Tiêu đề chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Zhihu] - Đi mát xa bị chồng cảnh sát bế lên đồn (Phần cuối)
Tác giả: 锦鲤娘娘
Nguồn: https://www.zhihu.com/question/458377910/answer/3016129246
Dịch giả: Trái Quýt Nhỏ【小橘子】
*Bản dịch thuộc quyền sở hữu của dịch giả vui lòng không tự ý repost, xin cảm ơn.

Cảm ơn tên truyện do bạn Ngọc Ánh đặt.
____________________________________

12.
"Đừng nhúc nhích, tao ra tay nhanh lắm đấy, giết mày xong thì tao mới làm ăn được, vợ con tao cũng không cần trốn đến Tây Tạng."

Người đàn ông đang lẩm bẩm, trong lúc vật lộn bộ đồ ngủ của tôi bị xé toạc, một số nút trên đường viền cổ áo đã bị bung ra.

Tên giang hồ này sững sờ trong giây lát, sau đó hắn điên cuồng túm lấy cổ tôi bằng một tay, tay kia đi vòng quanh tôi, thậm chí còn cởi dây áo của tôi ra...

Tôi cào mạnh vào cánh tay hắn, cào lên những vết máu trên đó.

"Mẹ kiếp, con mẹ chết tiệt này."

Hắn ta giơ lòng bàn tay và tát mạnh vào mặt tôi nhiều lần.

Cơn đau và chóng mặt khiến tôi bất lực.

Cả khoang miệng tràn ngập mùi máu.

Có lẽ đêm nay tôi không thể trốn thoát ...

Tôi nhắm mắt lại, nước mắt cứ lăn dài trên má.

Trong lúc bàng hoàng, tôi dường như nhìn thấy Trần Chính Trạch, mặt anh ấy lấm tấm mồ hôi, đầu tóc rối bù và bộ đồng phục cảnh sát ướt sũng.

Anh ấy đi tới, đá tên xã hội đen ra, ôm tôi vào lòng và không ngừng nói lời xin lỗi.

Tên giang hồ chộp lấy con dao gọt trái cây rơi dưới đất và lao về phía hai chúng tôi.

Hắn ta cứ chửi thề trong miệng.

"Tao giết mày, tao giết mày, mày phá nát nhà tao, tao giết mày."

Trần Chính Trạch chỉ kịp cúi đầu hôn lên trán tôi, nhẹ nhàng dịu dàng nói.

"Đừng sợ."

Rồi họ cùng nhau vật lộn, trong phòng chỉ còn lại một màu đỏ chói.

Tiếng xe cảnh sát ở tầng dưới không ngừng vang lên.

Nếu cảnh sát không đến kịp thời, tên giang hồ đó đã suýt bị Trần Chính Trạch đánh chết rồi.

13.
Trong phòng bệnh, má tôi sưng tấy, Trần Chính Trạch đang cấp cứu ở trong phòng mổ.

Vết thương phủ khắp người tôi.

Trong lúc giằng co, Trần Chính Trạch đã bị tên giang hồ đó dùng con dao gọt hoa quả đâm 3 nhát vào bụng.

Tôi xuống giường bệnh và muốn đi đến cửa phòng mổ để nhìn Trần Chính Trạch.

Nhưng nữ cảnh sát được cử đến chăm sóc tôi đã chặn ở cửa.

"A Trạch không sao chứ?"

"Không sao, bị thương không nặng, hiện tại đã ra khỏi phòng phẫu thuật rồi, thuốc mê còn chưa hết nên chưa tỉnh lại, khi nào anh ấy tỉnh lại tôi dẫn cô đi thăm nhé."

Nữ cảnh sát đỡ tôi ngồi xuống giường lần nữa.

Qua lời của cô ấy, tôi hiểu được đầu đuôi câu chuyện.

Tên xã hội đen tên là Nhị Tiêu, hắn là ông trùm thứ hai đứng sau câu lạc bộ Ánh Dương.

Câu lạc bộ Ánh Dương là một gã khổng lồ trong chuỗi ngành công nghiệp đen ở Thành phố C, điều hành nó là hai anh em.

