dmtm ktt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi một

【Tiếng gõ bàn phím và tiếng QQ kêu bíp bíp giao vào nhau】

Bác sĩ Mạch: *giọng bà chị trưởng thành* Hôm nay đến tháng đó, khó chịu quá mà. Còn muộn hơn tháng trước 7 ngày, trời ơi 7 ngày đó nha!【nội tâm】*Tình cảm dâng trào* Tôi đây rất ham thích việc đa nhân cách trên internet.

Bác sĩ Mạch: *giọng nam đáng khinh* Em gái ơi em đáng yêu dễ sợ, khi nào chúng ta hãy cùng nhau uống ly cà phê đi ~【nội tâm】*đắc ý* Có tới hơn ba mươi tài khoản chat QQ, mỗi tài khoản sắm vai từng nhân vật khác nhau.

Bác sĩ Mạch: *giọng điệu tiểu Lolita* SJ sắp tới Trung Quốc biểu diễn rồi đó ~ Á á!!【nội tâm】*đắc ý* Trong ba mươi tài khoản QQ này, hạng người nào cũng có.

Bác sĩ Mạch: *quý ngài thành công* Hôm nay thị trường chứng khoán Hằng Sinh của Hồng Kông mới bắt đầu thì phiên giao dịch liền thăng  gần 7 điểm. 【nội tâm】Thích thú với việc sắm vai các loại nhân vật khác nhau trên internet ~ *tiêu dao tự đắc* Ngày nào sáng bảnh mắt ra cũng phải lo cho người bệnh mệt chết được, nhất định phải thỏa thê giải tỏa trên internet.

Bác sĩ Mạch: *giọng trẻ nít* Ghét quá nha! Mình lớn hơn bạn hai tuổi nha~ Người lớn và những thứ tương tự đều rất đáng ghét!

Mễ Hi Huy: *tiếng bíp bíp* Cũng chẳng phải cháu bên ấy. *tiếng bíp bíp* Là nam chứ gì. *tiếng bíp bíp* Diễn khá thành công, đồng chí cần tiếp tục cố gắng.

Bác sĩ Mạch: *vừa gõ bàn phím vừa kinh ngạc* Bên ấy không phải Tiểu Trúc Duẩn, bên ấy là ai?

Mễ Hi Huy: *tiếng bíp bíp* Ngủ sớm dậy sớm mới tốt cho cơ thể. Ngủ ngon.

Hồi hai

【Bệnh viện】

Bác sĩ Mạch: Người tiếp theo.

*Tiếng cửa mở, tiếng bước chân nôn nóng*

Út cưng: *khóc nức nở* Chú ơi, con ngứa…

Bác sĩ Mạch: *nhu hòa* Bé nó sao vậy?

Mễ Hi Huy: *thấp giọng dịu dàng khuyên bảo* Đừng gãi, ngứa cũng đừng gãi.

*Tiếng quần áo cọ vào nhau —— Út cưng cởi đồ ra*

Mễ Hi Huy: *lo lắng* Đêm qua vẫn rất tốt, sáng nay đột nhiên nổi bọt nước toàn thân, còn vô cùng ngứa.

【Bác sĩ quan sát, lấy tay vén áo lên】

Bác sĩ Mạch: Đừng lo đừng lo, may là không gãi. Ngàn vạn lần không thể gãi. Có nổi hạch bạch huyết không? *Tiếng quần áo hoàn toàn cởi xuống* May là không nổi, đây là mụn mủ lở ra thôi, bệnh thông thường của trẻ nhỏ, hiện mới ở giai đoạn đầu. Gần đây có nổi mẩn ngứa hay sẩy ngứa gì tương tự không?

Mễ Hi Huy: *dịu dàng* Út cưng, trước đó có ngứa qua à?

Út cưng: *đáng thương* Dạ có ~ nhưng mà ba nói không sao hết, bôi một ít thuốc viêm da bình thường là được rồi ~

Mễ Hi Huy: Quả thật là có bị qua.

【Bác sĩ lấy nhiệt kế ra, đo nhiệt độ cơ thể】

Bác sĩ Mạch: Không nổi hạch bạch huyết, nhưng đã bắt đầu phát sốt. Tiêm một mũi kháng sinh trước, tôi kê một ít thuốc bôi, cách bốn giờ bôi một lần. Nhớ kỹ ngàn vạn lần không thể gãi bong bọc mủ, bằng không sẽ bị nhiễm trùng.

