Chương 70: Lén la lén lút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sau trận chiến giữa Tử Uế Bát Trai Hội và các Anh hùng nhằm giải cứu bé Eri và phá đường dây buôn bán thuốc Hủy Kosei, mọi thứ cũng đã trở về lại đúng con đường đã vạch sẵn. Các học sinh chỉ bị thương nhẹ, không quá nặng nhưng cái giá phải trả lại là vài khóa học phụ đạo.

    Hỡi ôi, Kime quên mất rằng nếu tham gia vào nhiệm vụ này thì mình sẽ có vài khóa phụ đạo vào những ngày nghỉ. Giờ cô phải chịu đựng những câu từ và bài học lạ hoắc lạ huơ. Bộ giáo dục thật đáng sợ.... làm anh hùng cũng phải học...

     "Em ấy muốn gặp Midoriya-chan bà Kime-chan?" Asui dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào môi tự như một thói quen khó bỏ nhưng nó đã phần nào khiến cô nàng đáng yêu và dễ gần hơn, đúng với cái tên anh hùng, Frobby.

     "Đúng vậy. Cô bé chỉ muốn gặp Midoriya, Kochou và Togata" ông chú với bộ dạng xuề xòa, mái tóc đen rối bù cùng bộ râu lởm chởm không được cạo sạch sẽ. Tác phong hoàn toàn không giống như một vị giáo viên mà người đời hay ngưỡng mộ và ca tụng.

    Đây là lần đầu tiên mà bé Eri nói ra điều em ấy muốn, nhưng đó chỉ là dưới góc nhìn của những người khác. Dưới góc nhìn nhận của Kime thì đây là lần thứ hai, lần đầu tiên chính là lời cầu xin được thoát khỏi vòng tay của Overhaul, lần thứ hai là muốn gặp Kime, Deku và Togata.

    Với một đứa trẻ bình thường thì đây là độ tuổi nên được săn sóc, nhận được những điều tốt lành và hạnh phúc. Nhưng Eri lại kém may mắn hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác.

    Em phải cắn răng chấp nhận những thứ vượt xa giới hạn chịu đựng của một đứa trẻ. Để rồi tồn đọng trong thể xác ấy là những vết sẹo mờ chằn chịt, chồng chéo lên nhau. Gây cho em những nỗi sợ về tinh thần ám ảnh em dù đã thoát khỏi vòng tay của Overhaul. Thế nhưng, đâu đó trong em bây giờ vẫn còn in hằn cái bóng của Chisaki.

    "Cho bọn anh xin lỗi, đáng lẽ tụi anh phải đến thăm em sớm hơn" Midoriya hối lỗi với Eri. Không phải à cậu không muốn mà là do thầy giáo chủ nhiệm của lớp cậu, Aizawa Shota không cho phép cậu thăm Eri vì lúc đó, em ấy vẫn đang trong giai đoạn giám sát và khắc chế sức mạnh mất kiểm soát. Đó cũng là chuyện khó tránh khỏi.

    "Tụi anh mang rất nhiều trái cây, nhớ ăn hết đấy! Em thích ăn đào chứ? Nhìn em như một trái đào tiên vậy?" Togata cố gắng làm dịu đi không khí căng thẳng xung quanh Eri. Đồng thời, muốn nhìn thấy Eri phát ra những tiếng cười hồn nhiên của trẻ thơ khi nghe những câu chuyện cười của mình.

     "Đây là táo mà anh?..." Eri chẳng hiểu được câu đùa của Togata, đôi mày cau lại đầy lo lắng như thể sợ mình sẽ nói sai điều gì.

    "Thế sao! Cho anh xin lỗi!!"

    Midoriya bắt đầu lấy táo ra, gọt thành hình thỏ cho Eri ăn lấy sức. Hành động thật sự rất nhẹ nhàng và tinh tế khi cố gắng gọt cho ra hình thỏ ngộ nghĩnh.

    "...ừm.... Chị Kime đâu rồi...?" Hai ngón tay chọt chọt vào nhau. Hồi nãy tới giờ, ngoài hai anh trước mặt, Eri chẳng thấy người đã dang đôi tay đưa em ra khỏi đây. Dù cho em lại bị Chisaki cướp về, nhưng Deku đã cứu em cơ mà... Eri không trách Kime đâu.