Sau vụ càn quét mại dâm vừa qua, ông trùm lớn là Tiêu Điên đã bị đồn cảnh sát bắt giữ và kết án tù chung thân.

Câu lạc bộ Ánh Dương cũng bị đem ra thế chấp để nộp khoản tiền phạt khổng lồ mà Tiêu Điên nợ.

Nhị Tiêu nhìn cơ ngơi do hai anh em tạo ra bị người khác mua với giá rẻ, người anh sống nương tựa vào nhau bấy lâu nay cũng bị kết án tù chung thân.

Bị thù hận làm mù quáng, hắn ta quyết định trả thù người đứng đầu chuyên án lần này, đó là Trần Chính Trạch.

Nhị Tiêu đã theo dõi Trần Chính Trạch hơn một tháng, nhận thấy rằng hắn ta không thể làm gì được Trần Chính Trạch, nhưng hắn ta đã tìm thấy tôi khi đang mua bánh kếp trứng, hắn ta đã chú ý đến tôi.

Âm mưu giết người thất bại, Nhị Tiêu cũng bị tống vào tù.

Trong phòng, khuôn mặt của Trần Chính Trạch tái nhợt và bộ đồng phục cảnh sát màu xanh lam mà anh ấy cởi ra dính đầy máu.

Tôi đứng ở mép giường bất lực nhìn anh.

"Không sao, anh không sao, đừng sợ."

Nỗi chua xót trào ra từ lồng ngực khiến tôi không ngừng thổn thức, tôi chưa từng khóc kể từ khi được cứu, nhưng lúc này, tôi không kìm được mà hai tay ôm lấy cổ Trần Chính Trạch.

Tất cả nỗi sợ hãi dường như đã tìm được lối thoát, tôi đã không thể ngừng khóc.

14.
Một tháng sau, Nhị Tiêu bị kết án tử hình vì mức độ nghiêm trọng của vụ án.

Sau khi ở trong bệnh viện một tháng, Trần Chính Trạch đã được xuất viện, các vết thương trên người đã đóng vảy, có 3 vết sẹo ngoằn ngoèo trên toàn bộ vùng bụng của anh, trông rất kinh khủng.

Nhưng tôi không thấy nó đáng sợ, mỗi đêm khi anh ấy ôm tôi, tôi không thể không vuốt ve bàn tay của anh hết lần này đến lần khác.

Sự bảo vệ của anh ấy khi anh ấy cứu tôi lúc đó thường xuất hiện trong tâm trí tôi.

Chúng tôi kết hôn chớp nhoáng, tính ra chúng tôi ở bên nhau đã gần một năm, nhưng dường như chưa từng nói chuyện yêu đương.

Nhưng bây giờ tôi đã yêu anh ấy mất rồi, còn Trần Chính Trạch thì sao? Anh ấy có yêu tôi không?

Tôi không phải không có cảm giác gì với chuyện yêu đương, ngược lại tôi rất nhạy cảm, tôi không chỉ nghĩ về điều đó mà còn hỏi.

"Anh cưới em, anh có yêu em không?"

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi, Trần Chính Trạch chỉ trả lời tôi với một nụ cười trên môi.

"Anh đã yêu em còn sớm hơn cả khi em bắt đầu yêu anh nữa kia."

"Lúc nào thế? Khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên? Anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên sao?"

"Không, từ mười năm trước rồi."

"Mười năm? Mười năm trước anh quen em à? Tại sao em lại không biết?"

"Em quên rồi sao, mười năm trước ở trường trung học số 2, trong căn tin có một cậu bé bị một đám người bắt nạt, trong đó có một thằng mập xấu xa nhất, còn ném cả đồ ăn thừa lên người cậu bé đó nữa. Là em cứu cậu bé đó, em đi ngang qua cứu cậu bé đó, em còn cầm chổi đánh tên mập đó nữa, còn gọi bắt tên mập đó nói là bà trẻ ơi con sai rồi."

Tôi cau mày nhớ lại, hình như có chuyện như vậy, mười năm trước, khi tôi mười sáu tuổi, học lớp 11, hôm đó lớp chúng tôi trực nhật ở căng tin, phải lau bàn ăn và dọn sạch thức ăn thừa.

