Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đúng là không liên quan." 

...

"Nishimiya!"

Sau khi điểm danh xong, thầy Aizawa thẳng tắp nhìn về phía Ichie. Cô khó hiểu bước ra khỏi hàng, lại thấy thầy ném về phía mình cái gì đó liền theo bản năng bắt lấy, khi chạm vào bề mặt lạnh lẽo của kim loại thì khẽ cau mày.

Đó là một chiếc hộp thiếc hình dáng thon dài, một đầu chạm đất cũng cao đến gần ngang ngực Ichie, dưới ánh mặt trời phát ra ánh kim lành lạnh. 

Nhóm bạn trong lớp tò mò nhìn sang, hướng về phía thầy Aizawa dò hỏi.

"Thầy đưa gì cho Ichie thế ạ?"

"Không nhẽ là quà thưởng?"

Thầy Aizawa lườm mấy đứa nhóc con, lạnh nhạt đáp.

"Thầy hiệu trưởng giao cho thầy từ tuần trước, còn về việc nó là cái gì, các em có thể hỏi Nishimiya."

Trong ánh mắt tò mò của những người khác, Ichie trầm mặc một lát, trực tiếp ngồi xuống đất mở hộp.

Từ ngoài vào trong có tổng cộng chín lớp bảo vệ. Ichie mày mò một lát, chỗ cần bẻ thì bẻ, chỗ cần kéo thì kéo, chỗ cần rút thì rút.

Vòng tròn bằng kim loại ở trên cùng xoay đều vừa đúng một vòng, bên trong hộp thiếc phát ra âm thanh lạch cạch, biểu tượng sóng nước vốn nằm ở gần đáy hộp dần được đẩy lên, trụ gỗ phía trên theo sóng nước dâng cao không chịu được lực đẩy tác động mà tách làm hai nửa, lộ ra biểu tượng ngọn lửa ẩn giấu phía sau tấm gỗ.

Ichie kéo biểu tượng ngọn lửa xuống, hộp thiếc lại phát ra âm thanh lạch cạch, lớp vỏ ngoài tách làm hai nửa rồi gộp lại thành một dải. Trục dọc xoay chuyển, mặt sau trong chiếc hộp cũng dần hiện ra.

"Kiếm?"

Những người khác còn chưa kịp rời mắt khỏi chiếc hộp với cách mở phức tạp khủng khiếp kia, ánh mắt lại đã bị thanh kiếm trong tay Ichie hấp dẫn.

Một thanh kiếm có màu sắc kỳ lạ. Chuôi kiếm màu đen đặc, nhưng sắc màu trên vỏ kiếm lại là hòa trộn giữa hai màu xanh đen.

Ichie rút kiếm, khi nhìn thấy màu kiếm bên trong cũng giống hệt ngoài vỏ. Midoriya để ý thấy sắc mặt Ichie càng lúc càng lạnh nhạt.

Nhanh như chớp, cô đóng lại vỏ kiếm.

Thầy Aizawa đã giao đồ cần gửi cho người cần nhận, còn hiện tại sẽ là lúc bắt đầu bài huấn luyện chính thức. 

"Sẽ có những bài huấn luyện riêng cho từng em, chi tiết từng phần tôi sẽ nhanh chóng gửi tới các em. Nhưng nói tóm lại, mục tiêu của chúng ta trong đợt huấn luyện này chính là cải thiện khả năng sử dụng năng lực."

"Năng lực, thể lực, tốc độ, sức chịu đựng, khả năng thích nghi, tôi sẽ cho các em cải thiện hết tất cả."

"Những ngày tiếp theo, tôi sẽ khó đến mức các em muốn chết luôn, nhưng mà, đừng có tèo thật đấy nhé."

Thầy Aizawa luôn mở đầu với những lời đe dọa khủng bố, và thầy cũng chẳng phải người sẽ giơ cao đánh khẽ, nếu thầy đã nói là những bài huấn luyện kia sẽ khó muốn chết, tức là nó sẽ khó đến mức muốn chết n lần.

Người được phân cho huấn luyện Ichie là Pixie Bob, chị rất hào hứng dẫn Ichie đi lên tận đỉnh núi, chỉ về phía mảnh rừng phía xa.

"Năng lực của em là <Mộc Khống> nhỉ, cụ thể thì nó thế nào vậy?"

"Chỉ cần liên quan đến thực vật thì em có thể làm thứ gì cũng được ạ."

"Phạm vi sử dụng thì sao, em có sử dụng được từ khoảng cách xa không?"

"Khoảng cách giới hạn..?" 

Ichie cau mày, suy nghĩ vài giây. 

"Khoảng năm cây số đổ lại thì không có vấn đề gì, nhưng nếu xa hơn thì năng lực của em sẽ bị yếu đi, hoạt động tốt nhất trong phạm vi bán kính khoảng ba ngàn mét."

Pixie Bob ghi chép một lát, đuôi mèo lắc lư. 

Đoạn, chị chỉ về một ngọn đồi phía xa.

"Em có làm được cho cây cối trên ngọn đồi kia lớn thêm nữa được không?"

Ichie cảm thấy hình như có gì đấy sai sai, nhưng vẫn gật đầu.

"Có thể."

Cô một mình đứng trên sườn núi, nhắm mắt định thần, yên lặng nắm bắt toàn cảnh xung quanh thông qua thảm thực vật dưới chân. 

