Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tranh fail rồi QAQ.

•°•°•°•

*Pov Mei*

Mei không bao giờ lùi bước trước thử thách. Không quan trọng thứ tự cao bao nhiêu - nếu ai đó yêu cầu cô làm một cái gì đó thì cô sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nó. Ít nhất, cô sẽ đảm bảo rằng họ không thể nói rằng cô không thử.

Khi Midoriya Izuku từ Khóa học Anh hùng hỏi cô - một cách lo lắng - liệu có thể tạo ra thứ gì đó tương tác với người chết không, Mei đã từ chối cậu ấy vì điều đó hơi điên khùng. Chắc chắn đó là một câu hỏi kỳ quặc, và cô cho rằng cậu ấy chỉ đang tò mò về những tin đồn đang lan truyền khắp trường. Bên cạnh đó, nó không liên quan gì đến Anh hùng và nó không nằm ngoài nhóm trẻ sơ sinh của cô ấy. Mei lịch sự nói với cậu ấy rằng cô không có ý tưởng ​​và cô không quan tâm tới nó, và trước sự ngạc nhiên của cô, cậu ấy đã xin lỗi vì đã làm phiền cô. Nhưng rồi một đứa trẻ thứ hai từ Khóa học Anh hùng hỏi cô -một cách không quá lịch sự-, với mái tóc vàng, khuôn mặt khó chịu.

Sau đó người thứ ba. Sau đó là lần thứ tư, cho đến khi cô chắc chắn rằng mọi học sinh từ lớp 1-A đã đến thăm cô ít nhất một lần. Sau đó, những học sinh đã hỏi cô trước đây nhiều lần đến thăm, cầu xin cô ít nhất hãy cố gắng.

Cuối cùng thì chính Iida Tenya là người đã thuyết phục được cô ấy.

Anh là người hỏi cuối cùng, miễn cưỡng và cẩn thận. "Cô ấy là một thiếu niên", anh ấy thì thầm với cô ấy, kỳ lạ là khuất phục, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trong lòng mình. "Tên cô ấy là Y/n, Mei, và cô ấy bị mắc kẹt ở đó. Cô ấy đã và đang cố gắng nói chuyện với chúng tôi mọi lúc. Làm ơn, chúng tôi chỉ muốn nghe cô ấy."

Chà, cô sẽ không để anh ấy nói rằng cô không cố gắng.

Mei đã thực hiện một số việc nghiên cứu, gọi Iida và Midoriya xuống để đặt câu hỏi cho họ. Cô hỏi họ đã sử dụng những gì cho đến thời điểm này để giao tiếp và nó hoạt động tốt như thế nào, và khi họ nói với cô, cô đã yêu cầu việc nghiên cứu nó.

Midoriya có vẻ cực kỳ lo lắng trước ý tưởng này, và Iida giải thích rằng máy EAB không phải là của họ và họ sẽ phải xin phép chủ của nó. Hai ngày sau họ quay lại với vật được giữ trong lòng bàn tay như một vật báu bị bỏ quên, và khi cô lấy nó khỏi tay, cô thật nhẹ nhàng.

Khi Iida lo lắng lơ lửng trên vai, cô phải cố gắng tháo nó ra để xem nó hoạt động như thế nào, tháo xoắn phía sau và nhặt dây, kiểm tra chất liệu để tìm ra nó được làm bằng gì. Midoriya đã căng thẳng trong suốt quá trình, nắm chặt lấy cánh tay của cậu ấy như thể cậu phải ngăn mình lấy lại cái máy. Khi cô ráp tất cả lại với nhau và vặn từng chiếc chốt vào đúng vị trí, cô đã đưa nó lại cho Midoriya thay vì Iida. Cô có thể sờ thấy sự nhẹ nhõm của cậu.

Mei nói với cậu ấy rằng nó vẫn hoạt động tốt. Cô cũng nói với cả hai rằng cô sẽ đến lớp của họ sau giờ học vào ngày mai để tự mình kiểm tra. Iida cười rạng rỡ với cô ấy, vui vẻ nói rằng cô ấy sẽ thích một Y/n ngọt ngào như thế nào trong khi cúi đầu và cảm ơn cô ấy nhiều lần. Trong khi Midoria vừa khóc vừa cảm ơn cô nhiều lần.

