Chap 1: Cố Ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 1: Cố Ý

"Ishiha nhìn nè, nếu ta đặt những diềm xếp này vào, chiếc váy sẽ trở nên xinh đẹp hơn đúng không?"

Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ vang vọng trong gian phòng kín, rành mạch truyền vào tai của đứa nhỏ ba tuổi. Cô bé tóc hồng với nét trẻ thơ bỗng cười rạng rỡ, thích thú túm lấy thiết kế chưa hoàn chỉnh, bi bô phản hồi.

"Dìm xíp, dìm xíp!"

"Ôi trời ơi, cô gái thiên tài của mẹ."

Mặc cho công việc đang dang dở, người phụ nữ quyết định dừng tay, bế cô bé lên ôm vào lòng.

"Nhất định sau này Ishiha sẽ trở thành một nhà thiết kế tài ba cho xem."

Quả thật, như lời người phụ nữ đã nói. Lớn lên một chút, Ishiha ngày càng bộc lộ tài năng của mình trong lĩnh vực thời trang. Nhưng với một gia tộc tài phiệt mà nói, khả năng này có cũng như không. Thậm chí, cô gái nhỏ còn bị đem ra so sánh với năng khiếu kinh doanh của anh trai. Duy chỉ có một người, vẫn luôn ủng hộ và che chở cho sự hồn nhiên của Ishiha, chính là mẹ cô.

Ishiha từ sớm đã nhận ra rằng, mâu thuẫn giữa mẹ và gia đình bên nội, đang đi đến bờ vực chẳng thể nào cứu chữa. Bà nội cô - người điều hành cả gia tộc tài phiệt này, cực kỳ ghét nghề nghiệp của mẹ. Cũng chính vì thế, sau khi kết hôn, mẹ cô đã buộc phải từ bỏ cả sự nghiệp tươi sáng đang ở đỉnh cao. Ấy vậy mà, Ishiha chưa bao giờ trông thấy mẹ mình than phiền dù chỉ một câu, mặc cho bản thân đang đau buồn tột cùng.

Với một cô bé năm tuổi mà nói, điều duy nhất Ishiha có thể làm để an ủi mẹ, chính là tài năng của bản thân. Như mọi ngày, cô bé vẫn sẽ đến phòng làm việc của mẹ, đứng cạnh máy may, xem người phụ nữ tạo nên những bộ trang phục tuyệt đẹp cho mình. Nhưng hôm nay, cô bé cảm giác có gì đó khác lạ.

"Mẹ... hôm nay..."

Mẹ không thiết kế nữa ư?

"A, Ishiha, con có muốn ra ngoài cùng mẹ không?"

Người phụ nữ vừa thấy Ishiha liền nở nụ cười, tay thoăn thoắt khoác lên chiếc áo vest.

"Hôm nay ta cùng đi mua thêm nguyên vật liệu nhé."

"Phù..."

Cô bé tóc hồng lén lút thở phào một hơi, sau đó lập tức thay đổi thái độ, lon ton chạy đến bên mẹ.

"Dạ đi!"

Ishiha cùng mẹ mình rời khỏi nhà, rảo bước dạo chơi khắp Harajuku. Đối với cô bé, nơi này cứ như thánh địa của bản thân vậy. Khu Harajuku nhộn nhịp nổi tiếng với nghệ thuật đường phố và không gian thời trang đầy màu sắc. Các cửa hàng quần áo phong cách cổ điển và hóa trang dọc theo Phố Takeshita, các cửa hàng thời trang truyền thống cao cấp hơn dọc theo Đại lộ Omotesando rợp bóng cây xanh. Một khi đã đến đây, Ishiha sẽ chẳng thiết tha việc về nhà nữa.

Đang chìm đắm trong những phong cách thời trang đa dạng đang đi đi lại lại trước mắt, bên tai cô bé tóc hồng bỗng dưng vang lên giọng nói của ai đó.

"Akihiko-san? Có phải Akihiko-san không?"

Là một người đàn ông. Ông ấy có mái tóc nâu được chải gọn gàng thành nếp. Đôi đồng tử màu tím kia thật sắc sảo và khó đoán, đây là lần đầu tiên Ishiha được gặp một người sở hữu khí chất áp đảo thế này. Theo bản năng của một đứa trẻ, khi đối diện với nguy hiểm, cô bé lập tức nép sau lưng mẹ, cảnh giác nhìn người đàn ông.

"Asano-kun?"