Chẳng qua là lúc đó bà dì của tôi tới nên tâm tình tôi không tốt được tốt, từ xa nhìn thấy một đám học sinh bắt nạt mấy đứa nhỏ cùng cấp.

Trong số đó, người đứng đầu là một tên mập, tên mập đó còn ném thức ăn thừa linh tinh vương vãi khắp sàn, tôi tức giận nhìn cơm canh vương vãi khắp nơi.

Cái tên mập này, bà đây phải vất vả mới dọn sạch được cái khuôn viên này mà mày lại dám phá hỏng nó.

Thế là tôi cầm chổi đuổi theo tên mập đầu to và đánh nó một trận, nó bị đánh cho bầm mặt mũi, sưng húp, nó khóc và la lên là bà trẻ ơi lần sau con không dám nữa.

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi bật cười thành tiếng.

"Cứu anh một lần nên bây giờ anh lấy thân báo đáp em sao?"

Sau khi tôi nói xong, nụ cười trên mặt Trần Chính Trạch biến mất, anh ủ rũ nói với tôi.

"Anh là thằng mập đó đây."

Ái chà! Chuyện này là sao đây!

15.
Tôi ngạc nhiên tới nỗi nín luôn.

Anh ấy nói sau khi bị tôi đánh thì bắt đầu âm thầm theo dõi tôi, lúc đầu định tìm cơ hội trả thù tôi, sau đó không nhịn được đi theo tôi, cuối cùng không hiểu sao lại thích tôi luôn.

"Anh thì ghê rồi, anh thích em sao lúc đó không thổ lộ?"

"Anh cũng nghĩ đến rồi, mà ba năm trung học đó cũng có đàn anh theo đuổi em, em nói em không thích người béo, sau này kết hôn cũng sẽ không gả cho người bình thường, em chỉ gả cho cảnh sát thôi."

"Em có nói à?"

"Em nói vậy đó, anh còn nhớ đàn anh đó tên là Trương Thắng."

Ký ức tuổi trẻ mơ mơ hồ hồ chết tiệt đang tấn công tôi.

Đồn cảnh sát đã cho anh ấy một kỳ nghỉ tĩnh dưỡng dài ba tháng, chúng tôi đã có một vài ngày rảnh rỗi hiếm hoi.

Vào ban đêm, Trần Chính Trạch ôm tôi, tay tôi theo thói quen chạm vào vết thương trên bụng anh ấy.

Những thương đã lành hết, để lại vết sẹo gớm ghiếc.

"Em đừng sờ lung tung nữa."

Anh nắm lấy tay tôi.

Bàn tay  anh bồn chồn, âm thanh nuốt nước bọt phát ra từ trên đầu tôi.

"Em quen rồi."

Khi vết thương bắt đầu lành, vết sẹo rất ngứa, anh không nhịn được gãi đến chảy máu, sau đó tôi bắt anh không được gãi, anh ngứa đến mức lăn qua lăn lại, ứa cả nước mắt.

Sau đó trở thành tôi gãi cho anh, nhẹ nhàng xoa đi xoa lại những vết sẹo của anh ấy và rồi tôi cũng quen với nó.

"Ngủ đi, khuya rồi."

"Không buồn ngủ, ngủ không được."

Tôi lặng lẽ nằm trong vòng tay anh, trái tim anh đập mạnh, tiếng nhịp tim xuyên qua lồng ngực và truyền vào tai tôi.

Khiến tôi cảm thấy thoải mái và dễ chịu.

"Ngủ không được? Vậy còn bài tập lần trước chưa có dạy xong, hay là mình tiếp tục nhé?"

"Không... Em buồn ngủ rồi."

"Chị ngoan, bài tập lần trước chị còn chưa dạy anh xong đâu."

Trở mình một cái, ngất ngây cả đêm.

Kỳ nghỉ ba tháng còn chưa hết, Trần Chính Trạch đã trở lại đồn cảnh sát và tiếp tục làm việc.