    Cạch!

    "Eri-chan vừa gọi chị à?" Kime mở cửa tươi cười bước vào, một tay là một chiếc bánh gato nhỏ, tay còn lại là một hộp quà khá lớn.

    Cô đến trễ như vậy là do phải loanh quanh một vòng để tìm nơi bán và gói quà, còn bánh gato thì cô lấy từ tiệm bán nơi cô đang làm việc. Đương nhiên, cô đã trả tiền cho nó.

    "Tuyệt ghê!" Tiền bối Togata cảm thán, anh không biết Kime đến trễ là vì mua quà và cả bánh gato tới thăm bé Eri nữa. Kime thật hào phóng.

    "Chị xin lỗi vì đến trễ! Đây là quà chị tặng em, sớm khỏi bệnh để đi chơi với chị nha" Kime tan chảy trước sự đáng yêu vô bờ bến của Eri. Cô rất ghét trẻ con nhưng với trẻ con trong anime thì khác, mấy đứa nhóc đó rất biết điều hoặc là một cá thể nguy hiểm. Với vài chiêu là bay cả thế giới.

     "Quà...? Em có thể có nó... không ạ?" Eri rụt rè khi thấy món quà khá lớn đặt cạnh em. Vật đặt trong được bao phủ bằng lớp bìa cát tông, tiếp đó là lớp giấy trắng được cố định bằng các băng dính sáng màu. Cuối cùng là dùng một dải huy băng to tướng kết thành nơ dính lên nắp hộp quà. Nó mở bằng cách rấy đơn giản là nhấc nắp quà lên là có thể biết được vật bên trong là gì.

    'Em có chị luôn cũng được' ngựa quen đường cũ, Kime lại suýt chút nữa bày ra khuôn mặt không mấy phù hợp cho hình ảnh mà mình bấy lâu nay cất công xây dựng.

    "Eri chắc còn sợ..." Togata nói nhỏ với Midoriya trong lúc con bé không để ý. Anh muốn được nhìn thấy khuôn mặt thơ ngây của Eri với nụ cười tỏa sáng trên môi xinh kia.

    "Kochou có vẻ cũng đang cố gắng làm em ấy cười thì phải" nụ cười nở trên môi, dạo này cậu thấy sắc mặt của Kime khá tệ. Cứ như đã gặp phải chuyện gì đó rất tệ, nó cứ kéo dài từ ngày này qua ngày khác. Thậm chí, không khí xung quanh cô cũng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Thật may vì tính khí của Kime đã trở lại sau khi cứu Eri ra khỏi tay Overhaul.

    'Hình như mình còn quên cái gì thì phải?' Cái cảm giác nhớ nhớ quên quên mà đầu óc cậu đem lại làm cho cậu cảm thấy trống trải đến lạ kì. Có chuyện gì cậu đã bỏ lỡ không nhỉ?

     "Em không biết tên anh tên là gì? Em chỉ mới biết Lemillion-san và Kime-san. Thật sự, em muốn biết tên của anh" Bé Eri lúng túng khi hỏi tên của Midoriya, con bé khá là lo lắng khi trò chuyện với người khác. Điều này Midoriya chẳng thể đoán trước được, cảm giác khi người mình cứu chẳng nhớ tên mình đã  đó phải hoảng hồn giới thiệu tên mình.

    "Tên anh là Midoriya Izuku, tên anh hùng là Deku. Deku ngắn và dễ nhớ hơn nên em cứ gọi anh là Deku đi"

    "Lemillion-san, Deku-san, Kime-san và cả chú đeo kính nữa.... mọi người vì em mà bị thương... Tất cả đều do em gây ra"

     Nhắc tới Nighteye, cả bốn người bao gồm Aizawa đang trông chừng ngoài cửa chợt dấy lên một sự chột dạ lớn. Chẳng ai nói gì cho em biết về tình trạng của Sir, điều đó cũng tốt. Nếu em biết, Eri sẽ tự đổ lỗi, trách bản thân mình, nghĩ rằng mình là con quái vật mang sự chết chóc cho những người xung quanh.

