Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn là một ngày đẹp trời cuối tháng 5, không khí mát mẻ của mùa xuân dần bị thay thế bởi cái nóng của mùa hạ.

Rảo bước trên hành lang vắng, tôi ngáp dài ngái ngủ, chậm chạp ôm chồng sách bài tập tới văn phòng.

Quả thực là từ sau khi nhận làm lớp phó thì cái bộ xương già của tôi phải hoạt động nhiều hơn hẳn.

Ài, đáng nhẽ được tận hưởng cuộc sống bình lặng ngày ngày ngồi chơi xơi nước mà giờ lại phải đi thu bài tập cả bọn rồi lết xác đem nộp cho giáo viên.

Nhưng thôi trong cái rủi cũng vẫn còn cái may. Bởi tôi nhận danh lớp phó thật nhưng chỉ làm mỗi phần việc này thôi. Chứ còn những sự vụ khác thì vẫn do lớp phó cũ đảm nhận nếu không thì tôi mệt ẻ, mệt thành chó luôn.

Đưa tay che miệng sau lần ngáp dài thứ n + 1, tôi uể oải bê sách lết lên tầng 3 cũng là nơi tọa lạc của dãy phòng giáo viên.

Dù tôi chỉ đem 27 cuốn vở leo 3 tầng lầu nhưng vì hôm trước thức từ đêm đến tận 5 giờ sáng nên giờ người mới rệu rã uể oải thế này.

Lê nốt lên bậc thang cuối cùng, tôi đứng lại lắc lắc đầu cho tỉnh táo rồi mới đi tiếp.

Tôi liếc mắt nhìn xuống chồng vở trên tay rồi bỗng cảm thấy càng có động lực mà bước nhanh tới phòng giáo viên.

Chuyện là cái tên nhóc hổ báo cáo chồn nào đấy sau ngày tôi tới thăm thì vào thứ 2 đã quay trở lại lớp.

Mà quay trở lại lớp đồng nghĩa với việc sẽ phải làm bài mà làm bài thì tôi sẽ thu và nộp cho giáo viên. Theo tính chất bắc cầu đó thì ta có công thức gãy tay phải+ nghỉ học bằng không làm bài. Và không làm bài thì sẽ bị phê bình mà cái tuổi này mấy đứa nhóc đó sợ bị phê bình với mời phụ huynh lắm.

Cũng chả phải tôi cố tình thu vở để làm khó nó đâu mà là lúc tôi thu nó tự quăng cho tôi đấy. Tôi kiểm sơ thấy thiếu nên hỏi tên nhóc đó làm tiếp không nhưng nó không thèm đáp cũng chả nhìn tôi nên tôi cũng kệ cha nó. Cho nó bị mắng cho chừa cái thói xấu. Tầm tuổi này mà không được nhà trường và gia đình uốn nắn thì về sau làm giang hồ rồi xã hội đen thì hơi bị căng đấy.

Tôi vừa đi vừa nghĩ về tương lai đó của tên Shiba Taiju mà trăm triệu không ngờ điều tôi nghĩ lại ứng nghiệm nhanh vậy... Nhưng đó là chuyện của sau này chứ giờ thì tôi không hề biết.

"Renggg!"

Tiếng chuông kết thúc giờ tự học vang lên khiến tôi nhanh chóng thu lại trí tưởng tượng đang bay xa mà bước thật nhanh tới phòng của thầy dạy toán.

Mắt thấy chỉ còn qua một chỗ ngoặt liền tới, tôi sải bước nhanh hơn cho kịp giờ học tiếp theo. Nhưng lúc này cảm quan hoạt động khá tốt của tôi truyền tới thông tin dường như có người sắp từ bên đó qua nên tôi liền ngừng lại để người kia đi trước.

Tôi đứng sau vách tường vài phút mà vẫn không thấy có người thì khẽ nhíu mày rồi thở dài khe khẽ.

Có lẽ do tôi thức quá khuya nên cảm giác có vấn đề mất rồi.

Tôi nghĩ thầm vậy nhưng vẫn cẩn thận ló đầu nhìn sang bên kia xem cho kĩ.

Vừa ló đầu ra thì tôi liền bất ngờ bắt gặp một khuôn mặt tuấn tú khiến tôi không kìm được thả nhẹ hô hấp.

Sống mũi cao thanh tú, môi mỏng phớt hồng cùng đôi mắt tím nhạt xinh đẹp như những viên đá quý. Cả khuôn mặt hài hoà cương nhu vừa đủ làm nổi bật khí chất ôn hoà của cậu trai.

