Chương 10 : Chúng ta gặp nhau là duyên phận. Thương em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một anh hùng trong thầm lặng là như thế nào ?

Là khi đã cứu người thì sẽ lạnh lùng quay đi, ẩn mình vào trong bóng tối. Tôi quay người đi, hất nhẹ mái tóc, thẳng lưng, bước đi mạnh mẽ. Để lại là bóng dáng mờ ảo.

Deku sau một hồi khóc lóc cũng nhận ra sự tồn tại của người bạn mới quen nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của người ấy đâu nữa. Cậu thật sự muốn tìm lại người bạn ấy...

Tua tua tua tua ta tua

6 năm sau :))))

Thời gian trôi qua thật nhanh như chó chạy ngoài đồng chẳng chờ một ai, chẳng hạn như tôi. Mới ngày nào còn là con bé thò lò mũi xanh được nhận vào Todoroki gia, giờ không còn nữa rồi. Tôi từ một con bé ngu ngơ trở thành quản gia ( bảo mẫu) của Todoroki gia. Trong mấy năm qua quả nhiên cũng đã xảy ra một số chuyện không mong muốn cho mấy. Thật sự khiến người ta đau buồn không ngơi. Đã thế trong nhà còn mất đi một người.

Bây giờ tôi đã 14 tuổi, đang chuẩn bị tham gia kì kiểm tra để vào trường trung học UA. Quả thực qua bao nhiêu năm trình độ của tôi có chút tiến bộ, quả thật là có chút. Đã có thể dịch chuyển những đồ vật nhỏ tầm 1-3 kg. Đừng coi thường thế, nhỡ tôi lại có thể dịch chuyển cả lựu đạn ra đây đó.  Bản thân cũng vì một tương lai bảo mẫu đầy triển vọng. 

Ờm nếu mọi người thắc tôi vì sao không được tuyển thẳng luôn như Shouto mà phải vật vã ở đây làm bài kiểm tra ? Trời ơi, nghĩ kĩ đi. Người ta là thiếu gia, thiếu gia đó còn tôi chỉ là một quản gia ( bảo mẫu ) nhỏ bé làm sao được cái quyền như thế. Nhìn mọi người xung quanh, bất chợt một quả đầu bông cải thu hút tầm mắt của tôi. Hơ hơ còn có thể là ai đây ? Em dâu tôi chớ còn ai =))))

Shouto : Hắt xì. Ốm rồi ?

Có vẻ là ánh mắt của tôi ờm hơi hơi thôi nhé, dâm. Midoriya có vẻ nhận thấy và quay sang nhìn tôi. 2 Đôi mắt chạm nhau như đã từng quen biết, ta và người, người ở chân trời, người ở góc biển. Xa không thể với. Tôi nhổ! Cái gì mà xa chân trời, phát ớn. Mặt của Midoriya lúc này buồn cười chết người. Lúc xanh, lúc đỏ lúc nghi hoặc lúc lại mừng rỡ như gặp lại người quen cũ. Mà chuyện cũ thì đa phần tôi không nhớ ra lắm chỉ nhớ bản thân đã từng cứu nhân vật chính một lần. Lúc này có một người từ đằng sau đẩy tôi một cái thô lỗ, vì sống trong một gia đình tao nhã và có mẫu mực hơn nữa tôi còn phải làm mẫu cho bọn trẻ nhỡ nó học thói xấu thì chết dở. Thế nên một nhóc ngoài mặt non choẹt nhưng lúc nào hành xử cũng là một bà lão U80. Tôi nghiêng hẳn về một bên, một đôi mắt sắc đến nỗi khiến người ta lạnh sống lưng. Nhìn người kia cau có tay đút túi áo và nhất là quả đầu không thể lẫn vào đâu được. Bakugo Katsuki - chan !!

Tôi nhất thời không kiềm chết được mà thốt lên một câu mang đầy tính gợi đòn :

- A..Tóc tích điện quá trời :) - Kèm theo một nụ cười ngưỡng cmn mộ. Là tôi thèm là tôi thèm đòn may là người đằng trước không thèm so đo với với tôi mà một mực bước tới chỗ của Midoriya bàn chuyện nhân sinh, gia đình. Cảm giác bị phũ này tôi cũng quen rồi ỤvU

Vào trong phòng nghe Present Mic phổ biến một chút về luật của kỳ thi tuyển sinh. Tôi quyết làm một mỹ nữ yên tĩnh không quan tâm đến sự đời, mặc sóng gió thổi qua. Số báo danh của tôi cũng cute lắm là 3333 nha. Số đẹp cho thấy 1 tương lai rạng ngợi đang đón tiếp tôi. Tôi rất mong chờ lần này có thể thể hiện rồi 

Đứng trước cửa chuẩn bị tiến vào trận đấu sinh tử, tôi trong lòng có chút lo lắng. Đi thi thì tôi cũng từng thi rồi nhưng là bằng chất xám của mình, lần này là thi nhưng lại bằng một cách khác, ai mà không bồn chồn chứ ? Tiến vào trong, tôi bắt đầu dịch chuyển về phía các con có điển TB. Kosei của tôi cho phép dịch chuyển các đồ vật trong phạm vị bán kinh 10 M. Vậy nên nó cũng không bá lắm mà cần quan sát với cả có trí tưởng tượng tốt, đứa nào bị cân hay bị hạn chế tầm nhìn thì toang toảng toàng toang :))

Tôi không định thể hiện quá nhiều, còn phải cho nhân vật chính tỏa sáng chứ, mà tôi cũng có mạnh gì đâu nên cũng chẳng nổi bật lắm. Kết thúc phần thi của mình trong chật vật, bị xước 1 vệt lúc tránh mấy con Robot, nó đau gì không QAQ. Chợt tôi thấy 1 cặp đôi đằng xa, có lẽ là ' bạn thân ' vì 2 đứa đều là đàn ông ' mạnh mẽ ' 

Bạn A : Ê ! B ơi, tao bị xước ở tay nè - A chìa tay ra trước mặt B, mắt đầy nước

Bạn B : Đâu ? Để tao, nào nào cơn đau biến đi - B lấy băng dính cá nhân ra dán lên tay A. Tiện thể lấy khăn tay lau nước mắt và dỗ dành cậu

Yui : Gay thế, gay thật rồi. Ơ thế Recovery Girl là để làm cảnh à :)). Bạn A cũng đừng trưng bộ mặt giả trân đó nữa. Bố đây còn xước nguyên cánh tay nhá. 

Cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng. Sau khi được Recovery Girl chữa trị và đưa cho 1 viên kẹo tôi mới có thể an ổn mà vác cái thân xác cùng bộ quần áo rách ống tay ra về. Một chút đòn này có là gì so với ở nhà Todoroki, muốn sống thì chỉ có cách mạnh lên thôi 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net