Mei đẩy giấy tờ và sắt vụn từ dự án mới nhất của mình đi. Có thứ quan trọng hơn cần tập trung vào bây giờ.

Mei ở lại UA muộn nhất có thể cho đến khi Power Loader đuổi cô ra ngoài. Ở nhà, cô nghiên cứu đến khuya về những người đã đi trước cô, thành công và thất bại như thế nào. Cô cảm thấy đã chuẩn bị sẵn sàng vào buổi sáng.

Khi cô bước vào cửa lớp 1-A, Iida lớn tiếng chào hỏi Y/n - với nhiều cử động chặt chẽ, cũng như phong cách của cậu ấy - và Mei ngay lập tức hiểu được nguồn gốc của những tin đồn và những câu chuyện phiếm lặng lẽ.

Những tiếng thì thầm khó hiểu tự nói chuyện đã chào đón họ, tiếng gõ đến từ bàn của Eraserhead, người đàn ông trông không chút gì bất ngờ. Một cái lạnh kéo dài lan tỏa trong không khí và xuất phát từ một vị trí mà cô vẫn chưa tìm ra.

Một cơn ớn lạnh vô tình leo lên sống lưng cô, miệng cô khô lại, và tay chân cô bắt đầu nổi da gà. Không một ai trong số những học sinh lớp 1A tỏ ra hoảng sợ trước giọng nói, họ cười nói với nhau khi họ hào hứng hy vọng rằng cô sẽ thành công. Vì vậy, cô nghiến răng và giấu đi cảm giác khủng khiếp, vui vẻ chào thiếu niên và ngồi ổn định trong nhóm học sinh hiện đang nằm dài trên sàn. Tất cả các bàn đều được đẩy vào tường, bàn duy nhất vẫn ở đúng vị trí của nó là của Eraserhead, và máy EAB được đặt trên sàn cùng với họ, đã được bật. "Tôi là Mei", cô nói với không khí loãng, cảm thấy hơi ngớ ngẩn nhưng từ chối thể hiện điều đó. "Tôi cần bạn trả lời một số câu hỏi, và sau đó nó sẽ dễ dàng ăn như một cái bánh!"

Họ đợi một lúc trong im lặng. Iida tạm dừng đoạn ghi âm và phát lại, một giọng nói trong im lặng trước đó, thực sự dễ đọc.

“¢h∆'0.  ✓u|. g∆√•p!” (Chào.  Vui. Gặp!)

Trái tim cô quặn thắt trước giọng nói trẻ trung, nhân hậu đang đẩy nó qua động tĩnh, và cô phải nuốt khan để hắng giọng. Bộ não của cô ấy - trên chế độ lái tự động - đã chạy đua qua những đường gấp khúc và trục trặc. Không bắt được toàn bộ câu , cô tự nghĩ, quá rè, nhiều lỗi. Nói nhỏ cũng không giúp được gì nhiều nhưng vẫn đỡ hơn, và cô gái hiểu điều đó.

Mei đã hỏi cô gái tất cả các loại câu hỏi về cách EAB vận hành đối với con ma và những gì dễ thực hiện hơn. Cái nhìn sâu sắc rất hữu ích và câu trả lời của cô gái rõ ràng hơn nhiều so với những gì cô mong đợi, và cô ghi lại những câu trả lời quan trọng của cô gái vào cuốn sổ ghi chép mà cô mang theo.

“D£^~. π0'|. K|π0'. D|. √∆^•t." (Dễ. Nói. Khó. Di. Vật.) giọng nói của cô gái bực tức, như thể cô ấy đã cố gắng nhiều lần và đã từ bỏ hoàn toàn. "k|π0^πg. ₫√^" (Không. Đủ.)

Cô hỏi những gì vẫn chưa đủ.

