Chương 46: Hồi ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Thanh Thu đi đến lò rèn xuất sắc nhất ở Nam Cương...

Đi dộc trên đường, Thẩm Thanh Thu hài lòng nhìn mấy cây cỏ ở đây đã trở nên tốt tươi, mấy ngôi nhà cũng được đám ma binh ra sức đóng lại.

Độc Linh trưởng lão này đúng là được việc...

Đến lò rèn, Thẩm Thẩm Thanh giao cho họ Tâm Ma kiếm và Tu Nhã kiếm để kết hợp hai thanh kiếm đó lại với nhau.

Trước khi rời khỏi, Thẩm Thanh Thu không quên bỏ lại một câu...

Đừng kẻ nào phát sinh ý nghĩ ngu ngốc đó, nếu rèn thất bại, cẩn thận mạng của các ngươi.

Thế là bọn họ sợ mất mật liên tục cúi đầu.

Một mình bước đi trên con đường xa lạ, Thẩm Thanh Thu tìm thấy một cái đình nhỏ dựng cạnh hồ nước, hắn tiến lại, đặt mình ngồi xuống ghế, nhìn khung cảnh xa xăm rồi bắt đầu rơi vào trầm tư.

Rất lâu về trước, hắn bị Thiên Lang quân bắt đến đây, hắn nhớ khi đó trên người hắn bị Tơ Tình ký sinh, là Trúc Chi lang đã không ngại khó khăn mà giúp hắn trị liệu.

Sau đó... Lạc Băng Hà...

Y... đã đến tìm hắn...

Y và Liễu Thanh Ca đã đến cứu hắn.

Lại đến sự kiện ở Mai Cốt Lĩnh, đó là lần đầu của Thẩm Thanh Thu, lần đầu của hắn đã trao cho Lạc Băng Hà.

Cái ngày Thẩm Thanh Thu cùng Lạc Băng Hà cãi nhau ở Bắc Cương, không biết Liễu Thanh Ca xâm nhập vào kiểu gì mà có thể lôi hắn về Thương Khung Sơn.

Và trận chiến mùa đông cứ thế diễn ra, Thẩm Thanh Thu lại bị thao lần thứ không đếm được.

Thế rồi, Lạc Băng Hà ở lại Thanh Tĩnh Phong không bao lâu thì phải đi dẹp loạn ở Nam Cương, cũng chính vào thời gian đó, Thẩm Thanh Thu đã gặp được Thẩm Cửu.

Mặc dù Thẩm Cửu tính tình khó chịu, lại hay nói chuyện cay nghiệt, nhưng gã rất tốt với Thẩm Thanh Thu.

Và Tất Niên cũng đến, khoảnh khắc nghe họ bộc lộ tâm tư, Thẩm Thanh Thu đã sững sờ, đến khuya, Lạc Băng Hà cuối cùng cũng về kịp đón Tất Niên cùng hắn...

Mọi chuyện cứ như thước phim chạy trong đầu, diễn biến đi đến Kim Lan thành, nhận Thanh Phong làm đệ tử, tiêu diệt Họa Lan ma quân, Thanh Hư và Thanh Vũ xuất hiện, lúc hắn trở thành nữ nhân, lúc hắn bị hóa thành mèo, lúc trở lại Kim Lan thành một lần nữa, lúc bị mọi người chĩa mũi kiếm về phía mình, tất thảy hắn đều nhớ.

Cảm giác tuyệt vọng đau đớn lúc đó gần như đã hằng lại sâu trong tâm trí Thẩm Thanh Thu.

Cảm giác bị hủy Kim Đan đau đớn thế nào, cảm giác bị rút đi xương thịt khó chịu ra sao, quan trọng hơn... cảm giác bị người thân phản bội tuyệt vọng làm sao...

Từ đầu đến cuối, Thanh Phong không phải là đứa trẻ ngây thơ, cậu là Yêu Phong ma quân trà trộn vào Thương Khung Sơn, khiến cho hắn không tài nào tiếp nhận nổi.

