dmtm ktt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nói tôi không có xe! *lí nhí nhỏ giọng* Chẳng qua tôi không lái thôi.

Mễ Hi Huy: Bác sĩ có xe.

Bác sĩ Mạch: *ủ rũ* Có. Nhưng không có bằng lái.

Mễ Hi Huy: Tôi có. Vừa đúng lúc mang theo. Bằng không tôi đưa bác sĩ đi?

Bác sĩ Mạch: *suy nghĩ một thoáng* Vậy cũng được.

Hồi sáu

【Đại Mễ và Tiểu Mạch trở về từ nhà Thanh Hòa】

【Đường trở về —— trong tiếng xe chạy】

Bác sĩ Mạch: Có biết vì sao Thanh Hòa lớn như vậy còn bị cha mình đánh? *cười đến hung ác* Bởi vì Thanh Hòa thích đàn ông. *tà ác* Để tôi xem hai người họ có thể chịu đựng nhau bao lâu. Một ngày nào đó phải tan thôi, dù có tương thân tương ái nhiều đến đâu thì đều là để chuẩn bị cho ngày xa cách.

Mễ Hi Huy: *khẽ khàng tựa như chẳng hề để ý* Ừ.

Bác sĩ Mạch: Này này, không lái xe vào gara sao?

Mễ Hi Huy: Đến hạn trả phòng. Chủ nhà không tính toán cho thuê tiếp.

Bác sĩ Mạch: *hỏi lại* Vậy thì sao.

Mễ Hi Huy: *giọng ấm áp* Trong nhà bác sĩ đều là phòng trống.

Bác sĩ Mạch: Đúng.

Mễ Hi Huy: Đối với bác sĩ mà nói, sau khi mua căn nhà này tiền bạc phỏng chừng cũng không dư dả.

Bác sĩ Mạch: Đúng vậy.

Mễ Hi Huy: Như vậy tôi muốn thuê phòng của bác sĩ.

Bác sĩ Mạch: *rõ ràng* Không được.

Mễ Hi Huy: Không chỉ nhận được mỗi tiền nhà. Còn có người làm việc nhà cho bác sĩ.

Bác sĩ Mạch: *dừng một chút* Không được.

Mễ Hi Huy: Có người am hiểu việc bếp núc. Hơn nữa, còn có người lái xe.

Bác sĩ Mạch: *ho khan một tiếng* Đưa xe vào gara đi.

Mễ Hi Huy: Ừ?

Bác sĩ Mạch: *có phần không kiên nhẫn* Thuê cậu thuê cậu. Được rồi chứ. Cậu phải làm việc nhà. Hơn nữa giúp tôi nấu cơm – lúc nào cũng ăn cơm ngoài rất dễ béo phì. Còn nữa phải lái xe. *tạm dừng một chút* À đã quên nói, tôi vẫn cảm thấy hứng thú với phụ nữ ngực to mông bự, cậu tốt nhất đừng tìm tôi…

Mễ Hi Huy: *nghiêm trọng* Bác sĩ vừa nói gì?

Bác sĩ Mạch: Tôi là nói tôi không hứng thú với đàn ông…

Mễ Hi Huy: *giọng nguy hiểm* Làm sao bác sĩ biết… Tôi không hứng thú với phụ nữ. Tôi hình như chỉ nói về chủ đề đó với một người. *giọng đè thấp, kéo rất dài* Người đó là ai nhỉ… Ông chú Lolita?

Bác sĩ Mạch: 【nuốt nước miếng】Được… được rồi, kỳ thật là lỗi của tôi, tôi không nên dối gạt cậu, chuyện đó… Tôi sớm biết người đó là cậu… Chẳng qua…

Mễ Hi Huy: *giọng nguy hiểm* Bác sĩ làm tôi nhớ lại… Trước đây trên diễn đàn thấy một chủ đề… Nói là sau khi ly hôn với chồng thì cùng với luật sư tốt hơn… Cẩn thận nhớ lại thì văn phong từ ngữ kia dường như rất quen… Có tỷ lệ khá cao… Là bác sĩ sao…

Bác sĩ Mạch: *hít sâu một hơi, cười theo, xấu hổ* Trái đất nhỏ thật, internet cũng không lớn, không thể tránh được việc gặp người quen…

Mễ Hi Huy: *nói sang chuyện khác* Tiền thuê nhà đừng quá mắc. Tôi muốn thuê trọn một năm.