"S√^'¢. M∆•π|π. Y€^'√. K|π0'. G|√^~. M€^•t" (Sức. Mạnh. Yếu. Khó. Giữ. Mệt)

Các học sinh Anh hùng buồn bã thủ thỉ, cố gắng hết sức để xoa dịu sự khó chịu trong giọng điệu của cô ấy- con ma cười khúc khích đáp lại-, Mei ghi chép lại câu trả lời. Vậy, những thứ vật chất lúc đó không còn nghi ngờ gì nữa… mặc dù vậy, có lẽ cô ấy nên gác lại ý tưởng trước khi từ bỏ hoàn toàn.

Khi phiên làm việc kết thúc và họ tắt EAB, họ hỏi Mei - với sự miễn cưỡng - liệu cô có muốn lấy cái máy này để nâng cấp, chế tạo máy mới không.

Việc tạo ra một chiếc máy hoàn toàn mới từ đầu quả là một điều khó khăn. Mei có thể làm nhanh hơn khi có một cái máy nguyên bản ở ngay đó, nhưng cô không thể tự mình yêu cầu nó. Không phải khi cô gái với mái tóc đen và một bộ ngực lớn đứng trước cái máy một cách bảo vệ, lo lắng, hay cách hàm của chàng trai tóc vàng nghiến chặt khi câu hỏi được cất lên, hay cách đứa trẻ tóc đỏ bắn cho cô một cái nhìn phòng thủ. Mei bảo họ giữ nó và cô sẽ tìm ra cái khác.

Mặc dù vậy, Mei vẫn rời khỏi lớp học với đầy hy vọng và ý tưởng. Cô đi đường vòng đến quán cà phê để uống một tách cà phê, sau đó thu mình trong lớp học của chính mình. Mei mất một phút để lấy lại hơi thở và xử lý những gì cô đã chứng kiến, sau đó bắt đầu làm việc mà không bị chậm trễ hơn nữa, các ghi chú, tài liệu tham khảo và sắt vụn nằm rải rác trong không gian làm việc của cô đầy sự hỗn loạn có tổ chức thường ngày. Power Loader đã xem qua dự án của cô ấy và quyết định ở lại muộn hơn bình thường vào ngày hôm đó và cách ngày sau đó nữa.

Mei đã mất ba tuần. Ba tuần để xây dựng lại máy EAB từ đầu, cũng như chỉnh sửa thiết kế để Y/n sử dụng dễ dàng hơn. Một kim loại mềm hơn, linh hoạt hơn, chỉ trong trường hợp, loa lớn hơn - và chất lượng tốt hơn - loa chống lại sự trục trặc càng nhiều càng tốt, micrô tốt hơn và phạm vi lớn hơn để thu giọng nói mà không có âm thanh để nói và ăng-ten được đặt ở trên cùng của nó, theo sau bất kỳ loại năng lượng kỳ lạ nào để họ không chỉ có thể nghe thấy thiếu niên mà còn có thể ước tính sơ bộ về vị trí của cô ấy vào bất kỳ thời điểm nào.

Các sinh viên của Khóa học Anh hùng đã đến thăm Mei thường xuyên trong suốt quá trình này, trò chuyện với cô  khi cô làm việc và cảm ơn cô sau mỗi hoặc hai chuyến thăm. Mei đã rất vui mừng khi có rất nhiều người quan tâm đến công việc của cô cùng một lúc và đón nhận sự chú ý với vòng tay rộng mở. Power Loader không bao giờ phàn nàn về sự mất tập trung và Mei vui vẻ giải thích quá trình của mình cho những khán giả sẵn lòng đầu tiên mà cô có được trong một thời gian. Các học sinh của Khóa học Anh hùng có vẻ thực sự quan tâm, gật đầu và hỏi cô ấy những câu hỏi khác. Iida và Midoriya tiếp tục đi chơi với cô, đôi khi với những người khác, đôi khi một mình, ngồi và nói chuyện với cô khi cô uốn kim loại và kết nối dây điện.

Cuối cùng khi nó đã hoàn thành, Mei lau mồ hôi trên trán và tuyệt vọng hy vọng nó có hiệu quả. Cô biết lớp học đó gần gũi với thiếu niên như thế nào, và cô không thể tưởng tượng được rằng họ sẽ thất vọng như thế nào nếu điều này thất bại. Chết tiệt, cô cũng sẽ thất vọng vào lúc đó.

