Thuyền câu trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hắc Hạt Tử buồn bực toát mồ hôi.


Mưa chậm chạp không rơi, mây tích tụ trên bầu trời, thành một mảnh u ám, như đè ở trên ngực, khiến con người ta vô cớ buồn bực. Lúc đêm xuống không còn không khí lạnh nữa, Hắc Hạt Tử lắc cánh tay, xé từng tấc từng tấc da dính trên chiếu. Tô Vạn đang ngủ say bên cạnh hắn, tay chân dài chiếm một phần giường.

Hắc Hạt Tử nằm hơn mười phút, nhưng cơn buồn ngủ không kéo đến, vì vậy hắn quyết định xuống giường. Kính râm không biết vứt ở đâu, hắn cũng không để ý, nhắm mắt đi ra ngoài. Cảm giác giống như hai mươi năm về trước, hắn chỉ có thể cảm nhận thế giới thông qua xúc giác. May mà môi trường xung quanh rất quen thuộc, dọc theo đường đi không bị vấp ngã, Hắc Hạt Tử rất nhanh đã đi vào phòng khách.

Từ khi thị lực của hắn xấu đi, đống Gundam lúc đầu rải rác trên thảm đều bị Tô Vạn tự giác dọn đi, có thể thấy được lúc trước lý do "lười dọn dẹp" là ai đó cố ý làm nũng, dù sao Hắc Hạt Tử cũng cam tâm tình nguyện chiều người ta.

Trên bàn trà đặt hộp thuốc lá và bật lửa, Hắc Hạt Tử thuần thục đốt lên một điếu thuốc, tuy rằng nhắm mắt lại, trong nháy mắt ánh lửa sáng lên vẫn làm hắn khó có thể chịu đựng được, làn da bên ngón tay bị nướng mất hai giây, Hắc Hạt Tử hít sâu một hơi, thân thể thả lỏng, đầu óc bắt đầu lang thang, lỗ tai lại càng thêm nhạy cảm, trời đang mưa.

Nửa năm không gặp, Tô Vạn ngày càng cao lớn, trưởng thành, mày ngài tuấn tú, thân hình trẻ trung tràn đầy sức sống. Một thân thể như vậy tối hôm qua ở dưới thân hắn mong muốn được yêu, trong lòng Hắc Hạt Tử chợt dâng lên một loại khoái cảm bí ẩn, yết hầu lăn lộn hai cái. Hắn hồi tưởng lại, ngón tay lại vô duyên vô cớ sinh ra cảm giác trơn nhẵn, Hắc Hạt Tử chà hai cái, cảm nhận được nhiệt độ làn da Tô Vạn.

Tô Vạn, Tô Vạn, Hắc Hạt Tử thì thầm hết lần này đến lần khác, cậu ta đã là một người lớn, có thể tự mình gánh vác. Hôm qua tin tức bên Đông Nam Á tới, nói vị cố vấn y tế Tô Vạn này làm việc rất tốt, Hắc Hạt Tử gật đầu, lại nghe phía đối diện ấp úng, nói Tô Vạn đẹp trai, gây nợ đào hoa. Hắc Hạt Tử cười rộ lên, liếc nhìn Tô Vạn, người nào đó đang dọn dẹp phòng mà không biết gì. Việc này đúng là chưa được nghe, Hắc Hạt Tử trả lời, nhưng quả thật rất đẹp.

Hơn nữa đôi mắt kia, trong veo như hồ nước, hơi dùng sức một chút liền dần dần nổi lên sương mù, Hắc Hạt Tử nghĩ, đôi mắt này thật xinh đẹp, nước mắt tràn ra trong suốt như pha lê, khiến người ta muốn nếm thử. Hắn nghĩ như vậy, cũng làm như vậy, từng chút từng chút mút sạch nước mắt Tô Vạn, lại dùng sức để ép chúng chảy ra.


Đầu ngón tay đột nhiên bị nóng lên, Hắc Hạt Tử co rúm lại một chút, mới phát hiện thân thuốc đã cháy hết. Cảnh tượng kiều diễm trong đầu tản đi, hắn dập tắt chút ánh sáng còn sót lại. Bốn phía một mảnh trầm tĩnh, chỉ có đôi mắt trước cửa phòng ngủ, chiếu thẳng vào trong lòng hắn.

Tô Vạn đạp tiếng mưa từng bước đi tới trước mặt Hắc Hạt Tử, cậu nói, "Sư phụ."

Hắc Hạt Tử "ừm" một tiếng.

"Anh có muốn đeo kính râm không? Em mang đến rồi." Tô Vạn nói, không hỏi tại sao hắn không ngủ, đã ở đây bao lâu.

Hắc Hạt Tử sững sờ, sau đó cười, hắn nói, "Có."

Vì thế Tô Vạn giúp hắn đeo kính râm, ngón tay cọ qua thái dương, lưu lại một chút nhiệt độ ấm áp.

Hắc Hạt Tử mở mắt ra, nhìn thấy trong mắt Tô Vạn buồn bã, giật mình trong chớp mắt, lại cười, hắn vỗ vỗ tay Tô Vạn, "Khóc cái gì?"

Lời này giống như giọt nước tràn ly, nước mắt đã ở trong mắt bấy lâu nay rốt cục cũng lăn xuống, Tô Vạn lấy tay lau đi, khịt mũi. Cậu cúi đầu im lặng trong chốc lát, lại ngẩng đầu, nước mắt chưa hoàn toàn lau sạch, hai mắt lại sáng ngời, "Sư phụ, sau này em sẽ làm đôi mắt cho anh, được không?"

Hắc Hạt Tử không ngờ Tô Vạn sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời có chút trở tay không kịp, sững sờ một lúc, lại cười rộ lên, đẩy Tô Vạn trở về phòng, bỏ lại tiếng mưa tầm tã phía sau, "Trước tiên cậu cứ ngủ mà không đá chăn đã rồi nói."

--------------

Tác giả: Giang Thiên

Nguồn: https://jt-karen.lofter.com/post/1ed4cf4f_2b4a5ce61


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net