Bác sĩ Mạch: *cười lạnh* Tôi không thuê cậu thì có sao nào?

Mễ Hi Huy: *thản nhiên* Không sao cả. Chẳng qua chỉ là không ai giúp làm việc nhà vào cửa không có cơm nóng ăn xe mua ba mươi vạn còn phải chen chúc trong xe buýt. Hơn nữa *thở dài* bác sĩ như thế nào mà nhận định rằng tôi sẽ quan tâm đến bác sĩ?

Hồi bảy

【Tiếng bước chân của bác sĩ Mạch rời giường xuống lầu, thanh âm Mễ Hi Huy từ phòng bếp truyền tới】

Mễ Hi Huy: *hỏi vọng qua* Dậy rồi? Lại đây ăn điểm tâm.

Bác sĩ Mạch: *nói thầm* *hoảng hốt, ngoài ý muốn* Làm điểm tâm xong rồi sao.

Mễ Hi Huy: Ăn. 【đưa bữa sáng qua】Tủ lạnh gần như chẳng có gì nhiều. Xế chiều đi siêu thị mua.

Bác sĩ Mạch: À? Ừ.【nội tâm】*buồn rầu* Chẳng phải đã suy nghĩ cả đêm xem nên khuyên thế nào để cậu ấy rời đi sao, vậy mà sáng sớm thức dậy ăn chén cháo nóng… Cứ như đã nuốt lý do chuẩn bị tốt xuống cùng điểm tâm…

Mễ Hi Huy: Giữa trưa mấy giờ tan ca.

Bác sĩ Mạch: Mười một giờ rưỡi.

Mễ Hi Huy: Giữa trưa muốn ăn gì.

Bác sĩ Mạch: *sửng sốt* Không có gì… Tôi muốn ăn cá rô phi hấp.

Mễ Hi Huy: Ừ. *tạm ngừng* Bác sĩ hãy lập thời gian biểu đi làm tan sở trực ca gì đó đưa tôi. Chuẩn bị đi, tôi đưa đi làm. Tôi đi xuống khởi động xe trước.

Bác sĩ Mạch: *nhẹ giọng nói thầm*… Nhìn qua, người này mới giống chủ nhân nhà này. Làm điểm tâm, đưa đi làm, hỏi giữa trưa muốn ăn gì, còn đón về nữa… *tự an ủi mình* Có lẽ chỉ do coi trọng căn nhà này thôi.

Hồi tám

【Đãi Mễ đón Tiểu Mạch giữa trưa cùng nhau ở nhà ăn cơm trưa】

Bác sĩ Mạch: *cười* Đã lâu lắm chúng chưa ăn rong biển mà.

Mễ Hi Huy: Rong biển trong siêu thị không tốt. *thở dài thỏa hiệp* Vậy mua một ít đi. Nhưng thật ra có thể mua cá. Chúng ta ngày mai uống canh cá. 【những bước chân cẩn thận, buổi tối cuối cùng lại đến】

Bác sĩ Mạch: Ừ.

Mễ Hi Huy: Thời gian biểu viết xong chưa.

Bác sĩ Mạch: *sửng sốt* Hở? *nhớ ra* À… quên rồi.

Mễ Hi Huy: Buổi chiều mấy giờ đi đón bác sĩ?

Bác sĩ Mạch: Hôm nay tôi sáu giờ tan ca…

Mễ Hi Huy: Tôi sáu rưỡi hết giờ làm. Bác sĩ chờ tôi một lúc.

Bác sĩ Mạch: *đáp nhẹ* Ừ. 【nội tâm】*suy sụp, mê muội* Không phải đã tính sẽ độc lai độc vãng mà sống tiếp sao, kế hoạch trong tương lai không có người khác, chỉ có chính mình. Con người trước mắt này, sao lại thế này chứ… *bỗng nhiên quyết định* Tiếp tục như vậy không được. 【bất ngờ đặt chén lên bàn】

Mễ Hi Huy: Chuyện gì vậy?

Bác sĩ Mạch: *hơi hoảng sợ bất an* Không… *hạ quyết tâm* Tôi có chuyện phải giải thích rõ ràng với cậu.

Mễ Hi Huy: *lạnh nhạt* Nói.

Bác sĩ Mạch: Cậu không thể ở trọn một năm. Tôi coi như cậu ở miễn phí một tháng, trong lúc này cậu nhanh tìm phòng ở đi.