    '.... Tim mình..... Dạo này nó cứ bị sao vậy? Cảm giác bồn chồn, lo lắng này là gì đây? Khó chịu...' Dường như cuộc đối thoại trước mặt Kime chẳng hề bận tâm. Cơ thể cô cứ như sợi chỉ, bị ai đó kéo căng ra mỗi khi may áo. Những lúc cô căng thẳng là lúc mà dáng ngồi của cô thẳng và cứng như khúc gỗ nhất.

    'Sao vậy thưa Chủ Nhân?' Miu kè cạnh một bên cũng nhận ra điểm khác thường khi Kime ngồi thẳng lưng hơn mọi ngày.

    'Không biết.... Lưng dưới như bị đá đè vậy'

   

   

    

  

    "Quỷ cũng mắc bệnh à?" Tsukui thảnh thơi với chai nước ngọt trên tay, đôi chân tinh tế mở rộng nhưng không hề lố lăng. Với khuôn mặt đẹp tựa như tạc tượng ấy thì dù cho Tsukui Haruki có ngồi tướng nào thì cậu ta vẫn có một sức hút mãnh liệt với người khác giới.

   "Không! Bộ mặt tớ xanh xao lắm à?" Kime đưa tay xoa xoa má mình. Ở đây không có gương nên cô không biết khuôn mặt mình như thế nào mà khiến cho Tsukui nghĩ rằng cô bị bệnh.

     Rồi cô đan hai tay vào nhau và mẩn mê với nó trên lớp váy đồng phục. Bầu trời hôm nay xanh trong vắt với những đám mây kết thành chùm bay hờ hững và dần tan mất trên màu xanh nhẹ nhàng ấy. Một ngày lí tưởng để.... làm gì?

     "Chỉ là thấy cậu hơi căng thẳng. Cậu đang cảnh giác với kẻ địch trong lễ hội sắp tới à?" Vặt chặt chai nước sau khi đã uống nó xong xuôi, cậu vứt nó vào cạnh sọt rác để sẵn kế cạnh mình.

    Dạo gần đây, Kime lạ lắm. Cậu cứ thấy cô chỉ lủi thủi một góc không nói với ai, chẳng chủ động bắt chuyện với mọi người như cô thường làm lúc nhập học. Không rõ quá khứ Kime là gì nhưng nó chắc chắn tối tăm và thiếu vắng tình thương cả cha lẫn mẹ. Cậu cảm thấy mình may mắn hơn Kime khi còn đầy đủ cả bố lẫn mẹ dù hai người đó đi mấy năm rồi chưa thấy mặt. Nhưng ít nhất, họ còn dành chút yêu thương cho cậu và cả anh trai.

    ".... Tớ chỉ là đang nghĩ về việc nên làm gì sau khi bộ truyện này kết thúc" cô biết, sau khi bộ truyện này đi tới hồi kết, cô sẽ đi sang thế giới khác. Dần dà, cô cảm thấy nó nhàm chán hơn cô nghĩ. Cứ xuyên, trải nghiệm rồi lại xuyên. Thật công nghiệp.

    "..."

    "Định tự tử hay gì?"

    "...Được thì tớ làm lâu rồi"

    "Thế còn cậu, Tsukui? Cậu sẽ làm anh hùng hay tiếp quản công ti bố cậu?" Kime cười cười thể hiện ý không nghiêm túc cũng không trêu đùa. Nó cứ như là câu hỏi chỉ cho có lệ mà thôi.

    "Chắc tiếp quản công ti" nhún vai một cái như chẳng có chuyện gì to tác, với Tsukui, cậu ta chỉ muốn sống cho hết kiếp này thôi.

    "Hehe... Anh hùng đúng là không hợp với người như cậu. Không chừng, mấy đứa con nít còn khóc khi thấy bản mặt đùn đụt như vầy!" Cô cười ha hả khi thấy cái biểu cảm cứng đờ mỗi khi có nhiệm vụ giải cứu con tin, kế hoạch thì rất ổn nhưng lúc thực hành thì người có vấn đề lại là Tsukui.

     Điển hình là vụ bài thi lấy bằng Anh hùng tạm thời ấy, nhờ cái bản mặt như cả thế giới là cái gai trong mắt Tsukui nên cậu ta chẳng có điểm giải cứu nào. Do nó mà cậu ta bị rớt bằng luôn ấy.

