thể ăn tối."

Hắn vừa dứt lời, đứa nhỏ vừa mới không biết từ đâu đã chạy như gió trở về, trong tay còn cầm hai quả lựu đạn hóa học, vẻ mặt hưng phấn nói với Hắc Hạt Tử: "Sư phụ, buổi tối chúng ta ăn ba món đi, vừa thấy bạn học em đi ăn, em bảo nó thuận tiện giúp em xếp hàng luôn, nếu không thì không biết bao giờ mới ăn được."

"Không thể ăn tối?"

Giải Vũ Thần nhướng mày, Hắc Hạt Tử thấy thế vội vàng hắng giọng, ném một đống súng cho Tô Vạn: "Tháo ra hết đi, nếu không lát nữa không mang ra ngoài được."

Tô Vạn nhìn qua nhìn lại đánh giá Giải Vũ Thần và Hắc Hạt Tử, lập tức hiểu ra, ngoan ngoãn đi ôm súng sang bên cạnh đóng gói, Giải Vũ Thần nhìn thoáng qua, thấy động tác tháo súng của tiểu quỷ rất thành thạo, cười nói: "Anh dạy?"

"Thiên phú dị bẩm, thu được tiểu hoàng tử ăn mày ở khu Triều Dương."

Hắc Hạt Tử cười, tiện tay cầm một khẩu súng bỏ túi khác ném cho Tô Vạn, Giải Vũ Thần thuận tay cầm lên nhìn: "Chưa từng thấy anh dùng súng cho phụ nữ."

Hắc Hạt Tử cười nói: "Cũng không phải mua cho tôi."

Giải Vũ Thần ngạc nhiên, nhìn thấy Tô Vạn đã thu dọn gần hết linh kiện trong túi, cuối cùng lại đem hai quả lựu đạn mình vừa mới cầm tới, thảy vào túi, thoả mãn vỗ tay đứng dậy: "Chỉ có vậy sao?"

Hắc Hạt Tử vui vẻ: "Cho cậu giữ lại ít tiền còn ăn tối."

Giải Vũ Thần có chút phản ứng lại, nhìn Hắc Hạt Tử lại nhìn Tô Vạn: "Tiểu quỷ có hiếu đấy, cậu có biết thứ này bao nhiêu tiền không?"

Tô Vạn nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra cho Giải Vũ Thần nhìn thoáng qua số dư Alipay của cậu: "Chừng này có đủ không?"

Giải Vũ Thần vừa nhìn con số liền cười, hắn ngẩng đầu lên ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Hắc Hạt Tử, cảm thấy rất thú vị.

"Tôi không nhận Alipay ở đây."

Giải Vũ Thần nhìn Tô Vạn: "Ông chủ Tô, hay là ghi sổ nợ đi?"



02.

Lúc Ngô Tà và Bàn Tử vào cửa, nhìn thấy Tô Vạn đang nhỏ thuốc nhỏ mắt cho Hắc Hạt Tử ở trên ghế sofa, người bình thường nhỏ thuốc nhỏ mắt cho Hắc Hạt Tử đều sẽ đứng phía sau, chỉ có Tô Vạn trực tiếp đè lên người Hắc Hạt Tử nhỏ thuốc cho hắn.

Ngô Tà không hiểu sao cảm thấy có chút chói mắt, Bàn Tử càng không nhịn được, há miệng liền nói bậy: "Không biết còn nghĩ hai người đang làm gì đấy? Ban ngày ban mặt còn làm chuyện đồi bại."

"Đây gọi là hiếu thuận, hiếu thuận được không?"

Tô Vạn vẫn vững như núi không nhúc nhích, tiếp tục nhỏ thêm bên mắt phải cho sư phụ mình, xong việc còn thổi hai cái, Ngô Tà nhìn không nổi, liếc xung quanh một vòng, chỉ thấy trong phòng khắp nơi đều là sách giáo khoa y khoa của Tô Vạn, dép mèo còn có ly trà các loại đồ vật, không khỏi càng cảm thấy chói mắt hơn.