Mễ Hi Huy: *chậm rãi hỏi* Vì sao?

Bác sĩ Mạch: Bởi vì tôi phải kết hôn.

Mễ Hi Huy: *nghiêm trọng lặp lại* Kết hôn?

Bác sĩ Mạch: Đúng, kết hôn. Cho nên…

Mễ Hi Huy: *rõ ràng* Vậy một tháng. Sau một tháng tôi liền dọn ra ngoài.【đứng lên, dịch ghế, bước ra ngoài】Đến giờ rồi. Tôi xuống khởi động xe, bác sĩ hãy thay quần áo.

Hồi chín

【Tiểu Mạch trên đường về nhà vô tình gặp được Út cưng】

【Văn phòng bác sĩ Mạch, chuông điện thoại di động, Mễ luật sư gọi đến】

Mễ Hi Huy: 【tiếng bên đầu dây điện thoại】 Hôm nay có việc gấp phải tăng ca, bác sĩ tự mình trở về được chứ. *tạm ngừng* Nhớ chú ý an toàn.

Bác sĩ Mạch: Ừ. 【cúp điện thoại】

【Hình ảnh siêu thị trong ký ức, hiệu quả âm thanh】

Mễ Hi Huy: Rong biển trong siêu thị không tốt. *thở dài thỏa hiệp* Vậy mua một ít đi. Nhưng thật ra có thể mua cá. Chúng ta ngày mai uống canh cá.

【Nhớ lại chấm dứt】

Bác sĩ Mạch: 【nội tâm】 Người này rất dễ khiến kẻ khác sinh ra ỷ lại, *kích động* như vậy không tốt… *thờ dài một hơi* Tháng mười hai còn một nửa, chì cần chịu đựng đến ngày một tháng một, người đó sẽ đi. Lấy tính cách của người đó, thêm một ngày cũng không ở lại. Thôi bỏ đi, về nhà trước đã.

Út cưng: *khóc lớn*

Bác sĩ Mạch: *quan tâm* Tiểu vô lại, sao vậy? Bị người bắt nạt?

Út cưng: Mạch Mạch ~ con sợ ~

Bác sĩ Mạch: Mẹ nó bệnh à? Bắt nạt đứa bé sáu tuổi mới có cảm giác thành tựu? *không kiên nhẫn* Rốt cuộc muốn gì đây?

Cao Trạch Khiêm: *cười khổ* Xin chào, tôi là Cao Trạch Khiêm, là cảnh sát.

Bác sĩ Mạch: *ý địch * Út cưng nhà chúng tôi phạm tội gì? Phải đến tận trường tiểu học bắt?

Cao Trạch Khiêm: Chuyện đó… Tôi là đệ… à là đồng nghiệp của Hình Long Nhược ba bé con. Tôi là tới giúp anh ấy đón con thôi, nhưng bé nó thấy tôi thì liền khóc, có lẽ sợ người lạ…

Bác sĩ Mạch: 【ôm lấy bảo bé cưng】Trở về mà nói với Hình đại đội trưởng của mấy người, tôi ôm con của Hình đại đội trưởng đi, tối có gì thì hãy gọi điện cho em trai.

Cao Trạch Khiêm: *gấp gáp* Anh không thể cứ như vậy ôm bé nó đi được, anh là ai?

Bác sĩ Mạch: Út cưng, nói cho người này biết tôi đây là ai.

Út cưng: Đây là ~ Mạch ~ Mạch ~

Cao Trạch Khiêm: Ai, hãy khoan đã, để tôi gọi điện thoại.

Bác sĩ Mạch: ta mà nói, *nói với di động* Hình ~ đại đội trưởng sao? Xin chào, tôi là Mạch Uy, trước mắt là chủ cho thuê nhà của Mễ Hi Huy. Tôi đưa Út cưng về nhà tôi trước, có gì hãy gọi điện cho Mễ Hi Huy.

Út cưng: *khóc* Mạch Mạch ~ Út cưng nhớ chú ~ cũng nhớ Mạch Mạch ~

Hồi mười

【Bữa sáng, Đại Mễ Tiểu Mạch Út cưng ở nhà Tiểu Mạch】

【Mễ luật sư bưng điểm tâm đi ra】

Bác sĩ Mạch: *ngạc nhiên* Sáng nay ăn hoành thánh?