Út cưng: *đáng thương* Chú ơi, con không muốn chích…

*Tiếng trang giấy sốt soạt*

Bác sĩ Mạch: *độc thoại nội tâm* (có cảm giác vui sướng khi người gặp họa) Mễ Hi Huy, tên thật khó nghe. Đây là tên bé?

Mễ Hi Huy: À tên tôi.

【Bác sĩ Mạch tháo chiếc găng tay dùng một lần ném xuống, nhập thông tin vào máy tính】

Bác sĩ Mạch: Cứ đi đóng tiền trực tiếp ở lầu một là được. Đến lúc đó sẽ có người đưa đơn thuốc chích.

Mễ Hi Huy: *cứng nhắc* Vậy cám ơn bác sĩ.

【Xoay người rời đi】

Hồi ba

【Tiếng bước chân lên lầu, bỗng nhiên dừng lại】

Mễ Hi Huy: Anh thật đúng là, ngoài cửa cũng có thể ngủ?

Hình Long Nhược: *cười gượng* Được rồi, là anh vờ ngủ.

【Hình Long Nhược đứng lên từ dưới đất】

Mễ Hi Huy: Em cũng nghĩ vậy.

【Tiếng lấy chìa khóa, tiếng cửa mở, Mễ Hi Huy đi vào cánh cửa, Hình đại ca đuổi kịp】

Hình Long Nhược: *mỏi mệt* Anh đã một tuần chưa được ngủ trên giường đó…

Mễ Hi Huy: Diệt sạch rồi?

Hình Long Nhược: Diệt sạch rồi. Anh ở ngủ ở nhà chú một lúc. Buổi tối phải thẩm vấn gấp nghi phạm mới vừa bắt được. Mọi người trong đội đều buồn ngủ đến điên rồi.【Cởi áo khoác, ném lên ghế sofa, rồi ngồi phịch xuống ghế】

Mễ Hi Huy: Út cưng sắp tan học, em đón bé về, anh nhìn bé một cái rồi hẵng đi.【ngồi xuống theo, rót trà cho anh trai】

Hình Long Nhược: 【uống nước, đặt chén trà xuống】*cười tự giễu* Con anh chắc có lẽ đã quên ba nó là thế nào.

Mễ Hi Huy: *bình tĩnh* Khi phá án phải cẩn thận. Dù sao anh bây giờ còn có con trai.

Hình Long Nhược: Bằng không, hãy để Út cưng làm con thừa tự của chú?

Mễ Hi Huy: *giấu lửa giận, vẻ ngoài bình tĩnh* Trong ‘Luật nhận con nuôi’ của nước ta quy định, người nhận nuôi ít nhất phải từ ba mươi tuổi trở lên. Em còn kém bốn năm nữa. Bốn năm sau em sẽ để Út cưng gọi em là ba. Anh cứ lo làm sao nghỉ ngơi đi.

Hình Long Nhược: Ha ha *cười to* *nghiêm túc* Anh biết, anh và chị dâu chú, là chị dâu cũ đều thiếu nợ chú. Đời này không dễ sống, chú thấy đó, anh thế này…

Mễ Hi Huy: *thở dài* Anh hãy lo mà sống sót cho tốt. Chỉ cần còn sống là mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Hình Long Nhược: Chú…【đứng dậy từ sofa】*thở dài* Dẫn anh đi xem phòng Út cưng đi.

【Tiếng bước chân trước sau của hai người】

Hồi bốn

【Còi hiệu xe cứu thương, còi hiệu xe cảnh sát, hoảng loạn rối ren của phòng bệnh cấp cứu, sau đó trở lại yên ắng】

Bác sĩ Hứa: Có mang đến chứ?

【Tiếng đồ ăn vặt cọ vào nhau】

Bác sĩ Mạch: Tôi là gà mên di động của cậu à.

【Tiếng xé vỏ bao thức ăn】

Bác sĩ Hứa: Ngày hôm qua cứu một người cảnh sát, mà còn có vẻ như là đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Tôi và bác sĩ Lưu thay phiên nhau, cuối cùng cứu được anh ta, tiếp theo thì phải xem tạo hóa của chính anh ta thôi vậy.