Tối hôm đó, cô bước vào lớp - "heya Y/n! Nhớ tôi không?" - cô đeo cặp sách trên lưng và cười toe toét, tiếng cười khúc khích đáp lại. Toàn bộ sân Anh hùng nhìn lại cô ấy với hy vọng.

Cô ấy lấy EAB mới ra và đặt nó xuống đất, nhấp vào nút để bật nó lên. Nó tự động bắt đầu ghi. Mei nói với Y/n rằng cô gái có thể thoải mái làm bất kì điều gì với cái máy, cảnh báo con ma phải cẩn thận, và lặng lẽ giải thích những tính năng mới là gì cho những người còn lại trong lớp. Ăng-ten đột ngột chuyển sang bên trái của Mei trong khi giải thích, sau đó từ từ chuyển sang bên phải. Cô cảm thấy lạnh sống lưng. Cả lớp nhìn ăng ten di chuyển khi cô giải thích với đôi mắt mở to, ánh mắt của họ lướt qua căn phòng như thể họ sẽ bất ngờ có thể nhìn thấy hồn ma. Một vài tiếng thì thầm chập chờn thì thoảng vang lên trước khi trở lại im lặng, có vẻ cô gái sợ nói lớn máy sẽ không thu được nên đã điều chỉnh.

Mei cảnh báo thiếu niên rằng cô đang tắt EAB, và cô đã làm như vậy, phát lại.

Chính giọng nói của cô bảo Y/n hãy làm những gì cô ấy muốn. Một giọng nói đáp lại, vẫn còn mờ nhạt, nhưng các câu của hồn ma không còn bị ngắt quãng nữa và giọng Y/n rõ ràng hơn trước, nói như thể cô ấy đang ở ngay bên cạnh cô.

"0_0h...Um..0k∆y!"

Mei đã bật máy vài phút trước khi bắt đầu giải thích, và cô nghe thấy tiếng thở dài thất vọng khi cô đang giải thích với các sinh viên. Giọng con ma là một tiếng thì thầm, và cô rất vui khi biết micrô có thể bắt được giọng của cô gái -một giọng nói bối rối.

"¢ô ấy bảo là hãy |àm πhững việc mìπh muốπ...um, ¢ô ấy nói bất ngờ quá, |àm tôi không πghĩ |à mình muốn |àm gì nữa." Có một khoảng lặng ngắn, sau đó là tiếng cọt kẹt nhẹ của ăng-ten khi chúng chuyển động. Giọng cô gái lại cất lên, bối rối và phấn khích. "₫ây |à? W0w, |àm thế πào? Làm sao ¢ô ấy có thể |àm ₫ược ¢ái này? Nó |à không thể tin ₫ượ¢. |àm sao nó ¢ó thể xᢠđịnh ₫ược? Bằng |ượπg từ? Nhiệt ₫ộ? Hay |à ¢ái khá¢? Uhmm, khôπg biết nữ∆. ” 

Mei rất ấn tượng khi cô gái tìm ra cách sử dụng nhanh chóng -trong khi cô phải giải thích nó cho mọi người khác và không, cô sẽ không giải thích cách hoạt động của ăng-ten cho cô gái. Trước khi Mei đã giải thích xong cho các sinh viên thì con ma nói lần cuối.

"Với ¢ái πày, họ ¢ó thể πghe thấy tôi khôπg? Thật ₫áπg $ợ khi chỉ có bảπ thâπ πghe thấy tiếng πói của mìπh." Một giọng nói buồn vang lên, trước khi biến thành một tiếng cười khúc khích -không hiểu sao Mei lại cảm thấy có sự mỉa mai trong tiếng cười đó. "Tất nhiêπ |à họ ¢ó thể πghe thấy tôi rồi, ¢ái máy trướ¢ |àm ₫ượ¢ thì ¢ái πày ¢ũng √ậy." Một khoảng lặng ngắn, sau đó giọng nói lại cất lên"Nhưπg lỡ... Khôπg, khôπg ¢ó gì."