Lúc đầu tôi lo lắng rằng anh ấy sẽ không hồi phục tốt, nhưng sau đó tôi dẹp ý nghĩ này luôn, đêm nào anh ấy cũng phiền chết đi được.

Tối tan sở, tôi cởi bộ đồng phục cảnh sát của anh ấy ra treo lên, anh ấy đưa cho tôi một túi ni lông màu đen có đựng băng vệ sinh bên trong.

Vì lần trước ra ngoài mua băng vệ sinh buổi tối anh ấy rất sợ tôi xảy ra chuyện gì nên đã đặc biệt dành một ngăn tủ để chất đầy băng vệ sinh cho tôi, tháng nào anh ấy cũng sẽ mua cho tôi.

Tôi giật lấy cái bịch ni lông màu đen trên tay anh và quở trách.

"Mua nhiều như vậy làm gì, em còn chưa dùng hết, tháng trước..."

Tháng trước? Hình như tháng trước kỳ kinh nguyệt của tôi không tới.

Tin sốc này vụt qua trong đầu, tôi lấy điện thoại ra xem lịch, thật sự không tới.

Viết tiểu thuyết mệt lắm, vì phải thức khuya nên rối loạn nội tiết là tiêu chuẩn của một tác giả tiểu thuyết mạng.

Tôi cũng chẳng nghiêm túc lắm với chu kỳ của mình.

Tôi nói với Trần Chính Trạch về điều này với vẻ mặt hoảng sợ, anh ấy vừa thay đồ xong là lập tức xỏ dép đi ra ngoài.

Hai mươi phút sau, tôi sững sờ cầm que thử thai hai vạch.

Mẹ, con giữ lời hứa rồi, năm sau là mẹ được bế cháu ngoại rồi.

Trần Chính Trạch nhìn chằm chằm vào que thử thai với vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí còn cau mày.

Trái tim vốn dĩ háo hức của tôi bỗng tắt lịm.

"Anh. . . Anh không muốn có con?"

Tôi hỏi anh một cách bình tĩnh.

"Hai vạch nghĩa là em có thai?"

"Đúng vậy, sách hướng dẫn ghi vậy đó."

Sau đó, anh ngồi trên ghế sofa, một tay cầm que thử thai hai vạch, một tay cầm cuốn sách hướng dẫn và bắt đầu nghiên cứu nó.

Thấy anh say mê nghiên cứu, tôi quay vào bếp rửa rau chuẩn bị cho bữa tối.

Anh bước vào khi tôi đang cắt khoai tây.

Anh giật lấy con dao làm bếp của tôi và ôm tôi bế ngồi lên thành ghế sofa.

Chiếc que thử thai ban đầu bị anh xé làm đôi, tôi khó hiểu nhìn anh.

Rồi anh quỳ xuống, áp tai vào bụng tôi, nhìn tôi lo lắng và chờ đợi.

"Gru...gruuuu...."

Thôi xong, quê quá, tôi đói rồi...

16.
Buổi tối, tôi ngủ thiếp đi thì lại bị anh đánh thức.

Anh hỏi tôi một cách hào hứng và phấn khích.

"Tiểu Kiều, anh sắp được làm bố thật sao?"

Tôi: "..."

Đại ca ơi, thần kinh phản xạ của anh chậm quá đi...

Tôi sững sờ đáp lại anh ấy, rồi anh ấy bỏ mặc tôi và đi vào phòng làm việc một mình.

Có lẽ là bởi vì mang thai, tôi ngủ không được ngon lắm, cứ mơ màng, khi tỉnh lại đã là buổi trưa.

Trần Chính Trạch đang nằm ở một bên giường và nhìn tôi, khi thấy tôi tỉnh dậy, anh ấy phấn khích đưa cho tôi một tờ giấy A4.

Tôi nhìn vào những cái tên trên đó.

"Nam: Trần Thành Trần, Trần Khải Cường, Trần Tư Kiều..."

"Nữ: Trần Ôn Hinh, Trần Mỹ Gia, Trần Kiều Kiều..."

Tôi cạn lời... Cả đêm anh không ngủ, để ngồi nghĩ tên cho con.