Mễ luật sư: Ừ. Chúng ta ăn thôi.

Út cưng: *cao hứng* Chú ơi ~ Nhà Mạch Mạch thật đẹp ~ chúng ta ở nhà Mạch Mạch luôn được không ~

Mễ Hi Huy: Không được.

Út cưng: Vì sao vậy nha ~

Mễ Hi Huy: Nửa tháng sau Mạch Mạch phải kết hôn.

Út cưng: Mạch Mạch ~ Mạch Mạch không cần con và chú sao ~~~

Bác sĩ Mạch: 【nội tâm】*không nói gì*…Hai chú cháu các ngươi vốn dĩ cũng đâu thuộc về tôi… *thở dài, trấn an Út cưng* Không, Mạch Mạch chưa từng nói như vậy. Để đi thay đồ đã.

Mễ luật sư: Tôi đi khởi động xe, bác sĩ thay quần áo xong hãy dẫn Út cưng đứng trước cửa một hồi để quen với không khí lạnh. Như vậy thì không dễ dàng bị cảm mạo.

Bác sĩ Mạch: Biết rồi.

Út cưng: Mạch Mạch ~ Mạch Mạch không thích chú sao ~

Bác sĩ Mạch: *cười* Sao lại nói như vậy nha?

Út cưng: Mạch Mạch không nói chuyện nhiều với chú mà~

Bác sĩ Mạch: Bởi vì rất nhiều việc không cần nói nha.

Út cưng: Không nói làm sao biết nha?

Bác sĩ Mạch: Như vậy thôi… là biết nha.【nội tâm】Chỉ là biết rồi thì có thể làm gì. Được rồi, muộn bây giờ, chúng ta đến trường.

Hồi mười một

【Đại Mễ chở anh trai và Út cưng tới đón Tiểu Mạch hết giờ làm việc】

Bác sĩ Mạch: Hôm nay cậu đến vừa đúng lúc, tôi cũng vừa tan ca.

Mễ Hi Huy: Lên xe đi. Hiện nấu cơm không kịp rồi. Chúng ta đi khách sạn ăn một bữa đi.

Út cưng: Ba không đi cùng chúng ta sao?

Mễ luật sư: Ừ, ba về thẳng nhà rồi. Út cưng mệt thì ngủ trước đi.

Út cưng: Dạ vâng ~

【Một đoạn trầm mặc】

Bác sĩ Mạch: Giáng Sinh rồi. *tạm ngừng* Tìm được nhà chưa.

Mễ Hi Huy: Vẫn chưa.

Bác sĩ Mạch: Sắp đến ngày một tháng một rồi.

Mễ Hi Huy: Ừ.

Bác sĩ Mạch: Thật xui xẻo… Kẹt xe. … Cậu cũng biết đó. Chúng ta cuối cùng… đều tìm một người phụ nữ không phải sao. Dù ở nơi đâu… hai thằng đàn ông, cậu xem… không tốt lắm. Cậu xem cậu chỉ mới hai mươi sáu… Tôi thì sắp bốn mươi rồi, ngày nào đó cậu hối hận tôi đây không phải thiệt thòi sao… Cho nên, dù đồng tính hay không thì cũng phải hai bên tình nguyện đúng không? Cho dù một bên dây dưa…

Mễ Hi Huy: 【cắt ngang lời bác sĩ Mạch】Tôi biết rồi. Sẽ mau chóng dọn đi.

【Út cưng tỉnh lại】

Út cưng: Ừm ~【không ai để ý Út cưng】 Mạch Mạch ~ chú ơi ~ hai người cãi nhau à?

Mễ Hi Huy: Không có.

Út cưng: *tò mò* Vậy tại sao chú lại khổ sở như vậy? Chú đừng buồn ~ nếu chú buồn con cũng sẽ buồn đó ~

Bác sĩ Mạch: 【nội tâm】 Nghe nói, trực giác của trẻ nhỏ luôn rất đúng…

Mễ Hi Huy: Đừng nói lung tung.

Út cưng: Con không nói lung tung ~ Chú ơi chú ngoan nha ~ chú ơi chú đừng khổ sở ~

Hồi mười hai

【Văn phòng bác sĩ Mạch】

Bác sĩ Hứa: Lại tật xấu gì đây? Buồn ngủ sao không về nhà ngủ, mấy ngày rồi chưa về thế?