Bác sĩ Mạch: Thật là có bắn nhau hử. Giống như trong phim bộ Hồng Kông chứ gì?

Bác sĩ Hứa: *thở dài* Trong phim Hồng Kông là chủ nghĩa anh hùng cá nhân, Châu Nhuận Phát bị bắn bốn năm súng cũng chẳng có việc gì. Trên thực tế thì thể chất con người chúng ta ngay cả một phát súng cũng chịu không được. Người cảnh sát này bị kẻ khác dùng súc lục bắn đến ba phát. Lúc mới được đưa tới, tôi và bác sĩ Lưu đều cảm thấy hy vọng không lớn, mất máu quá nhiều. Chẳng qua vị cảnh sát này thật rất kiên cường, cắn răng chịu đựng. *tán thưởng* Thật là một người rắn rỏi.

Bác sĩ Mạch: *rót nước* Kẻ có thể làm cảnh sát cũng không phải người bình thường. Bác sĩ cũng vậy.

Bác sĩ Hứa: *thở dài một hơi* Hôm nay mới được thấy, thế nào là diêm vương thật sự không tính toán bắt người.

Bác sĩ Mạch: Ai, người canh chừng bên ngoài kia là người nhà của vị cảnh sát đó?

Bác sĩ Hứa: Em trai. Ngồi đó hơn hai mươi mấy tiếng rồi, thể lực cũng thật tốt, chẳng thấy động đậy gì..

Bác sĩ Mạch: *nhướn mày* Không phải đã bất tỉnh chứ?

Bác sĩ Hứa: Dù sao tôi cũng tới cực hạn rồi, đi nghỉ ngơi trước đây.

【Theo tiếng bước chân dần nhỏ đi, sải bước của bác sĩ Mạch ngày càng đến gần bên cạnh Mễ luật sư, rồi dừng lại cẩn thận đánh giá, rồi lại nhích đến gần hơn, Mễ Hi Huy đột nhiên ra tay, tiếng quần áo sột soát】

Bác sĩ Mạch: *La đau* Á.

Mễ Hi Huy: 【buông bác sĩ Mạch ra】Thật có lỗi. Hiểu lầm.

Bác sĩ Mạch: *bị bóp cổ nên ho khan* Khụ khụ.

Mễ Hi Huy: Là tôi khẩn trương quá, về sau đền tội. Bác sĩ Mạch, chúng ta lại gặp nhau.

Bác sĩ Mạch: *độc thoại nội tâm* Là người ‘Chú’ ngày đó ẵm đứa bé đến xem bệnh.

Mễ Hi Huy: Bác sĩ Mạch, phiền bác sĩ kêu bác sĩ Hứa, anh tôi đã tỉnh. Lần trước cám ơn.

Bác sĩ Mạch: À, chuyện phải làm mà thôi.

【Bác sĩ Mạch đi khỏi, rất nhiều bác sĩ y tá xông vào】

Bác sĩ: Nhanh lên, đo huyết áp, tính nhịp tim.

【Tiếng dụng cụ vận hành】

Bác sĩ: *nhẹ nhàng thở ra* Tốt lắm, đã thoát khởi thời kỳ nguy hiểm, người nhà hãy chăm sóc tốt, có tình huống gì thì nhấn chuông gọi.

Mễ Hi Huy: Vâng, cám ơn bác sĩ.

【Tiếng bác sĩ và y tá ra khỏi phòng bệnh】

Hình Long Nhược: *suy yếu* Ồn ào muốn chết.

Mễ Hi Huy: Ừm. Anh không có việc gì là tốt rồi.

Hình Long Nhược: Lúc anh hôn mê ấy. Lúc ấy cứ nghe chú kêu to, gọi anh ơi, tiếng huyên náo… mãi không ngừng…

【Cửa phòng bị đẩy ra, có người bước vào】

Mễ Hi Huy: *kinh ngạc* Mẹ, sao mẹ lại tới đây?

