Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi hiên ngang bước vào mặc kệ cái nhìn hằn học khó chịu đến từ vị trí của tên cô hồn ngồi góc lớp. Mày khó chịu thì kệ mother mày, thứ nghiệp chướng mở mồm là thấy ghét.

Lớp học sạch sẽ thoáng mát có ba dãy bàn đôi, ở mỗi dãy có 5 bàn. Tôi và Yue chọn ngồi bàn cuối cùng ở dãy trong cạnh cửa sổ có thể nhìn ra ngoài ngắm cảnh mây trời cây cối cho hoà mình với thiên nhiên.

Chuông báo hiệu vào lớp vang lên, các học sinh ngồi vào chỗ của mình chờ giáo viên chủ nhiệm đến nhận lớp. Không để chúng tôi đợi lâu, chỉ tầm vài phút sau người dẫn dắt chúng tôi đã tới. Người đó là Kanma Miyu - một nữ Beta xinh xắn nhìn có vẻ hiền hiền, nói chuyện cũng nhẹ nhàng dịu dàng.

Sau khi nói một tràng dài nội quy và những điều cần thiết thì cuối cùng cũng đến phần quan trọng. Vâng, đó chính là bốc thăm chỗ ngồi trong năm học này. Cuộc đời lên voi hay xuống chó sẽ được quyết định nhờ lần bốc thăm sau đây. Ai mà được tổ tiên ông bà ông vải phù hộ thì ngồi cạnh đứa thoải mái dễ chịu còn nghiệp nặng đầy mình thì ở cạnh lũ khó ưa xấu tính.

Thành thật mà nói thì với cái sự khoanh bừa mười câu sai cả mười thì tôi cũng chả trông mong gì vào cái sự may mắn của bản thân. Thôi thì mong sao không phải ngồi cùng cái thứ hãm chó thần kinh có vấn đề kia là được.

- Tất cả đã biết mình ở đâu rồi đúng không? Rất tốt. Các em di chuyển về đúng vị trí của mình đi nhé! - Cô Miyu vỗ vỗ tay để thu hút sự chú ý của 28 đứa trẻ mà cô sẽ chăm lo trong suốt một năm mà nói.

Yue xụ mặt kêu lên khe khẽ:

- A không muốn đâu. Tại sao tao lại bốc phải chỗ dãy ngoài cùng chứ. Tao muốn ngồi với mày cơ!

- Ngoan nào. Xách cái đít lên rồi phắn về chỗ mày đi cho người khác còn chuyển chỗ. Dù sao tao với mày vẫn học cùng lớp còn gì.

- Thôi được rồi.

Tôi khẽ lắc đầu cười nhìn cô nàng tóc đỏ phụng phịu thu dọn đồ trên bàn rồi bước về chỗ của mình. Trẻ con nhưng cũng dễ thương lắm cơ.

Tôi năm đó mang hình hài một đứa trẻ 4 tuổi nhưng tâm hồn của một bà chị già 26 nồi bánh trưng đi nhà trẻ. Chắc các bạn cũng đoán được là với linh hồn một người trưởng thành thì tôi không quá thích chơi đùa cùng lũ trẻ cho lắm nên thường tự ngồi một góc ngắm trời ngắm đất làm các thầy cô và gia đình nghĩ là tôi bị tự kỉ mới ghê. Nhưng nói thật chứ làm gì có đứa nào nó tự kỉ mà được như tôi, thông minh lanh lợi lại còn dễ thương đáng yêu, chẳng qua là không chơi với trẻ con thôi.

Nhưng rồi vào một ngày đẹp trời cơn mưa tầm tã, cái kẻ đó đã xuất hiện phá banh cái cuộc sống đi nhà trẻ yên ắng của tôi. Nagashaki Yue - đứa trẻ chuyển tới vào ngày mưa ấy sau khi tới lớp liền trở thành cái đuôi của tôi vì cái lí do hết sức củ chuối " thích ngửi mùi nhang ". Ủa rồi tin tức tố của tôi mùi gỗ bách xanh thì liên quan mẹ gì đến mùi nhang mà nó bám tôi như sam luôn mới điên. Sau bao ngày bị nó bám theo từ lúc ngủ, lúc ăn đến cả khi đi vệ sinh, tôi đã không nhịn được mà quay ra quát nó:

- Có thôi đi không hả? Mày còn theo tao nữa là tao đập mày đấy.

- Sao Sora - chan lại gọi tớ là " mày " xưng là " tao " vậy? Mọi người đều xưng " cậu - tớ " mà. - Con bé ngơ ngác nghiêng đầu nhìn tôi.

- Trọng điểm sai rồi. Nagashaki còn theo tôi là tôi đập đấy nhé.

Tôi sửa miệng nhưng không quên doạ con bé mà nhìn cái mặt như đang đăm chiêu nghĩ ngợi của nó thì có vẻ lời tôi nói nó chả nghe lọt chút nào. Tôi ngán ngẩm quay người định bỏ đi thì con bé đập tay reo lên:

- A! Hiểu rồi. Có phải cách nói như thế là khi nói với người mình quý có đúng không? Tớ... À không tao cũng quý mày lắm đấy Sora ạ.

