Ngoại truyện 2: Ốm (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu nhóc đang áp cả cơ thể nóng rực lên người mình, đôi mắt tím xinh đẹp phủ sương mờ nhìn tôi chăm chú như kẻ đi săn nhìn con mồi yêu thích bức thiết muốn có được.

- Takashi cậu...

Chưa để tôi nói hết câu cậu nhóc đã gục xuống chuẩn xác đặt môi mình lên môi tôi. Cánh môi ấm nóng mềm mại hơi dùng sức ấn xuống tạo một nụ hôn mạnh mẽ nhưng cũng rất đỗi dịu dàng như chính con người trước mặt.

Tôi dễ dàng tránh thoát khỏi sự trói buộc của bàn tay cậu nhóc vốn chỉ đè nhẹ lên tay tôi như sợ tôi đau. Dùng tay khẽ đẩy cái đầu tím ấy ra, tôi trấn an nói:

- Bình tĩnh nào. Tớ không phải Beta hay Omega đâu. Đừng nhầm lẫn vậy chứ.

Tôi đoán chắc nhóc này bị kích thích tới sớm nên thần trí không có tỉnh táo rồi nhầm tôi với người khác nên mới vậy. Gạt bỏ cảm giác khó chịu nơi lồng ngực vì ghen tị với kẻ may mắn đó, tôi hoàn toàn rõ ràng chúng tôi sẽ không thể nào tới được với nhau, huống hồ... tình cảm này chỉ là đơn phương.

Cậu nhóc bị tôi đẩy ra thì khá bất ngờ, đôi mắt có chút tủi thân không biết phải làm sao. Tôi thở dài hơi ngẩng dậy kéo khuôn mặt nó lại gần, nhìn thẳng vào mắt cậu nhóc.

- Takashi, nhìn kĩ. Tớ là ai.

- Sora...

Tôi thấy nhóc ấy đã tỉnh táo đôi chút liền đẩy người vẫn đang đè trên người mình nằm sang một bên còn bản thân tôi thì xuống giường lấy thuốc.

Thường thì các Alpha đến kì sẽ vẫn thanh tỉnh nhưng không hiểu sao nó lại mất khống chế như vậy. Nghe nói là khi gặp Omega hoặc người mình thích mới xảy ra hiện tượng đó. Vậy chẳng nhẽ cậu nhóc này thích tôi sao?

Ngạc nhiên trước suy nghĩ của bản thân, tôi định xoay người lại nhưng lại lần nữa bị người ta kéo xuống, sau một trận trời đất quay cuồng thì hiện tại tôi đang đè lên người cậu trai nào đó và người ấy còn đang cọ sát phần thân dưới đã phồng lên thành túp lều nhỏ vào tôi.

Tôi chống khuỷu tay nâng người dậy để có thể nhìn rõ khuôn mặt người dưới thân. Cậu trai ngại ngùng che miệng cố ngăn tiếng thở dốc, áo phông sộc xệch nhăn nhúm để lộ xương quai xanh khiêu gợi, sóng mắt long lanh như đưa tình nhìn tôi.

Hít một hơi thật sâu cố ép bản thân bình tĩnh, tôi có chút miệng đắng lưỡi khô nhìn cảnh đẹp trước mặt, không nhịn được mà nuốt nước miếng.

- Sora... - Cậu nhóc gọi tên tôi bằng giọng nói có chút trầm thấp xen lẫn những tiếng thở dốc vụn vặt.

- Hít sâu, bình tĩnh nào.

Tôi nói vừa để trấn an cậu nhóc đang vặn vẹo dưới thân cũng vừa để đè nén chính mình. Có trời mới biết tôi phải nhẫn nhịn tới cỡ nào để không hoá thú nhào vào gặm cắn người cậu nhóc.

- Sora à.

Takashi đưa tay lên mơn trớn khuôn mặt tôi như một thứ trân bảo, mắt nhìn tôi chăm chăm như sợ tôi sẽ biến mất. Rồi dưới cái nhìn kinh ngạc của tôi cậu trai kéo đầu tôi xuống, nhắm mắt lại mà thành kính đặt lên môi tôi một nụ hôn như một tín đồ dành tất cả sự yêu mến quý trọng cho đức tin của mình.

" Phựt "

Sợi dây kiềm giữ con thú hoang trong tôi trước hành động của người trong lòng không hề báo trước mà đứt gãy. Tham lam lại có chút cuồng loạn, tôi giữ lấy gáy cậu nhóc mà gia tăng nụ hôn vốn chỉ như chuồn chuồn chạm nước.

Takashi, Takashi của tôi. Em cũng có tình cảm với tôi có phải không? Em cũng thích tôi có đúng không?

Cảm giác có dòng khí nóng dồn xuống bụng dưới làm cự vật của tôi có dấu hiệu ngo ngoe rục rịch sắp tỉnh, tôi có phần thô bạo dùng lưỡi tách mở hàm răng của nhóc ấy. Đưa lưỡi càn quét mọi ngóc ngách trong khoang miệng ấm áp, tôi tiếp tục dây dưa cuốn lấy lưỡi người ấy mà trêu đùa rồi không nhanh không chậm cướp đoạt mật ngọt của người thương tạo thành những tiếng chậc chậc đầy ái muội.

Nhận thấy cậu nhóc đang dần thiếu dưỡng khí vì quên không hít thở, tôi có chút tiếc nuối rời khỏi đôi môi thơm ngọt ngào bị tôi chà đạp mà có phần ửng hồng ướt át, khi tôi rời đi còn tạo thành một đường chỉ bạc dâm mĩ.

Thật muốn... ăn thêm lần nữa.