Bà Hình: *đau lòng mà bất đắc dĩ* Con cái nằm ở phòng bệnh nặng đến mấy ngày, chẳng đứa nào nói cho bà già này…

Mễ Hi Huy: *trầm mặc trong chốc lát* Mẹ, vậy mẹ ngồi một chốc đi.【Cầm lấy bình thuỷ, ra ngoài, đóng cửa】

【Giọng bà Hình truyền ra từ ngoài phòng bệnh】

Bà Hình: *giọng xa xôi* Long Nhược à, con năm nay cũng đã ba mươi sáu, còn trẻ gì nữa đâu. Tôn Mẫn bỏ đi, con và chúng ta đều oán nó, nhưng cũng hiểu được không phải chỉ có mình nó sai. Con suốt ngày cứ bận rộn đến tối mày tối mặt, không quan tâm tới bản thân mình, cũng chẳng lo cho gia đình. Lần này con nếu chết trước mẹ và ba con, con kêu hai kẻ già như chúng ta làm sao mà sống? Con trai con thì đưa cho em trai rồi, con xem đi, dáng vẻ chú hai hiện tại mang theo Út cưng bôn ba khắp nơi, ngay cả đối tượng cũng tìm không được. Anh em trai không thể so với chị em gái, con muốn em con nuôi con cho con cả đời sao? Về sau em con phải làm sao? Út cưng và con hiện cũng chẳng thân, mẹ và ba con là sốt ruột, sốt ruột sau này hai kẻ già chúng ta nằm xuống rồi, con phải làm sao bây giờ?

【Ngoài cửa】

Mễ Hi Huy: *nhẹ nhàng mà thở dài* Ai… 【cầm bình thuỷ đi khỏi】

Hồi năm

【Phòng bệnh nơi bệnh viện】

Bà Hình: *cúi đầu đan áo* Chú hai nhà ta muốn điều kiện gì lại không có? Dáng vẻ tuấn tú lịch sự không nói đi, đã vậy còn đường đường là đại luật sư. Muốn tài có tài muốn mạo có mạo, người cũng ít nói giỏi giang, như thế nào tìm không được một người vợ?

Ông Hình: Bà để thằng bé dẫn theo nhóc con như vậy làm sao tìm được? Con gái nhà người ta vừa thấy nó ôm theo con nhỏ liền quay đầu bỏ đi.

Bà Hình: *suy nghĩ nửa ngày* Vẫn là hai kẻ già vô dụng chúng ta liên lụy con nó. Có thể giúp chú hai trông coi Ninh Ninh thì cũng không đến mức khiến nó lớn đến vậy rồi mà còn như một vú em…

Ông Hình: *thở dài thườn thượt* Chú hai kén chọn cũng là chuyện tốt, chọn nhiều vào, chọn người vừa ý rước về mới có thể lo cho gia đình. *ho sù sụ* Bà xem dáng vẻ Long Nhược kìa, ly hôn mà còn làm ẫm ĩ tới đồn cảnh sát.

Bà Hình: *nén giận* Nghiệp chướng mà, ông xem ông xem, Ninh Ninh dáng vẻ hiện tại vừa gầy lại vừa nhỏ, lúc trước chưa đến bảy tháng thì đã cai sữa! Con nít cốt lõi đều là do uống sữa mẹ làm nển tảng, như thế lớn lên mới tốt được! Thằng nhỏ yếu như vậy, ba ngày thì đã hai bận ốm đau… Tôi thật không hiểu được, Tôn Mẫn chỉ lo vội vàng với các lớp cuối cấp. Nhưng Ninh Ninh là con ruột của cô ta, đến khi già rồi ngoại trừ Ninh Ninh cô ta còn trông cậy vào ai?

【Tiếng có người gõ cửa, Mễ luật sư dẫn theo Út cưng đi vào】

Bà Hình: *thu vẻ gay gặt lại, biểu hiện ra nét mừng vui* Chú hai đến đó à?

Mễ Hi Huy: Dạ vâng. 【Đưa cơm qua】Sáng nay công ty có chuyện bận, cơm trưa đưa đến hơi trễ.

Út cưng: *vấn an* Cháu chào ông bà.

Bà Hình: Ôi, Ninh Ninh đến đây à, đã giữa trưa rồi, Ninh Ninh đói bụng không?

Út cưng: Dạ con không đói.

Bà Hình: Con với Ninh Ninh ăn luôn chưa?

Mễ Hi Huy: Dạ vẫn chưa, về rồi mới ăn.

Bà Hình: Vậy mau về đi. Đến giờ nào rồi, đừng để cháu nó bị đói.