Pixie Bob nhìn ánh sáng màu lục đậm từ trên người Ichie một đường chảy xuôi đến từng đầu ngón tay, hóa thành vô số sợi tơ màu lục mỏng manh uyển chuyển phất phơ trong không khí, theo gió mát bay về nơi xa.

Nửa phút sau, phía ngọn đồi bên kia truyền đến âm thanh ầm ầm, mặt đất dưới chân cũng theo đó mà truyền đến rung chấn nhè nhẹ.

"Cái éo gì thế?"

Bình nước nóng của Bakugo bị cơn rung chấn làm cho lắc lư không vững, nước nóng ở miệng bình văng trúng ngực áo Bakugo khiến cậu bạn tóc vàng tro nhảy dựng, cậu ta ngẩng đầu nhìn Ichie đang đứng trên sườn núi, căm tức hô to.

"Đồ gây sự chết tiệt! Lại là mày đúng không?"

Cây cối trên ngọn đồi trong nháy mắt đã vươn lên cao vút, chiều cao tăng vọt gấp đôi rồi lại gấp ba. Pixie Bob há hốc miệng.

"!!!"

Ichie mở mắt, quay đầu nhìn Pixie Bob, chần chờ hỏi.

"Như này...đã được chưa ạ?"

"Em đã bung lụa hết sức chưa?"

"...Cũng...tàm tạm ạ."

Vài giây sau Pixie Bob mới bình tĩnh trở lại, hai mắt vị anh hùng bỗng nhiên sáng rỡ, đạp lên lan can gào to xuống chân đồi. 

"Anh Tiger! Ngọn đồi mà chúng ta mới mua ở phía Bắc có diện tích bao nhiêu?"

Tiger đang canh chừng Midoriya và mấy nhóc lớp B ngẩng đầu, kêu lên đáp lời chị.

"Khoảng gần ba ngàn mét, mà sổ đỏ khu đó là cô cầm mà? Sao lại hỏi anh làm gì?!"

Pixie Bob vui vẻ, hai mắt sáng rực nhìn Ichie. Cô im lặng lùi về đằng sau một bước, nhưng bàn tay đã bị cô mèo trước mặt bắt lấy.

"Các anh chị ơi! Em kiếm được người để sửa rừng cho mình rồi này!!!"

"..."

Thầy Aizawa nhìn theo chiếc xe việt dã đã mang học trò mình đi mất, trừng mắt nhìn về phía Mandalay.

"Cô ấy kéo học sinh của tôi đi đâu thế hả?"

Mandalay bỏ xuống hai vuốt mèo đang che mặt, ho khụ một tiếng.

"Anh biết đấy, mỗi năm các trường anh hùng đều có người tiến vào rừng của chúng tôi, trong quá trình huấn luyện chiến đấu, cây cối trong rừng cũng bị phá hủy không ít, mà thời gian gấp rút, cây cũng không kịp mọc lại, kết quả là rừng của chúng tôi càng ngày càng trọc..."

"..."

"Mà đám học sinh bây giờ thì anh biết rồi đấy, càng ngày càng mạnh mẽ, chúng tôi cũng cần phải nâng cấp cơ sở huấn luyện cho phù hợp với bọn chúng chứ?"

Ragdoll lon ton chạy lại gần phía bọn họ.

"Chị Mandalay này, rừng của chúng ta tính ra cũng phải đến gần tám trăm km vuông, em học sinh kia liệu có ổn không thế?"

"..."

Ichie có ổn hay không thì không biết, nhưng mặt đất dưới chân cứ một lúc lại truyền đến vài cơn rung chấn nho nhỏ. Đến cuối buổi chiều, Pixie Bob đưa Ichie về khu nhà chính, hai người vừa đi vừa gạch gạch bút trên bản đồ, dáng vẻ hệt như vừa trở về từ công trường xây dựng.

"Ở đây chúng ta cần thêm ít dây leo, chị từng xem trên TV thấy có một loài dây leo nếu bị vật chuyển động đụng trúng thì sẽ cuốn lấy vật đó rồi co chặt lại, em có thể làm được không?"

Ichie gật đầu, đáp.

"Có thể."

"Chị còn muốn mấy loại gần giống như cây nắp ấm ấy, nhưng kích cỡ phải lớn hơn một chút, còn cả mấy loại giống như trong game Plants Vs Zombies nữa, em có thể làm được không?"

Ichie dùng điện thoại lên mạng tra thử Plants Vs Zombies là thứ gì, lại gật đầu.

"Em có thể."

"..."

Trong đầu Uraraka bỗng xuất hiện một hình ảnh liên tưởng quái lạ, trong đó, Pixie Bob chính là một cô bạn gái nhõng nhẽo đòi quần áo, đòi giày, đòi túi xách, còn Ichie thì chỉ lạnh nhạt lướt qua, bạn gái nói muốn gì cũng sẽ quăng thẻ.

"Lấy hết!"

Ichie đang xắn tay áo gọt vỏ khoai bị cô bạn làm cho giật mình, suýt nữa thì rơi cả dao lẫn rổ, dở khóc dở cười nhìn sang.  

"Lấy hết cái gì? Cậu muốn ăn thêm khoai tây hả?" 

Yaoyorozu lại ngó đầu tới, tủm tