Chương 22: Người dưng(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Haru cậu xử lí đi
- Dạ

Việc cô cũng đã giao xong, quay lưng bước đi chẳng thèm ngó ngàng một cái. Tâm cô bây giờ như một mặt hồ không chút gợn sóng. Không gì có thể khiến cô động tâm...kể cả nàng.

Cô lặng lẽ rời đi nhưng nào biết phía sau mình có một ánh mặt lo lắng, sợ hãi, hối hận. Cô vô thức đi ra khỏi căn phòng ồn ào đó. Chọn một chỗ thật sự yên lặng để có thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Hai hàng lệ dần chảy dài trên gò má, cô bây giờ muốn hét lên thật lớn, cô có làm lên tội tình gì sao? Tại sao lại đối xử với cô bất công như vậy? Tại sao không cho cô một tình cảm ấm áp? Cuộc đời cô tính cả kiếp trước giờ có lẽ đã thành một bà dì gần đến U40 rồi. Lão thiên là muốn cô sống trong cô độc một mình đúng không đây?

- Ông trời a người thật nhẫn tâm
- Lại để ta thành bộ dạng thất bại thâm hèn này
- Phư phư phư

Những tiếng nói khiến người nghe cảm nhận được nỗi thống khổ trong đó. Bên cạnh còn có tiếng cười khổ sở, giọt lệ cứ thế mà rơi, rơi trên khuôn mặt tuyệt mỹ đó. Thật xót xa làm sao. Đúng thật là chẳng có mối tình nào là dễ dàng. Phải có một chút gì đó đó được hiện lên với tên "đau khổ" trong đó. Nếu cả hai vượt qua được thì mới đến được với nhau, một mái ấm hạnh phúc.

Đúng lúc này, Erina đã sớm chạy theo cô từ phía sau. Nàng từ đằng sau đi lại, đến một khoảng cách nhất định đôi chân lại chẳng thể bước nữa. Nàng hổ thẹn với lòng mình, lại càng căm ghét bản thân vì sao lại đối xử như vậy với cô. Erina luôn là người biết rõ nhất đối với cô tình yêu là thứ vô giá. Và phản bội là một điều rất khó tha thứ từ cô. Cô là người thẳng thắn, chung tình, vẻ ngoài thì là một bậc quân vương trên vạn người nhưng sâu bên trọng lại là một thê nô nuông chiều người mình yêu.

Nàng đứng từ xa nhìn vào dáng lưng nhỏ bé nhưng lại mạnh mẽ vô cùng kia.
- Chị...

Một tiếng gọi cô vang lên từ đằng sau, vừa nghe Aki sớm biết đó là ai. Khuôn mặt vẫn cố đỏ ra điềm tình, chất giọng khàn khàn cắt ngang.
- Nakiri tiểu thư cần gì ở tôi sao?

Bàn tay nàng đứng khựng lại trên không trung, đang định đưa tay ra nắm lây cô thì Erina nhận được câu hỏi xa lạ. Cách xưng hô kia là sao chứ? Tiểu thư? Ai có thể khiến cô một người cao ngạo không thèm suy nghĩ đến từng câu nói lại thốt ra chữ "tiểu thư".

- Chị...
- Tại sao lại gọi em hai từ "tiểu thư" ?
- Tôi với tiểu thư quen nhau sao ?

Câu nói đắng cay nhất Erina từng xem, một ngàn con dao đang chĩa vào người nàng.

"Phập"

Tiếng dao đâm vào trái tim, nỗi đau đớn không ngừng truyền đến trái tim của Erina. Đôi tay kia đang run càng ngày càng nhanh, sắc mặt nàng cũng đã thay đổi nhanh chóng biến sắc. Hồi nãy nghe được những câu nói của Hayate về con người tệ bạc của hắn cô dường như đã quá mệt mỏi. Một cú sốc lớn đã đến, giờ lại dẫn theo một cú sốc lớn hơn, cô như đang muốn cự tuyệt mối quan hệ này vậy.

Lách....tách

Những giọt mưa từng hạt từng hạt thay phiên nhau rơi xuống, rất đều đặn tạo ra âm thanh "lách tách". Âm thanh này rất kì diệu, nó khiến người vui thì cảm thấy vui tai, còn người buồn thì như con dao vô hình ghì chặt vào trái tim. Đây là trường hợp thứ hai, cơn mưa từ nhẹ chuyển dần sang nặng hạt. Tiếng mưa rơi cũng đã nặng hơn, từng giọt mưa dường như tượng trưng cho sự mệt mỏi của cả hai.

- Tôi nghĩ em không muốn cắt quan hệ với tôi thôi
- Tôi không hiểu em muốn tôi làm sao.
- Nếu em muốn gì cứ nói tôi sẽ đáp ứng.
- Chị tha lỗi cho em được không
- Chỉ cần chị tha lỗi em không mong điều gì hơn cả.
- Chị ghét em cũng được tha lỗi cho em thôi

Đã mười phút trôi qua, cả hai vẫn đang đứng dưới mưa, những giọt nước mưa đi theo những cọng tóc của cô chảy xuống tí tách.

- Tôi chưa từng trách em
- Chỉ trách tôi đến muộn

Để lại một câu nói, sự đau đớn đến quằn quại đè lên cả hai, nàng quai đầu lại, nhìn bóng lưng cô đang rời đi. Mắt sớm đã sưng đỏ lên vì khóc nhưng nàng lại chẳng cảm thấy gì cả, cả người bỗng dưng lại yêu đi chân cũng chẳng còn vững. Tầm nhìn dần hẹp lại, cô đã mất hết sức lực, cả người đang muốn ngã xuống thì.

- Đi

Cả người nàng được nhấc bổng lên nhẹ nhàng. Cô không nói gì nhiều chỉ buông đại một câu nói hờ hững nhưng nào biết hành động của mình đã chứng minh cho tất cả. Cô thật là nói được nhưng chẳng thể làm được, đâu phải từ bỏ người mình yêu là dễ. Lại càng có thể giương mắt nhìn người con gái mình hết mình cưng sủng kia dầm mưa đổ bệnh. Cô tự hận mình đáng lẽ không nên dài dòng văn tự mà đưa nàng vào nhà. Lúc đó liền có thể nói chuyện thoải mái đi, giờ thì tốt rồi.

Cô tức tốc đưa con người trên tay mình đến chiếc xe của cô, Haru vốn đã đi xử lí việc của cô từ lâu. Nay cô sẽ tự lái xe về nhà, bản thân cô là một người ưa sạch sẽ đến mức tối đa, giờ lại sẵn sàng để một người ướt sũng lên xe mình. Không những thế còn cẩn thận lấy khăn trong cốp xe choàng nàng lại như gói nem.

Nàng đã kiệt sức, mắt chỉ có thể mở hờ hờ, tầm nhìn cũng kém đi rất nhiều. Chiếc xe đã đi được một một đoạn, Erina khó chịu, đôi mắt cú thế từ từ mở ra. Nàng cảm nhận được cơ thể mình ướt sũng đang được cuộn tròn trong thứ gì đó. Mở mắt ra đưa thẳng vào mắt nàng là góc dưới khuôn mắt của cô.

Như một thế lực nào thúc đẩy khiến cô đang tập trung lái xe về nhà mà nhìn xuống dưới. Hai cặp mắt chạm vào nhau, một người ngượng ngùng sợ hãi, người còn lại thì băng lãnh nhưng tràn ngập quan tâm. Cả hai không nói gì, cứ để không khí rơi vào im lặng.

Mười phút sau xe dừng lại, trời vẫn còn đổ mưa, thậm chí là to hơn. Cô đưa nàng vào nhà nhanh chóng, không như vài lần trước cái nhà mà nàng đến là biệt thự xa hoa. Đây là một căn nhà bình thường gôm hai lầu. Căn phòng khách nhỏ bé thông với căn bếp hiện đại. Erina cứ thế trên vòng tay cô mà ngắm nhìn toàn cảnh ngôi nhà. Cô lại chẳng quan tâm, trực tiếp để xe bên ngoài khóa cổ lại, ai đâm thì đâm nó hư cũng không sao. Để nàng  tắm trước mới là điều cẩn làm.

Aki đưa nàng vào phòng tắm, đặt nhẹ xuống bồn nước ấm không biết được làm từ khi nào kia. Bỏ lớp khăn ra, tiếp theo là bộ đồ đầu bếp màu trắng khi nãy ở chỗ huấn luyện. Một làn da trắng dần hiện lên trước mắt cô, con tim khẽ dao động nhưng rồi cũng không có dấu hiệu gì. Erina thấy cô làm vậy cũng chẳng nói gì, với việc cô tắm cho mình thì cũng quá là quen thuộc đi. Nàng biết cô sẽ chẳng có một chút suy nghĩ gì trái với lương tâm hay hành động nào đó khi mình chưa cho phép.

Đúng vậy, cô sau khi cởi đồ của nàng xong, nhẹ nhàng tắm rủa cho nàng. Lực tay nhẹ nhàng vừa đủ không khiến làn do trắng kia hiện lên một vết đỏ.

Dành nửa tiếng tắm cho nàng, cô cuối cùng đã xong. Đang định đứng lên lấy quần áo cho nàng thì lại có bàn tay nhỏ bé nắm lại.
- Chị...đi đâu
- Tôi đi lấy quần áo cho em.
- À..ừm

Ánh mắt cô nhìn nàng khó hiểu. "Vậy thì níu lại làm gì chứ? Thật biết cách làm người khác đang trên đỉnh ngọn núi mà rơi xuống vực sâu". Cô chán nản nhưng lại không lộ ra mặt, đi ra khỏi căn phòng nhỏ ấy.

Mười phút sau, cờ quay lại....với một cái áo sơ mi trắng dài, có lẽ nếu nàng mặc nó sẽ biến thành một chiếc váy ngắn che quầy short. Cô lặng lẽ đi vào, khó khăn nhìn Erina. Đối mặt với cô, Erina đôi mặt đầy sự ngạc nhiên, mặt cũng đã đỏ lên không ít, biểu cảm thật sự không dám tin.
- E...em đừng nghĩ nhiều
- Trong tủ của tôi toàn sơ mi thôi
- Nếu em không tin có thể lên xem

Cô xấu hổ nói ra ý của mình, như một lời thanh minh cho sự trong sạch của cô. Nàng biết rõ con người trước mắt mình yêu công việc hơn sức khỏe. Trong thời gian quen nhau nàng cũng đã thấy tủ quần áo cô vài lần. Ở đó còn có vài cái áo phông hay quần dài dành mặc ở nhà, không ngờ đến là ở đây chỉ còn áo sơ ki. Erina không dám tưởng tượng mình mặc cái áo này sẽ như thế nào, còn cô thì càng không dám đối mặt với người đó. Cả hai chìm vào không khí ngượng ngùng không biết nói gì. Cuối cùng cô để áo trên giá treo rồi bước ra ngoài.
- Em lau người rồi mặc áo vào, tầng hai phòng đầu em ngủ ở đó.
- Tôi ngủ ở phòng khách.

Không kịp để đối phương trả lời cô nhanh chóng bước ra ngoài, chân vừa bước cửa cũng đã đóng rồi. Thật sự không một động tác thừa, nàng cố giữ bình tĩnh đi ra khỏi bồn tắm lau qua người rồi mặc áo vào.

Còn cô ra ngoài nhanh chóng ra ngoài ngồi vào chiếc sofa đối diện tivi. Theo thói quen mà cầm remote mở kênh thời sự.
- Tin nóng
- Hôm nay tập đoàn của tổng giám đốc Ryan đã ký với gia tộc Watanabe
- Chủ gia tộc hiện tại Hayate Watanabe đã chính thức ký hợp đồng lâu dài với trợ lý kiêm phó giám đốc của công ty ẩm thực Heaven's Night - Thiên Dạ

Thông tin nóng của bản tin thời sự liên tục được đề cập tới, cô không chút hứng thú xem. Tivi đã cập nhập xong tin tức, cô đưa mắt qua chiếc smartphone của mình lướt lướt vài tin. Lại một thông tin được nâng lên tầng cao mới từ tay cánh nhà báo nhảy lên trang nhất với nội dung:

" Cựu gia chủ của gia tộc Watanabe chưa chết và trở thành phó chủ tịch của Heaven's Night"

Cùng với hàng loạt thông tin được nâng lên rất nhiều. Hơn nữa còn có thông tin cô có nhiều tình nhân bên ngoài khiến ai đó tâm tình không tốt đi nhiều phần.

Đang mải lướt tin thì tiếng "cạch" vang lên thu hút sự chú ý của cô. Aki tò mò quay mặt lại rồi lại vội vàng quay lên, khuôn mặt lộ vài vệt đỏ xấu hổ. Nàng từ trong bước ra, hay tay che vòng một, hơi nước từ trong bay bay ra như hiệu ứng động.

Khung cảnh trước mắt cô bây giờ là một con tiểu miêu quyến rũ trong làn sương mờ, thật sự không chịu đựng được. Mọi đắng cay cô dành cho mình dường như đã tan cả. Chìm trong suy nghĩ, không thấy cô nói gì Erina lên tiếng.
- Chị...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net