Mễ Hi Huy: Vâng. Út cưng, chào ông bà đi.

Út cưng: Cháu chào ông bà.

Bà Hình: Ừ, về đi, trên đường nhớ phải cẩn thận.

【Tiếng bước chân hai người rời đi, đóng cửa. Sau đó tiếng bước chân dừng lại】

Mễ Hi Huy: Chú đi nhà vệ sinh một lát, Út cưng cứ đứng đây chờ.

Út cưng: Dạ.

【Tiếng bước chân vào nhà vệ sinh】

【Bác sĩ Mạch đi tới】

Bác sĩ Mạch: *dụ dỗ* Bé cưng sao lại tới đây? Người lớn đâu?

Út cưng: Chú ở trong nhà vệ sinh~

Mễ Hi Huy:【Mễ luật sư đi tới】*giọng nói truyền lại từ phía sau* Bác sĩ Mạch, xin chào.

Bác sĩ Mạch: *kêu đau* Oái.【tiếng xương cốt bị lệch một cách rõ ràng】

Út cưng: Chú ơi ~ tiếng vang gì vậy nha ~

Mễ Hi Huy: *bình tĩnh* Ông chú đau thắt lưng.

Bác sĩ Mạch: *căm tức* Cậu gọi tôi là gì?

Mễ Hi Huy: Tôi cảm thấy, bác sĩ vẫn nên quan tâm đến việc đau thắt lưng của mình trước thì hơn.

Út cưng: *đồng tình* Mạch Mạch ~ đằng sau có nhiều người đang nhìn mông của Mạch Mạch đó nha~~

Mễ Hi Huy: Tôi cõng bác sĩ đến khoa chỉnh hình.

【Trên lưng, tiếng quần áo cọ vào nhau, vừa đi vừa nói chuyện】

Mễ Hi Huy: Chú ý đừng để nơi đó đâm vào tôi.

Bác sĩ Mạch: *thẹn quá thành giận* Không có khả năng!

Mễ Hi Huy: Ừ. Cũng không lớn như vậy.

Út cưng: Các kê các kê các kê ~ các kê, chúng mình yêu bạn ~

【Văn phòng bác sĩ, bác sĩ khoa chỉnh hỉnh một bên viết bệnh án một bên hỏi】

Bác sĩ Mục: Cậu là người nhà bác sĩ Mạch?

Mễ Hi Huy: *sau một lúc tự hỏi* Trước mắt không phải.

Bác sĩ Mục: *đưa toa cho bác sĩ Mạch* Vậy ông bạn đành phải tự mình đi đóng tiền thuốc đi.

【Ba người rời đi phòng khám bệnh của bác sĩ Mục】

【Vừa đi vừa nói chuyện】

Út cưng: Mạch Mạch ~ Mạch Mạch theo con về nhà đi ~ Mạch Mạch đáng yêu nhất, con muốn mang Mạch Mạch về nhà ~

Bác sĩ Mạch: 【nội tâm】Những lời này phải để bản thân mình nói chứ? Đúng không đúng không? Cậu chàng này làm sao nuôi dưỡng ra được bé con thiên tài thế này???

【Chuyển cảnh trong tiếng rống bi ai của nội tâm bác sĩ Mạch】

Hồi sáu

【Tiếng bíp bíp của QQ】

Út cưng: Hôm nay gặp một ông chú rất kỳ quái nha ~

Bác sĩ Mạch: *hứng thú mà hỏi* Ông chú thế nào?

Út cưng: *nói từng chữ từng chữ một* Mình và chú đi bệnh viện thăm ông nội ~ chú mình vào nhà vệ sinh ~ có một ông chú đau thắt lưng ~

Bác sĩ Mạch: *Độc thoại nội tâm. Run rẩy* Ông chú kỳ quái? Không phải chứ.

Út cưng: *cười hì hì* Già hơn chú mình rất nhiều, không đẹp trai bằng chú mình nha ~

Bác sĩ Mạch: *gào rú trong nội tâm* Báo ứng…

Hồi bảy

【Phòng cấp cứu】

Bác sĩ Hứa: *nhẹ giọng hỏi* Hôm nay không có ca trực?

Bác sĩ Mạch: Tôi xin phép.