    Từ đằng xa, những bụi cây bỗng dao động phát ra những âm thanh "sột soạt" nhè nhẹ. Mỗi bụi cây xung quanh ấy dần trồi lên những cái đầu với đủ loại màu sắc. Thật may rằng những thứ vừa mọc lên kia không vác súng và nói tiếng Việt Nam.

    "Thấy đối tượng rồi"

    "Đang cười nói rất vui vẻ nữa" thiếu nữ sở hữu chiếc má bánh bao và màu tóc nâu óng ánh mượt mà đang cười thích thú trước hai người, một trai một gái gặp riêng nhau nói chuyện trên chiếc ghế gỗ sau trường.

    Dạo gần đây, cả lớp đang rầm rộ lên một tin đồn rằng chuẩn bị thêm một cặp đôi mới sẽ ra đời ngay trong lớp. Không phải tự nhiên cái lời đồn ấy xuất hiện mà là do sự thân thiết đến bất ngờ của Tsukui Haruki và Kochou Kime từ sau khi vụ bắt cóc Bakugou và Kime xảy ra cách có vài tháng.

    Lần đầu gặp mặt, họ nhận thấy cả Kime và Tsukui đều không ưa gì nhau nhưng sau đó lại hòa hợp như thể cả hai chưa hề có cuộc ganh đua nào. Đây có thể gọi là "ghét của nào trời trao của đó không"?.

     "Các cậu không thấy việc xen vào đời tư người khác như thế có hơi bất lịch sự không?" Jiro ngán ngẩm trước hành động liều lĩnh của Mina. Dẫu biết rằng Mina và Kime khá thân nhau do biết nhau từ trước, nhưng cứ xăm soi vào chuyện riêng tư này không đúng đắn cho lắm. Nhất là Kime là "con người" khá đề cao vấn đề về lịch sự và đời tư lên hàng đầu.

     "Chúng ta chỉ xem thử mối quan hệ của Kime và Tsukui-kun như thế nào thôi!"

     "Hừm ứm! Cô đồng ý với trò Ashido!" Chẳng biết từ đâu chui ra, cô Midnight đã làm cho cả bọn một phen đứng tim vì sự xuất hiện không hề báo trước của mình.

     "Midnight-sensei, cô làm tụi em tí thì la lên đấy!" Thiếu nữ tàng hình càu nhàu với cô giáo của mình. Đâu đó còn thấy những cột khói trắng nhỏ thi nhau bay lên rồi tan biến vào khoảng không.

     "Ah~ cô xin lỗi! Tại hồi nãy cô có đi ngang qua và thấy 6 người tụi em đang núp trong bụi cây đang quan sát gì nên cô mới tò mò lại xem thử. Ai ngờ các em lại cho cô thấy cảnh tiên này chứ"

    "Tình yêu học trò thật đang để ngưỡng mộ~ Ah~~!!!"

    'Tớ nghĩ hai cậu ấy không có tình cảm gì đâu, Mina-chan' Asui biết rõ đôi mắt của kẻ si tình là như thế nào. Một trong hai người ít nhất cũng phải có biểu hiện lung túng, lóng ngóng giống Uraraka khi gặp Midoriya. Nhìn vào biểu hiện và thái độ ấy, đó chẳng phải là yêu đương gì... nó giống hai kẻ lầm đường lạc lối gặp nhau hơn.

     Hai kẻ đi chung một con đường nhưng mục đích khác nhau. Đồng cảm cho nhau vì có chung một thứ gì đó mà những người xung quanh chẳng có... Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, là thứ không hề biết nói dối, là nơi chân thực nhất mà người khác nhìn vào mà đoán già đoán non.

    "Thật cô độc..." Asui chợt thốt lên suy nghĩ của mình. Cô không hiểu sao mình có thể mình lại có thể nói ra một cụm từ không phù hợp với hoàn cảnh như vậy.

/////////////

    Chuyện là mấy tuần nay sức khỏe của tác giả không được tốt cho lắm nên truyện cứ trì hoãn mãi, không thể ra đều đặn như xưa được. Cả văn chương cũng không thể trau chuốt được, mong các độc giả thông cảm.

    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net