Bị mọi người hiểu lầm đồ sát thành Kim Lan, bị Thiên Lang quân vạch trần thân phận, sư tôn không nhận đệ tử, Nhạc Thanh Nguyên trục xuất khỏi sư môn, tước đi danh hiệu Thanh Tĩnh Phong phong chủ.

Bản thân không chút linh lực không hơn không kém một phế nhân, may mắn có Thẩm Cửu không bỏ rơi Thẩm Thanh Thu.

Lạc Băng Hà nghe tin, lập tức chạy đến, đưa Thẩm Thanh Thu và Thẩm Cửu đến Huyễn Hoa Cung.

Chuyện tốt chưa được một tháng, lòng người đã thay đổi, Lạc Băng Hà lạnh nhạt hắn, lúc nào cũng sủng ái Họa Y.

Sự việc cứ thế kéo dài suốt 4 năm, có lần hắn một mình đi dạo vòng quanh Huyễn Hoa Cung, gặp ả Họa Y, ả ta rất đắc ý hất trà lên y phục Thẩm Thanh Thu, khi Lạc Băng Hà đến thì lại giả vờ bị hắn đánh.

Lạc Băng Hà không mảy may suy nghĩ mà ban cho hắn một chưởng thật đau, cũng kể từ đó, Thẩm Thanh Thu đã dần dà sa vào tuyệt vọng.

Lúc hắn đổ bệnh, chỉ có Thẩm Cửu và Thượng Thanh Hoa lo lắng bên cạnh chăm sóc.

Lúc hắn không còn thấy gì nữa, cũng chính Thẩm Cửu đã làm đôi mắt dẫn đường cho hắn.

Thượng Thanh Hoa không ngại nguy hiểm mà kéo Mộc Thanh Phương đến chửa cho hắn.

Mộc Thanh Phương rất trọng tình trọng nghĩa, không vì những lời lẽ bên ngoài mà quay lưng với Thẩm Thanh Thu.

Mãi cho đến khi sự tuyệt vọng cực hạn bủa vây lấy Thẩm Thanh Thu, bức hắn trở thành Hắc Thần, những suy nghĩ hỗn loạn vẫn cứ như cuộn chỉ rối mãi không gỡ ra được.

Quay về với thực tại, Thẩm Thanh Thu vẫn ngẩn người nhìn về phía xa xa, vừa hay mấy tên ma binh do Nam Dao đại tướng quân đứng đầu tuần tra đi ngang qua.

Nam Dao phất phất tay, ý bảo bọn họ đi trước, còn mình đứng đó ngắm nhìn vị Hắc Thần này.

Quân thượng, xinh đẹp quá...

Nội tâm của Nam Dao không ngừng cảm thán.

Từ khi Thẩm Thanh Thu nắm giữ Nam Cương, đến nay cũng được vài ngày, Nam Cương phát triển lên thấy rõ.

Kết giới không còn yếu như trước nữa, hoa màu cũng tốt tươi hơn, không còn thấy tình trạng đói khổ nằm trên đường nữa.

Lệnh vừa được ban xuống chưa được một ngày, lại có thể tiến triển đến ngoài sức tưởng tượng như thế này, đúng là quân thượng đại nhân có khác.

Nhìn vị quân thượng của mình ngẩn người không chút phòng bị như vậy, Nam Dao lại càng say đắm hơn.

Quân thượng mặc dù lạnh lùng yêu mị, hay nói chuyện rất dọa người, nhưng khi ở một mình dáng vẻ đó lại vơi đi không ít, thay vào đó là sự ôn nhu yêu kiều.

Ngồi dưới mái đình, Thẩm Thanh Thu lấy lại vẻ mặt phong thái thường ngày, hắn lạnh giọng, sau đó nói:

"Nhìn đủ chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net