Nhưng với sự tự chủ của một người trưởng thành, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt tím đã trở nên thanh tỉnh sau nụ hôn dài ban nãy. Nào em của tôi, cho tôi biết đáp án của em đi. Dù thế nào tôi cũng đều tôn trọng quyết định của em.

Mùi cỏ xanh quanh quẩn khắp căn phòng như tình cảm của tôi quẩn quanh cuốn lấy người trước mặt.

- Cậu biết lúc nãy mình vừa làm gì không?

Cậu trai im lặng khuôn mặt phiếm hồng tới tận cổ, ánh mắt ngại ngùng né tránh nhẹ gật đầu.

Nhìn cảnh đó cơ thể nóng rực của tôi như bị ném vào hố băng lạnh lẽo, trái tim nhói đau như bị kim đâm. Quả nhiên tất cả là do tôi tự mình đa tình. Dẫu biết không thể nhưng vẫn cố tình đâm đầu vào giống những con thiêu thân lao đầu vào lửa để rồi vạn kiếp bất phục.

Tôi im lặng chống người ngồi dậy, không nhìn mặt người ấy để cậu trai tâm tư tinh tế đó không nhận ra sự khác thường của tôi. Tôi đưa lưng về phía cậu nói lời tạm biệt.

- Ừm. Muộn rồi, Takashi về thôi. Đi đường cẩn thận nhé.

Không khí sau lưng tôi rơi vào trạng thái im lặng tĩnh mịch, nếu không có mùi tin tức tố thơm nồng vẫn quanh quẩn nơi chóp mũi thì thật giống như tôi đang tự độc thoại với chính mình. Đợi một lúc vẫn không nhận được câu trả lời, tôi không kiềm được mà ngoái đầu lại nhìn và tôi thấy cái cảnh tượng cả đời cũng không thể quên.

Dưới ánh sáng của đèn phòng, những giọt nước mắt như những viên pha lê xinh đẹp lăn dài trên gò má ấy. Người tôi thích đang im lặng rơi lệ, đôi mắt tím xinh đẹp như những viên bảo thạch giờ đây như bị mờ đục bởi nỗi đau như sắp hoá thành thực thể.

Tôi lúng túng đưa tay muốn lau nước mắt cho em nhưng bị em gạt ra đầy tàn nhẫn.

Em kinh tởm chán ghét tôi tới mức không muốn tôi chạm vào dù chỉ một chút thôi sao Takashi?

Nắm chặt bàn tay đến mức muốn bật máu, tôi run run đứng dậy:

- Tôi xin lỗi Mitsuya - san. Nếu muốn cậu hãy ở lại bình ổn một chút. Tôi sẽ rời đi ngay.

Tôi quay người chạy chối chết ra khỏi phòng nhưng lại một lần nữa bị giữ lại. Cái đầu tím gục xuống vai tôi nằng nặng, cả cơ thể tôi bị giữ chặt trong vòng tay ấm áp thơm mùi cỏ xanh của người ấy.

- Ai cho em đi? Giờ chán ghét đến nỗi không muốn gọi tên tôi sao?

- Hả?

Tôi ngơ ngác đứng như trời chồng, lượng thông tin này quá đột nhiên tới nỗi não tôi không xử lý kịp.

- Xin em đừng né tránh tôi Sora. Điều đó sẽ khiến tôi phát điên lên mất. - Vừa nói em ấy vừa siết chặt vòng tay hơn như muốn khảm tôi vào cơ thể ấm nóng ấy.

- Tôi thích em Sora dù tôi biết có thể em sẽ không chấp nhận thứ tình cảm méo mó này. Nhưng tôi thật sự không thể không nói ra, tôi không muốn mất em đâu Sora...

Bả vai trần của tôi tiếp xúc với dòng lệ ấm nóng, cậu trai lại im lặng rơi lệ, cơ thể run run đầy tội nghiệp nhưng trong lòng tôi lại vui vẻ rạo rực. Cái cảm giác sung sướng ngọt ngào như vừa ăn viên kẹo ngọt yêu thích.

Tôi gỡ tay cậu nhóc ra rồi dưới ánh mắt đau đớn kia, tôi kéo khuôn mặt tuấn tú ấy lại gần rồi khẽ hôn lên đôi mắt tím đang trợn tròn kinh ngạc. Dùng môi mình xoá sạch dấu vết của những giọt nước mắt mằn mặn, tôi cười dịu dàng:

- Em không hối hận sao Takashi?

- Không hối hận.

- Vậy thì em nên đền bù cho tôi chứ nhỉ? Vì em đã khiến tôi nghĩ rằng bản thân mình đơn phương mà.

Đẩy cậu nhóc xuống chiếc giường êm ái của mình, tôi cười xấu xa bàn tay không yên phận mà sờ xoạng khắp nơi. Takashi lúc đầu có hơi ngẩn ra sau đó nở một nụ cười tuyệt đẹp dung túng cho hành vi xấu xa của tôi:

- Không có gì đền thì lấy thịt đền được không?

- Rất hợp ý đấy. Mà Takashi gọi chị đi, chị sinh trước em mà.

- Được thôi. Vậy mời chị Sora tận tình thưởng thức.

++++++++++++++++++++++

Tụ Nghiệp:

Mọi người lại tưởng có H à?

Ỏ, vẫn không có nhé ಡ ͜ ʖ ಡ

Được rồi, t thừa nhận lúc đầu cũng định viết nhưng bị sang chấn tâm lí với ông bố chồng nên thôi.

Mà t chợt nhận ra mọi người đều sống giờ Mỹ ý, hôm qua t đăng lúc 1h16p mà vẫn có người vào coi. Nể luôn.

Có nên tiếp tục ngoại truyện này hay không ta (・∀・) hay về mạch chính nhể

30/9/21

Quên không thả cái ảnh cho mọi người đỡ thèm :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net