Do cả hai đều đột ngột ló đầu muốn nhìn sang nên khoảng cách của chúng tôi rất nhỏ, chỉ khoảng vài ba xen ti mét. Gần tới mức mà chóp mũi chúng tôi gần sát nhau và tôi có thể dễ dàng ngửi thấy mùi cỏ xanh thơm mát từ người đối diện.

Tôi dù trong lòng gật gù muốn ngắm thêm cái "giao diện" xinh đẹp phía trước nhưng tôi cũng rất nhanh mà lùi lại. Ừm, cái khả năng chống lại ý muốn kiểu này tôi gọi là sự kiềm chế của người trưởng thành.

Còn cậu nhóc kia thấy tôi đột ngột thò mặt ra cũng ngẩn người đần mặt cả chục giây rồi mới luống cuống đứng thẳng lại.

Bước lên một bước để bản thân không còn bị chắn bởi bức tường, tôi đưa mắt nhìn cậu trai kia khẽ cười. Bởi người con trai tóc tím đó chính là người tôi đã từng gặp hôm khai giảng.

Tôi cười cười nhìn cậu trai trẻ đáng yêu gặp tình huống bất ngờ liền đỏ hồng mặt liền không nhịn được lên tiếng.

- Chào cậu. Mình lại gặp nhau rồi ha. - Tôi cười thân thiện nói.

- Ờ... Ừm. Chào cậu. Lúc nãy mình có hơi đường đột(*) khiến cậu giật mình đúng không? Cho mình xin lỗi nhé.

Nhìn cậu trai xoa xoa mái tóc ngắn cười ngượng ngùng xin lỗi khiến tôi càng tăng thêm hảo cảm trong lòng. Tôi nhìn đôi mắt tím ôn hoà chứa đầy chân thành cùng hối lỗi kia mà bất giác cười càng thêm dịu hiền.

- Cậu không cần xin lỗi và nhận hết trách nhiệm như vậy đâu bởi tớ cũng có lỗi mà. Vậy nên hai chúng ta xí xoá cho nhau nhé. Cậu thấy vậy có được không?

Cậu nhóc có vẻ khá ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi nhưng rồi cũng nhanh chóng cười thật tươi đáp lại.

- Nếu cậu đã nói vậy thì chúng mình cùng xí xoá. À tớ xin lỗi, tớ quên chưa tự giới thiệu. Tớ là Takashi, Mitsuya Takashi. Rất hân hạnh được biết cậu.

- Rất vui được biết cậu. Tớ là Yamaha Sora. Mong sau này được cậu giúp đỡ nhiều hơn. - Tôi một tay ôm sách một tay vươn ra bắt tay cậu nhóc đó.

Mitsuya Takashi cầm tay tôi lắc nhẹ, bàn tay khô ráo ấm áp có những vết chai nhanh chóng buông tay tôi ra.

- Yamaha- san muốn đem sách nộp cho giáo viên nhỉ? Có nặng không để tớ cầm giúp cho? - Cậu trai lên tiếng đề nghị giúp đỡ.

Tôi cười lắc đầu từ chối ý tốt của cậu bạn mới quen.

- Cảm ơn ý tốt của cậu nha. Phòng của thầy ở ngay đây rồi với lại sách cũng không quá nặng đâu. Nếu cậu có việc thì cứ đi trước đi, tớ nộp sách cho thầy rồi sẽ về lớp ngay.

- Vậy tớ về trước nhé. Gặp lại sau.

Mitsuya Takashi gật đầu rồi mỉm cười nhanh chóng rời đi. Tôi cũng nhanh nhẹn đưa vở cho thầy rồi quay trở lại lớp.

Mitsuya Takashi... Mitsuya...

Sao tôi cảm giác những cái tên của những người tôi gặp trong thời gian qua đều có chút quen quen.

Rõ là lạ nhưng lại cảm giác là quen khiến tôi có dự cảm cái ngày tôi nhớ được tại sao quen thì mọi thứ đều sẽ bị đảo lộn. Mọi thứ sẽ trở thành một đống hỗn độn và tôi thì chẳng mong điều đó chút nào.

(*) Đường đột: đột ngột và có phần thiếu nhã nhặn, không lịch sự

+++++++++

Tụ Nghiệp: Rốt cuộc thì trẫm cũng đã hiểu được cảm giác của các ái phi rồi. Sau cả năm trời bỏ bê thì khi đọc lại cảm giác cứ như mới thành ra trẫm giãy đành đạch ra luôn rồi. Cíuuuu

<<Cre: vẫn tìm :3)))>>

17/02/23


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net