Bác sĩ Hứa: *nghi hoặc* Lúa mạch?

Bác sĩ Mạch: *thở dài* Hôm nay là ngày giỗ cha tôi.

Bác sĩ Hứa: Viện trưởng Ngô mới vừa rồi còn nói phải đến nhà cậu… rồi lại sợ quấy rầy. Cậu…

Bác sĩ Mạch: Không cần đâu, nhà tôi chỉ có tôi một người nhớ rõ. Đừng quấy rầy bà ấy. *ra vẻ tiêu sái* Tính thì, người cũng đã đi mười mấy năm. Tôi vừa rồi chính là suy nghĩ, thế mà đã qua lâu như vậy, mười mấy năm, dài quá, dài đến mức khiến việc tưởng nhớ cũng là thứ tình cảm giả vờ. *cười gượng* Làm bác sĩ chính là đau thương như vậy đấy. Dù y thuật giỏi đến mức nào, cao siêu bao nhiêu, đã từng cứu được bao người, thì cuối cùng cũng chẳng cứu được bản thân mình.

Bác sĩ Hứa: *khổ sở* Năm đó tôi chính là ngưỡng mộ thầy Mạch mới lựa chọn vào khoa cấp cứu. Chỉ là không ngờ được rằng, tôi còn chưa bước chân vào, thầy ấy đã đi trước…

【Tiếng chuông điện thoại di động】

Bác sĩ Mạch: Alo? *ra vẻ thân thiện, thanh âm lớn hơn* A, mẹ à. Mẹ có việc gì sao? Mẹ gần đây khỏe không? … Sao, chú Lưu bệnh rồi? Vậy cũng nguy, phải lo điều trị cho tốt, có tuổi rồi, đâu thể nói tàn cuộc là tàn cuộc được!

Mẹ bác sĩ Mạch:【âm hiệu điện thoại】Tiểu Uy, tim của chú Lưu con vẫn không tốt lắm, chỉ là muốn để con khám bệnh trong bệnh viện trước thôi. Viện trưởng Ngô chẳng phải xuất thân từ khoa tim mạch sao…

Bác sĩ Mạch: *cười to* Tim của ‘chú Lưu con’ mà cũng không tốt lắm? Chà chà chà, thật đáng tiếc. Mẹ à, con trai mẹ đang làm gì không phải mẹ không biết, làm trung gian cái quái gì. Viện trưởng Ngô nghe con trai mẹ điều khiển chắc? Mẹ hài hước quá. Như vậy đi, chừng nào ‘chú Lưu con’ bị bệnh lây qua đường sinh dục con trai mẹ chắc chắn sẽ tận tâm tận lực! Thật đó mẹ à!

【Tiếng bước chân đi tới】

Viện trưởng Ngô: Tiểu Uy! Trong phòng cấp cứu không cho ồn ào, đi theo tôi.

【Tiếng bước chân hai người cùng ra ngoài. Tiếng đóng cửa】

【Phòng viện trưởng, viện trưởng Ngô tháo ống nghe bệnh trên cổ xuống】

Viện trưởng Ngô: Thứ này chính là huân chương của bác sĩ đấy. Bác đeo nó trên cổ mấy chục năm rồi, đến bây giờ không đeo là thấy khang khác.

【Tiếng rót nước】

Viện trưởng Ngô: Biết trong lòng cháu không thoải mái. Ngồi đằng kia uống trà, uống xong nên làm gì thì đi làm đi.

Bác sĩ Mạch: Cháu cũng chẳng nhớ rõ dáng hình ba cháu là thế nào. Lần nào cũng phải dựa vào ảnh chụp để nhớ kỹ.

Viện trưởng Ngô: Vậy cũng tốt lắm. Ít nhất cháu còn có ảnh để xem.

【Tiếng lật sách giở sang trang】

【Khẽ dần】

Hồi tám

【Phòng bếp nhà Mễ Hi Huy, thời gian ăn cơm】

Út cưng: Cá cá! Cá cá!

【Tiếng nhai nuốt, húp cháo】

Út cưng: Chú ơi ~ chúng ta kêu Mạch Mạch về nhà nhà ăn cơm được không ~

Mễ Hi Huy: Vì sao?

