Để ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đến người mù* cũng có thể nhìn ra nhỏ đó đối với mày có tình ý, đúng không?"

*Người mù trong tiếng Hán là Hạt Tử

Trong phòng tự học, lời nói của nam sinh giống như sét đánh ngang tai, Tô Vạn kinh ngạc đến mức suýt nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi, một lúc sau mới ý thức được là không phải nói về Hắc Hạt Tử, nhịp tim của cậu cuối cùng cũng dịu lại.

Sau khi hoàn hồn, cậu hỏi: "Mày nói gì?" "

Nam sinh cười hắc hắc, dùng khuỷu tay thọc vào người cậu: "Cái con bé chơi trò 'tôi thách bạn' hai ngày trước ấy, nói là thích mày, nhất định là nói thật. "

Tô Vạn nhớ tới bữa nhậu hai ngày trước, có một đàn em uống quá chén, đỏ mặt chơi trò 'tôi thách bạn', dập đầu thổ lộ tình cảm với cậu, khiến cho tất cả mọi người hận không thể khiến hai người bọn họ đến với nhau ngay lập tức.

Tô Vạn nhớ lại cảnh tượng lúc đó không khỏi lắc đầu ngán ngẩm: "Bình thường bọn mày cua mấy em gái như thế à? "

"Đừng đổi chủ đề!"

Nam sinh nhìn thấu thủ đoạn của cậu: "Sau đó không phải mày đưa con bé ấy về sao? Thế nào rồi, mấy anh em đều đang chờ theo dõi. "

"Còn có thể như thế nào?"

Tô Vạn nhún vai: "Người ta uống thành ra như vậy, lại không đi học, tao cũng không thể đưa về chỗ ba mẹ người ta, hỏi mất nửa ngày sau mới biết bạn thân của người ta là ai, liền đưa qua. "

"Chuyện gì cũng không có?"

Ánh mắt nam sinh trợn tròn: "Huynh đệ Tô, cậu chính nhân quân tử như vậy sao? "

Tô Vạn nhìn hắn: "Không phải... uống say như vậy làm gì được? Không phải tại lũ ngu chúng mày cứ rót rượu, tao trên đường nôn mửa mấy lần."

Nam sinh lắc đầu: "Còn không phải để mày không phải làm cẩu độc thân sao, thật sự không có chuyện gì xảy ra? Tao thấy nhỏ đó muốn nói với mày nhưng không dám..."

Tô Vạn đơn giản là không thèm quan tâm đến thằng bạn, suy nghĩ một lát mới nghiêm túc nói: "Tao là người rất nguy hiểm, không thể trì hoãn người ta. "

Nam sinh trợn trắng mắt: "Con mẹ nó ở trường ngay cả một trận tập thể mày cũng chưa từng đánh qua, nguy hiểm cái rắm, đừng bao biện cho bản thân! "

Tô Vạn nghĩ đến dáng vẻ cuối cùng của Thẩm Quỳnh, lại lắc đầu: "Khóa học lâm sàng mà tao học có độ rủi ro cao, nếu lỡ sau này bác sĩ bị đánh chết, vợ tao không lẽ phải trở thành góa phụ? Không được, không được! "

"Tao nói mày... Haiz, mày cứ nghĩ như vậy thì chỉ có người mù mới thèm để ý đến mày! "

Nam sinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bỏ lại một câu rồi rời đi, một lát sau, Tô Vạn dừng bút ghi chép trong tay, tự lẩm bẩm một mình như thở dài.

"Để ý được thì tốt rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net