Bác sĩ Mạch: *không kiên nhẫn* ôi không về thì sao chứ? Đang tự hỏi về cuộc đời mà?

Bác sĩ Hứa: *hoài nghi* Cậu? Tự hỏi về cuộc đời?

Bác sĩ Mạch: Tôi muốn kết hôn! Cùng phụ nữ.

Bác sĩ Hứa: Kết hôn? Cùng phụ nữ? Cậu?

Bác sĩ Mạch: *ra vẻ* Không được à? Nguyên đán năm nay kết hôn. Nói thử xem trong bệnh viện chúng ta ai thích hợp?

Bác sĩ Hứa: Thật lòng?

Bác sĩ Mạch: Sao lại không phải thật lòng?

Bác sĩ Hứa: Được, trước đừng nói đến việc chọn người, hỏi cậu trước một câu, chuẩn bị làm chồng làm cha chưa? Nhiều phụ nữ lúc nào cũng sẽ đeo lấy chồng mình, kết hôn rồi thì không thể chạy về phía trước, cũng chẳng được lùi về phía sau. Vợ chồng phải cãi nhau, ném đồ vật này nọ, cãi nhau từ lúc ăn đến lúc ngủ, chửi rủa mãi đến lúc chết. Đi được nửa đường rồi thì vợ có thai, sinh con. Chồng sẽ phải hầu hạ trong tháng, phải chịu được tính tình vợ khiến chồng đầu bù tóc rối, phòng ngừa chúng u buồn sau hậu sản của vợ. Tất cả những việc đó đã chuẩn bị tâm lý chưa? Thấy rõ sự thật đi bác sĩ Mạch, cậu chẳng qua là kẻ vô cùng ích kỷ mà thôi, không đủ sức gánh vác một gia đình. Nói như vậy, cần gì phải phí hoài thanh xuân của một người phụ nữ?

Bác sĩ Mạch: Tôi thấy tên kia dường như cũng không chật vật như vậy…

Bác sĩ Hứa: Ai? *thở dài* Nỗi khổ của người khác, cậu thì biết cái gì.

Hồi mười ba

【Út cưng và Đại Mễ tham gia tết hoa đăng】

【Trên hiệu quả nhớ lại, câu đầu và câu cuối giao nhau】

Bạn học cũ: Tôi thật không rõ, nhiều năm như vậy cậu rốt cuộc toan tính điều gì? Không tiền không xe không nhà cửa, dẫn theo con trai người khác thì đứa bé ấy ngày nào đó cũng trở về với cha ruột của mình, cậu còn lại gì?

Bạn học cũ: Chuyển nhà gấp thì hãy ráng chịu đựng tạm một thời gian ngắn. Làm gì có được nhiều phòng tiện nghi như vậy mà lại cho thuê.

Bạn học cũ: Phòng ở trước kia không phải rất tốt sao? Phòng lần trước tìm mất thời gian sức lực gần chết, ai cho cậu trả lại!

【Hiệu quả nhớ lại chấm dứt】

Út cưng: Chú ơi, chú đang nghĩ gì vậy?

Mễ luật sư: Không có gì.

Út cưng: *hưng phấn* Chú ơi, hôm nay là tết hoa đăng ~

Mễ Hi Huy: Phải, là tết hoa đăng.

Út cưng: Nếu như đi cùng Mạch Mạch thì tốt biết bao~

Mễ Hi Huy: Mạch Mạch… Không thể lúc nào cũng ở chung với chúng ta.

Út cưng: Chú ơi ~ chúng ta có phải sẽ không bao giờ có thể về nhà Mạch Mạch nữa không?

Mễ Hi Huy: *nhẹ giọng* Đúng vậy. Mạch Mạch phải kết hôn, chúng ta không thể quấy rầy Mạch Mạch.

Út cưng: *khổ sở* Nhưng mà chú ơi, vậy thì chúng ta hóa ra cũng không có nhà rồi ~

Mễ Hi Huy: Út cưng, mấy ngày nay Út cưng ở chung với ba trước được không? Để chú tìm phòng tốt hơn đã.

Út cưng: *nghiêm túc* Không được ~ con phải ở cạnh chú ~

Mễ Hi Huy: *cười khổ* Vì sao nào?

Út cưng: Con biết, chú hiện tại vô cùng khổ sở. Người khác không biết, nhưng con biết mà ~

Mễ Hi Huy: Như vậy chúng ta đừng nói, sau này cũng không nói cho người khác biết, được không?