Út cưng: *cười hì hì, rất tà ác* Chú cũng thích Mạch Mạch mà ~ bởi vì Mạch Mạch cười đẹp lắm ~

Mễ Hi Huy: Được rồi. Đợi lát nữa lên giường ngủ, chú đi bệnh viện thăm ông nội Út cưng.

Út cưng: *chu môi* Chú đã nói là ôm con cùng ngủ mà ~

Mễ Hi Huy: Ông Út cưng gần đây không được khỏe lắm, để bà ở đó một mình chú lo lắng.

Út cưng: *chớp mắt, ngây thơ* Chú không buồn ngủ sao?

【Mễ Hi Huy không nói chuyện, xoa gương mặt múp míp của bé】【Điện thoại Mễ luật sư vang lên, bắt máy】

Mễ Hi Huy: Alo… Tôi đây… *nghiêm trọng* Vâng, tôi tới liền.【Cúp điện thoại】 Út cưng ngoan, hãy tự ngủ nào, chú phải đến bệnh viện một lát.

Út cưng: *làm nũng* Dạ biết rồi, Út cưng sẽ ngoan ~

【Bệnh viện, tiếng bước chân vội vã】

Mễ Hi Huy: Ba sao rồi?

Hình Long Nhược: *lo lắng* Vừa mới lại cấp cứu Tiền trong tài khoản chữa bệnh không đủ. Anh mới vừa dùng hết tiền lương và tiền thưởng, tất cả đều dùng hết rồi.

Mễ Hi Huy: Em còn chút tiền để dành. Anh cũng tích trữ một ít tiền, hãy rút ra để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

【Chuông điện thoại di động, nghe máy】

Hình Long Nhược: *hạ giọng* Ừ, tôi biết rồi. Tôi sẽ trở lại.

Mễ Hi Huy: Có việc à?

Hình Long Nhược: Ừ.

Mễ Hi Huy: Vậy anh cứ đi đi.

Hình Long Nhược: Những năm đã qua… Anh thật sự xin lỗi.

Mễ Hi Huy: Anh bận thì hãy cứ đi. Anh tận trung… Em tẫn hiếu.

Hồi chín

【Đêm khuya, cạnh đường cái, tiếng xe cộ qua lại như mắc cửi】

【Tiếng bước chân Mễ Hi Huy, tiếng bước chân một kẻ say, mượn rượu làm càn, ầm ĩ】

Bác sĩ Mạch: Bị cái gì vậy, sao lại cản đường hả hả hả???

Mễ Hi Huy: *nghi hoặc* Bác sĩ Mạch?

Bác sĩ Mạch: Ha hả *ngây ngô cười*

【Té xỉu】

【Lên taxi, xe chạy】

Bác sĩ Mạch: *say rượu, gào khóc mà hô* Em yêu ơi em bay chậm thôi ~~ hai ta hãy cùng nhau đi xem dòng suối nhỏ ~~~

Tài xế: *lo lắng* Xin hãy chú ý, đừng để anh ta ói lên xe tôi, tôi còn phải làm ăn.

Mễ Hi Huy: Đừng lo. Có ói tôi cũng bắt nuốt trở vào.

Bác sĩ Mạch: *say rượu nên nói nhảm nói xàm* Người anh em, nói cho… cậu hay…, nếu chiến đấu lâu… trên cương vị công tác của tôi, cậu sẽ phát hiện, bản chất của cái gọi là… tình tình yêu yêu, khóe mắt đuôi lông mày, lục đục với nhau, bản chất của nó, hừ, bản chất của những thứ đó chính là thao, có quan hệ biện chứng đến việc thao… Để tôi nói với cậu, các bước đi sẽ như thế này: tìm kiếm mục tiêu, muốn thao, sẵn sàng thao, muốn bị thao, lột quần, đâm qua…

【Khẽ dần】

Hồi mười

【Nhà Mễ Hi Huy, buổi sáng】

【Tiếng xoay người】

Bác sĩ Mạch: *tỉnh lại, dữ tợn* Đầu đau quá.

Út cưng: Mạch Mạch ~

Bác sĩ Mạch: *mơ màng* … Ừm?

Út cưng: Mạch Mạch…

【Tiếp tục xoay người】

Út cưng: Mạch Mạch ~~~ mặt trời tắm nắng cho mông nha ~

Bác sĩ Mạch: *than thở* Nặng chết được… Đứng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net