Trần Thành Trần ... Cái tên này hoàn hảo.

May mắn thay, không phải Trần Chính Trạch không muốn có con, ngược lại, anh ấy hạnh phúc đến mức có chút choáng váng, tuyệt nhất là chúng tôi đều họ Trần, tên của con không cần phải nghĩ nhiều.

Chín tháng sau, chàng trai nhỏ chào đời, cậu nhóc nhà chúng tôi tên là Trần Tư Kiều, anh ấy bắt tôi phải chọn cái tên này.

Cậu nhóc rất thần tượng người bố cảnh sát của mình, ngày nào cũng đòi đến đồn cảnh sát làm khách.

Đồn cảnh sát dường như đã trở thành sân chơi của cậu nhỏ, đồng nghiệp trong đồn rất yêu quý nó, mỗi lần đến đó đều dụ cảnh sát trưởng, moi sạch túi tiền riêng của ông ấy.

Sự nghiệp viết lách của tôi cũng thăng tiến lên một tầm cao mới, diễn đàn mới rất tốt, phí bản thảo cao, ban quản lý cũng nhân văn hơn.

Sự việc bị vu khống và đạo văn năm đó đã để lại một vết đen sâu sắc trong tôi.

Tôi đã viết trải nghiệm của mình với Trần Chính Trạch thành một cuốn tiểu thuyết, nó đã thu hút nhiều sự chú ý và trở nên nổi tiếng.

Bây giờ là 4 giờ chiều, tôi đóng máy tính sau khi hoàn thành cuốn tiểu thuyết mới và phải đón con trai đi học về.

"Mẹ, chúng ta đến đồn cảnh sát chờ bố tan sở đi."

"Được rồi, vậy thì không được phép nghịch ngợm, càng không được lừa ông cảnh sát trưởng mua kem và kẹo mút cho con."

"Con có làm gì đâu, là ông cảnh sát trưởng tự nguyện mà, hơn nữa bà vợ ông ấy còn nói con đang làm việc giúp ích cho nhân dân nữa đó, giúp ông ấy bỏ thuốc lá."

"Thôi đi, con đang vì lợi ích của con thì có, thiếu chút nữa là tiêu cạn tiền túi của ông ấy luôn rồi."

"Hừ! Mẹ ghen tị với con, ghen tị ông cảnh sát trưởng không mua kem cho mẹ ăn."

Cậu nhóc năm nay đã 3 tuổi, những trò nghịch ngợm nghịch ngợm khiến mẹ đau đầu.

Ngay khi cậu nhóc đến cổng đồn cảnh sát, cảnh sát trưởng tình cờ cầm cốc trà đi ngang qua.

"Ông ơi!"

Trần Tư Kiều ném tôi sang một bên và lao vào vòng tay của cảnh sát trưởng.

"Cục cưng hôm nay đi học đã học được những gì rồi nào?"

"Ông ơi, hôm nay cô giáo hỏi con lớn lên muốn trở thành người như thế nào?"

"Ồ, vậy Trần Tư Kiều của chúng ta muốn trở thành người như thế nào?"

"Con muốn giống như bố con, trở thành một cảnh sát nhân dân, bảo vệ mẹ con, bảo vệ người dân và bảo vệ công lý."

"Được, giỏi lắm, tới lúc đó con tới đây đi làm với ông."

"Vậy ông mua kem cho con nhé?"

"Được, con muốn ăn kem gì, ông mua cho con."

"Vậy thì con muốn ăn vị dâu tây!"

Trước cổng đồn cảnh sát, Trần Chính Trạch đang đứng canh gác trong chòi canh, dáng người cao thẳng, khuôn mặt non nớt sau vài năm trưởng thành đã trở nên chững chạc và nam tính hơn.

Dưới ánh mặt trời, tôi và Trần Chính Trạch nhìn nhau, bộ đồng phục cảnh sát màu xanh lam trên người anh ấy sáng rực rỡ, cả người anh ấy như được dát một lớp ánh sáng vàng, tỏa sáng trong bóng tối, tỏa ra hơi ấm vô tận.

HẾT.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net