Ở bên kia, Tô Vạn đeo kính râm cho sư phụ cậu, nhảy xuống sofa rồi đi đun nước, Ngô Tà vừa thấy trên ấm đun nước kia có một con mèo màu xanh, nói: "So với tôi năm đó, thằng nhóc này có vẻ được thoải mái hơn nhiều."

Hắc Hạt Tử vừa nhỏ thuốc xong, sau kính râm vẫn đang nhắm mắt lại: "Có đầu tư mới có lợi nhuận, hồi đó cậu cũng không hiếu thuận lắm."

Ngô Tà đẩy truyện tranh và sổ ghi chép đẩy xuống đất, lấy chỗ ngồi xuống, tức giận nói: "Dẹp đi, công bằng hay không là do lòng người, những thứ tôi hiếu kính vào dịp lễ tết đều là không khí sao?"

Hắc Hạt Tử cười nói: "Cái đó, thì chính bởi vậy tôi mới dám chia sẻ thông tin tình báo của chú hai của cậu với cậu."

Ngô Tà châm một điếu thuốc: " Không, không phải chia sẻ với tôi, là không cẩn thận nói cho tôi nghe, tôi không hề hối lộ anh."

"Nước còn chưa sôi?"

Bàn Tử thật sự khát nước đến phát hoảng, tiện tay cầm tách trà bên cạnh uống một ngụm lớn, ai ngờ Tô Vạn vừa đun nước xong đi ngang qua nhìn thấy, nhào tới bổ tay giật lấy chén, vội vàng nói: "Cái này bác không thể uống."

Bàn Tử cũng cảm thấy trong trà kia có một mùi lạ, liền nhổ sạch ra: "Vị quái gì vậy, giống như nước tiểu ngựa ấy."

Tô Vạn cười: "Bên trong có thuốc Đông y, là cho sư phụ uống."

Bàn Tử nhìn thấy mặt tiểu quỷ đỏ bừng, kỳ quái hỏi: "Thuốc gì? Không phải là thuốc tráng dương bổ thận gì chứ? Tôi thấy Hạt Tử, khía cạnh này có thể có một chút vấn đề, cần phải chữa trị .... ..."

Hắc Hạt Tử vui vẻ, gọi Tô Vạn đến bên cạnh hắn ngồi, tiện tay nhận chén trà vừa rồi bị Bàn Tử uống một ngụm: "Thằng nhóc này hiếu thuận, mua trà minh mục thôi."

Ngô Tà nhìn Tô Vạn bò đến bên cạnh Hạt Tử bắt đầu chơi game, đầu gần như gục vào ngực sư phụ hắn, đột nhiên hiểu được những gì chú hai hắn từng nói, "Ngay cả bái sư cũng không bái được một sư phụ đứng đắn."

"Buổi tối, hay là để sư huynh mời cậu ăn một bữa cơm đi?"

Ngô Tà suy nghĩ một chút, đột nhiên nói.



03.

Sau khi lên món ăn cuối cùng, Ngô Tà nhìn sư đệ của hắn bận rộn quay một đoạn video ngắn cho Hắc Hạt Tử, bỗng nhiên cảm thấy tỷ lệ thành công mua chuộc Tô Vạn để thăm dò chuyện chú hai ít nhất cũng phải 99,9%.

"Sư đệ, sư huynh hỏi cậu một chuyện."

Ngô Tà cân nhắc kỹ càng, gắp một đũa thức ăn vào bát Tô Vạn.

"Mời hỏi."

Đứa nhỏ nhét một cái bánh vào miệng, nháy mắt với hắn.

"Cậu và sư phụ, anh ta... "

Còn chưa kịp nói xong, đứa nhỏ cắn vào nhân thịt, đôi mắt sáng lên vẫy tay gọi bồi bàn: "Cái này ngon, làm ơn đóng gói cho tôi một phần này, bánh và đồ ăn phải để riêng."

Nhân lúc này, Ngô Tà liếc Wechat của Tô Vạn thấy câu "Lát nữa đến đón cậu", quyết định thay đổi cách hỏi của mình.

"Sư đệ, cậu có muốn đưa tình cảm sư đồ thuần khiết của cậu và sư phụ... "

Hắn kéo dài giọng điệu của mình, cố gắng nở ra một nụ cười chân thành.

"Thăng hoa không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net