Người phụ nữ quay người lại, ánh mắt không thể giấu được vẻ bất ngờ. Ishiha hơi ngạc nhiên vì mẹ mình quen biết với người đàn ông đó. Thậm chí, hai người lớn còn thân thiết vỗ vai nhau, tựa đôi bạn thân lâu ngày chẳng gặp.

"Cậu trông khác quá. Bao lâu rồi nhỉ?"

"Hình như là từ lễ cưới của cậu."

Người đàn ông được gọi là Asano thản nhiên trò chuyện cùng cô bạn thân thời đại học, còn tiện tay lấy điện thoại ra trao đổi phương thức liên lạc.

"Tôi đổi điện thoại rồi, chúng ta trao đổi mail lại đi."

"Được. Dù sao cũng chỉ có mỗi cậu, mới khiến hộp thư của tớ thoát khỏi tình trạng đóng băng."

Người phụ nữ chấp thuận ngay lập tức. Qua câu nói của mẹ, Ishiha có thể ngầm đoán, có vẻ mẹ chẳng còn bạn bè nào khác ngoài người đàn ông này.

"Cậu đó, lại say mê với việc thiết kế chứ gì."

Người đàn ông bật cười, dường như đã biết tỏng hành động của cô bạn thân. Nào ngờ, người phụ nữ không hề phản đối, ngược lại còn phấn khích bế con gái lên, giơ ra trước mắt mình.

"Không chỉ thế, tớ còn say mê cô gái thiên tài của mình nữa!"

Người phụ nữ rụt tay lại, hôn lên chóp mũi của Ishiha, rồi tiếp tục.

"Asano-kun biết không, trong ba đứa trẻ, chỉ có Ishiha là phước lành của tớ thôi. Của riêng tớ!"

"Vậy à, thế thì mừng cho cậu."

Dường như đã biết người phụ nữ có tâm tình khó nói, người đàn ông cũng bèn dừng lại chủ đề ở đó. Bởi lẽ, chuyện này rất không thích hợp để nói ra trước mặt con trẻ. Bấy giờ, người đàn ông đẩy một cậu bé nhích lên phía trước, đồng thời mỉm cười.

"Gakushuu, con trai tôi, trạc tuổi Ishiha nhà cậu. Hy vọng nó và con bé có thể trở thành bạn tốt của nhau."

"Chào dì ạ."

Nhìn một Asano phiên bản bé tí lễ phép chào hỏi mình, người phụ nữ lập tức thích thú bật cười.

"Chào con, Gakushuu-kun, dì gọi vậy được chứ?"

"Vâng, dì cứ tự nhiên ạ."

Gakushuu tuy còn rất nhỏ nhưng phong thái đã khác biệt vô cùng với những đứa trẻ cùng tuổi. Điều khiến Ishiha hiếu kỳ về cậu bạn này, chính là ánh mắt của cậu ta. Một ánh mắt kiêu ngạo được che giấu kĩ càng, đằng sau khuôn mặt phúng phính búng ra sữa kia.

Cô bé tóc hồng nghĩ nghĩ gì đó, tiếp đến nhoẻn miệng cười, hào hứng hô lên.

"Gakuchuu!"

Ngay tức khắc, gương mặt non nớt của Gakushuu biến sắc, trông khó coi vô cùng.

"Gakuchuu! Gakuchuu!"

Cậu bé nghiến răng, chắc nịch đưa ra khẳng định. Cố ý! Con nhỏ này nhất định là cố ý!

Và đó chính là cuộc gặp gỡ định mệnh, giữa Ishiha và cậu bạn học bá tương lai. Có lẽ, cô bé tóc hồng chẳng ngờ đến, chính cái kẻ đã bị bản thân chọc tức ngày hôm nay, sẽ trở thành chỗ dựa tinh thần vững chắc cho mình mãi về sau. Nhân duyên, quả thật là ngàn lời khó nói hết.

Nhưng đó là tương lai, còn Ishiha hiện tại, thì cảm thấy sảng khoái vô cùng. Lột được lớp mặt kiêu ngạo của cậu bạn kia xuống, khiến tâm trạng cô bé tốt hơn hẳn. Ha, xem đại tuyệt chiêu của đại tiểu thư nhà Momomi đây!

"Gakuchuu, đi chơi hong?"

"..."

Muốn nói "không" ghê!

Gakushuu toát mồ hôi, cố gắng né tránh ánh mắt sắc như mũi giáo của ông già nhà mình.

"Đ-Đ-Đi..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net