Tôi : ... Khó thế mà cũng nghĩ ra được. Mạch não của con nhóc này chắc chắn có vấn đề.

- Xin lỗi chúng ta không thân. Cứ coi như tôi chưa từng nói gì đi. Tạm biệt.

Con nhóc kéo tay tôi không cho tôi đi rồi dùng ánh mắt cún con long lanh nước mắt nhìn tôi:

- Không đâu! Yue sẽ nhớ kĩ vì đây là minh chứng cho tình bạn chúng ta. Yue quý Sora lắm lắm luôn á. Sora đừng không để ý cũng đừng ghét Yue, Yue buồn lắm.

- ...

Đừng trưng bộ mặt đó ra, tôi cảm thấy tội lỗi lắm. Cứ như tôi già đầu mà bắt nạt trẻ con ý. Nhưng nói đi cũng phải nói lại con bé tuy hơi dính người nhưng cũng khá ngoan, không làm phiền lúc tôi cần yên tĩnh. Thôi thì tôi cố làm bảo mẫu của nó vậy, chắc nó lớn có nhiều bạn hơn sẽ quên tôi nhanh thôi. Trẻ con mà, nhanh quên lắm.

- Ngoan nào, tôi không ghét Yue nên đừng khóc.

- Thật không? Vậy chúng ta là bạn thân nha?

- Được rồi.

- Sora ơi~

- Hử?

- Xưng " mày - tao" với những người mình quý có phải không?

- Ờ thì... Ừ đại loại thế. - Mong tổ tiên nhà Nagashaki chứng giám, tôi thề tôi không truyền bá cái thứ kiến thức này. Là do cháu gái của mấy vị tự động nhận lấy chứ tôi không biết gì đâu nên đừng tìm tôi đấy nhé.

- Vậy chúng ta "mày- tao" cho thân thiện nha.

- Ừ, nhưng đừng nói vậy trước mặt người ngoài, lúc hai đứa thì hẵng nói vậy.

- Vì nó là bí mật sao?

- Đại loại thế.

Tôi bật cười khẽ lắc đầu tạm xua đi những kí ức hồi trước mà đưa mắt đánh giá cậu trai đang an vị bên cạnh mình.

Tôi sau khi bốc thăm vẫn ngồi chỗ cũ, vẫn là bàn cuối dãy trong khác mỗi là ngồi phía ngoài thôi. Còn người ngồi trong là một nhóc Beta tóc đen hơi xoăn nhẹ, khuôn mặt ưa nhìn với đôi mắt hơi xếch đang nhìn chăm chú vào cuốn sách trước mặt.

Nở một nụ cười thường trực, tôi quay qua chào hỏi:

- Chào cậu. Tôi là Yamaha Sora. Rất mong được chỉ giáo.

- Ừ.

Thằng nhóc vẫn chăm chú nhìn vào cuốn sách trước mặt không liếc tôi lấy một cái mà chỉ có lệ ừ một tiếng.

Tôi quay người lại nhẹ nhàng mở điện thoại của mình lên.

Ồ, ra hôm nay là ngày hắc đạo. Chả nào tôi gặp được hai thành phần dở hơi và một đứa chảnh chó. Xui thật sự.

" Cộp " Tiếng đóng sách vang lên bên tai, tôi theo thói quen nghiêng đầu nhìn lại thấy thằng nhóc đã gấp quyển sách, hửm " Thời gian và tiền bạc" còn trẻ mà đã đọc mấy sách thế này rồi sao?

- Xin chào, tôi tên Kokonoi Hajime. Mong được chỉ giáo.

Thằng nhóc cười đưa tay ra bắt tay tôi. Tôi cũng cười nói với nó:

- Ừ mong Kokonoi - san giúp đỡ nhiều hơn.

Tôi rút lại lời nói ban nãy. Cậu nhóc này không phải chảnh chó boy mà là khôn khéo boy. Cứ nhìn nụ cười của nó là biết, không quá giả tạo cũng không quá thân thiết không để người ta khó chịu. Thằng nhóc này lớn hơn chút nữa mà vào thương trường thì hoá thân thành cáo già là cái chắc.

Nhưng mà sao tôi cứ có cảm giác tên của cậu trai này có chút quen quen, lại còn vài người tôi gặp lúc nãy cũng vậy. Tôi đã gặp ở đâu rồi sao? Không nhớ nữa.

++++++++++++++++++

Tụ Nghiệp: lại đu qua bên này vì đã đủ sao và cmt. Nói thật tôi chạy dealine muốn tụt quần luôn rồi.

Vẫn như cũ nha 25 sao + 25 cmt có chap nhé.

19/9/21

P/s: xin phép mọi người sau khi đủ 25 cmt thì tôi mới rep cmt nha. Yêu ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net