Lưỡi Mei cảm thấy quá dày để nói bất cứ điều gì, nhưng trước khi cô có thể xác định, điều chỉnh lại cảm xúc của mình đúng cách, thì ánh đèn đã nhấp nháy lung tung. Những tiếng cười khúc khích vui vẻ, gần như phấn khích và tiếng gõ cửa sổ vang vọng khắp căn phòng. Nó cảm thấy ấm áp.

Nhanh chóng, cô nhấp vào ghi lại một lần nữa, hy vọng sẽ bắt được bất kỳ hành động ăn mừng nào của (Y/n). Cô ghi lại trong vài giây ánh sáng nhấp nháy và bật sáng trở lại, sau đó phát lại, trái tim cô đập đau đớn trong lồng ngực.

"Bạπ πghe tôi! Bạπ πghe thấy tôi! Huray! Xiπ ¢hào mọi πgười! Tôi rất vui!"

Tiếng nói huyên thuyên và cười khúc khích của cô gái tràn ngập EAB, và Mei không thể không cười với cô ấy. Sự phấn khích như trẻ con của cô gái rất dễ lây lan, chưa kể đến sự nhẹ nhõm của bản thân cô.

Mei quay sang các học viên Khóa Anh hùng để đánh giá phản ứng của họ. Hai cô gái đang hú hét với nhau - cô gái tóc đen với bộ ngực khủng và một cô gái có đôi má tròn và mái tóc nâu - cười và trông hơi cay mắt. Một người chim và Midoria cười toe toét với nhau đầy phấn khích. Anh chàng tóc vàng trông đang cố gắng hết sức để không bùng nổ, chàng trai tóc đỏ ngồi bên cạnh cười và cổ vũ với chàng trai tóc vàng thứ hai, một anh chàng tóc đen, và một cô gái màu hồng, trông như người ngoài hành tinh.

Cô đánh liều liếc qua Eraserhead. Anh ấy đang cười, nhưng bằng cách nào đó nó đã bị tắt tiếng. Buồn hơn. Mei đã hiểu.

Khóa Anh Hùng rối rít cảm ơn cô, cúi đầu cười toe toét. Một số người đã đặt câu hỏi cho không khí loãng và chờ đợi khi Y/n thì thầm trả lời, có vẻ cô ấy nhận ra là nói lớn không sao, ánh đèn bắt đầu nhấp nháy trở lại trong sự phấn khích.

Iida hỏi Mei liệu cô có muốn được trả tiền hay không - mỉm cười và cắt ngang- Mei trấn an rằng phản ứng của họ là đủ. Người tóc đỏ cắt ngang và nói với cô nếu cô cần bất cứ điều gì  thì cứ nói một trong số họ, sau đó là hàng tá tiếng hò reo và đồng ý.

Mei quay trở lại lớp học của Khóa học Hỗ trợ, túi sách của cô nhẹ hơn đáng kể. Trái tim cô bay bổng khi cô vẫn có thể nghe thấy tiếng cười của anh hùng khóa học từ dưới hành lang.

Cô sẽ phải đến thăm họ một lần nữa vào một lúc nào đó. Họ là một nhóm thú vị, chắc chắn.

•°•°•°•

Chào mọi người, tui đã quay lại rồi đây. Xin lỗi vì đã drop một khoảng thời gian dài. Và yah, tui sẽ tiếp tục drop truyện này thêm một khoảng thời gian nữa.

Lúc đầu, khi viết truyện này, tui chỉ viết cho vui thôi. Nhưng tui lại chọn một thể loại mà không vui nổi.

Và yah, tui cảm thấy hơi khó khi viết kiểu này nên các chap của truyện này sẽ lâu ra hơn. Viết truyện này, tui cần phải ổn định cảm xúc thì mới viết được, nếu không thì truyện sẽ rất nhanh đi theo hướng tiêu cực.

Xin lỗi bạn vì sự bất tiện này.

Và tui có nên bỏ từ *Pov____* ở đầu chap không? Vì khi đọc truyện thì bạn có thể thấy là pov của ai thì tui thường hay ghi tên người đó ở đầu đoạn, và tui thấy chữ pov đó xấu kinh ra ý.

Well, dù sao cũng cảm ơn vì đã đọc. Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad. Love ya(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net