Út cưng: Mạch Mạch cũng vậy sao?

Mễ Hi Huy: *nhẹ giọng* Phải, cũng vậy.

Hồi mười bốn

【Bác sĩ Mạch về đến nhà】

Bác sĩ Mạch: Chẳng còn lại gì…【nội tâm】 Cậu ấy thật sư đi khỏi rồi, một ít dấu vết cũng chẳng để lại, tốt lắm, tốt lắm… Mạch Uy, xem như đáng đời mày.

【Bác sĩ Mạch ngồi trước máy tính gõ gõ】

Người xem nào đó: Yêu cầu chủ topic miêu tả chi tiết vị thủ trưởng tuổi trẻ đầy hứa hẹn kia.

Bác sĩ Mạch: 【tiếng đánh chữ】*giọng chậm rãi* không thích nói nhiều, trầm mặc ít lời. Hãy còn rất trẻ, nhưng lại rất có năng lực. Diện mạo anh tuấn mà giàu tình cảm. Vóc dáng cao gầy, nhã nhặn trầm tĩnh. Bình thường luôn là vẻ mặt bình tĩnh, khiến kẻ khác hiểu lần đó là loại người lãnh huyết vô tình… *giọng trở lại bình thượng* Chết tiệt, sao càng viết lại càng giống người kia?! *ảo não* Không phải mình bịa chuyện hay lắm cơ mà…

Người xem nào đó: Tơ Hàng Châu cô rốt cuộc là nam hay nữ? Hiện tại là thời đại nào rồi, còn có người con gái sẽ vì sự tự ti này mà không dám theo đuổi một người đàn ông vừa vĩ đại vừa giàu tình cảm sao. Thấy rõ ràng là, đã thương người ta đến thế.

Bác sĩ Mạch: 【tiếng đánh chữ】*giọng chậm rãi* Nhưng mà… Tôi đã làm tổn thương người đó.

Người xem nào đó: Vậy càng phải đem người đó kéo trở về.

Bác sĩ Mạch: Đã rạng sáng bốn giờ rồi… *thì thào tự nói* Tóm lại cũng nên thử một lần, sẽ không tiếc nuối.【lấy điện thoại cầm tay ra, chuông vang rất lâu không ai bắt máy, rồi có người nghe.】

Mễ Hi Huy: Alo?

Bác sĩ Mạch: Ừm thì… Cậu… Hiện đang ở đâu?

Mễ Hi Huy: *thấp giọng* Nhà anh tôi. *tạm dừng* Có việc gì không.

Bác sĩ Mạch: *nhất thời nghẹn lời* Không… Không… 【bên kia cúp điện thoại, vội vàng, bác sĩ Mạch gọi lần nữa, có người nghe máy】

Bác sĩ Mạch: Tôi biết cậu giận. Tôi biết cậu vô cùng tức giận. Tôi còn biết cậu rất thương tâm. Tôi biết đều là lỗi của tôi, có tính cho tôi cơ hội sửa sai không? 【trầm mặc một lúc】Hôm nay có người nói cho tôi biết một câu, con người chỉ có một đời, chết rồi thì thành quỷ, ai cũng không biết ai. Tôi cảm thấy… Tôi cảm thấy rất đúng, trước khi chết tôi muốn cân nhắc cẩn thận phải sống thế nào… Tôi là nói… Tôi là nói, xế chiều hôm nay, có thể trở về hay không?

Mễ Hi Huy: Được.

Bác sĩ Mạch: 【nội tâm】Mạch Uy à, cược một phen đi, Mạch Uy, mày thật phải chơi sao.

Hồi mười lăm

【Đại Mễ trở về, hai người ái ân】

Bác sĩ Mạch: 【nội tâm】Người đó ở chỗ này, đã thương yêu đến vậy sao… Cậu…【đến gần】*nhẹ giọng* Cậu có thể trở về… Tôi rất vui.

【Mễ Hi Huy vươn tay ra, nhẹ nhàng đẩy bác sĩ Mạch lên tường, cả người đè lên.】

Mễ Hi Huy: *giọng khàn khàn, thẳm sâu, dài ra, trầm xuống* Tôi vốn tức giận… *đặc biệt bá đạo* …Anh để tôi trở về… Lúc này đây tôi cũng sẽ không dịu dàng nữa… Anh phải nhớ kỹ… Tôi đã cho anh cơ hội…

Bác sĩ Mạch: Tôi cũng sẽ không như vậy… Gọi cậu tới là muốn nói cho cậu biết, tôi muốn sống với hai chú cháu cậu… Nhưng nếu phát hiện cậu làm chuyện có lỗi với tôi, tôi cũng sẽ không khách sáo… Có ai nói với cậu đừng đắc tội với bác sĩ chưa… Đừng nhìn tôi như vậy, năm đó tôi đỗ môn giải phẫu với số điểm tuyệt đối…

Mễ Hi Huy: 【bất chợt cười】Được. 【nội tâm】Vậy hãy cùng nhau xuống địa ngục thôi.

【Mễ Hi Huy cắn cổ bác sĩ Mạch】

Bác sĩ Mạch: *hổn hển* Cậu… cậu định…

Mễ Hi Huy: 【tay luồn vào trong áo bác sĩ Mạch, mân mê vuốt】 Ăn anh.【khiêng bác sĩ Mạch vào phòng ngủ, mở cửa, ném lên giường, bắt đầu lột quần áo】

Bác sĩ Mạch: Tránh ra!

Mễ Hi Huy: Không tránh.

Bác sĩ Mạch: *kinh hãi* Cút đi!

Mễ Hi Huy: Không cút. 【soạt một tiếng, quần áo bị lột phăng】

Bác sĩ Mạch: *mắng* Chết tiệt nó, đồ trong của tôi rất đắt tiền!【bị Mễ luật sư hung tợn hôn, bác sĩ Mạch rên rỉ】

Mễ Hi Huy: Đừng sợ. Đây chỉ là một nghi thức…【tiếp tục hôn, tiếng thở dốc hổn hển, bác sĩ Mạch rên rỉ, kêu đau】Không có việc gì, không có việc gì đâu. *nhẹ giọng* Chúng ta là những người yêu nhau… Thế nên dù thế nào cũng đừng thẹn… Chúng ta phải cùng một chỗ…【khẽ dần】

Hồi mười sáu

【Sáng hôm sau】

Bác sĩ Mạch: 【mới vừa ngồi dậy lại ngã phịch xuống】 Ôi chao…

Mễ Hi Huy: Làm sao vậy? 【kéo bác sĩ Mạch vào lòng】Đừng thẹn nữa. 【bác sĩ Mạch đạp Mễ luật sư】Đừng quậy nữa.【hôn bác sĩ Mạch】Hôm qua là ngày một tháng một.

Bác sĩ Mạch: *tức giận* Thì sao?

Mễ Hi Huy: *nghiêm túc* Anh kết hôn.

Bác sĩ Mạch: 【đờ ra】*thẹn quá thành giận* Biến!

Mễ Hi Huy: Ngủ tiếp một lát đi, tôi đi làm điểm tâm. 【đứng dậy tránh ra】

【Út cưng chạy vào phòng ngủ】

Út cưng: Mạch Mạch ~ lần này Mạch Mạch còn đuổi con với chú đi nữa không?

Bác sĩ Mạch: *trong lòng đau xót* Nói lời ngốc gì vậy.

Út cưng: Mạch Mạch ~ Mạch Mạch làm chú buồn lắm đó… Con biết mà ~ không thể làm chú buồn nữa ~ bằng không Út cưng sẽ không thích Mạch Mạch đâu ~

Bác sĩ Mạch: *cười* Tiểu vô lại, che chở cho chú vậy sao. *tạm dừng* Về sau chúng ta mãi luôn sống cùng nhau chịu không?

Út cưng: 【hôn bác sĩ Mạch】Dạ vâng ~ Ây da ~ chú nấu cơm ~ chú kêu Út cưng hỏi Mạch Mạch muốn ăn gì đó nha ~

Bác sĩ Mạch: Chúng ta cùng nhau xuống lầu đi. 【bác sĩ Mạch mặc quần áo, đi xuống lầu cùng Út cưng】

Mễ Hi Huy: Dậy rồi à. 【bác sĩ Mạch vào phòng bếp, Mễ luật sư ngăn lại】 Đừng vào, dầu văng đó, hãy cẩn thận.

Bác sĩ Mạch: Út cưng hãy ngồi đây uống sữa.

Út cưng: *nhu thuận* Dạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net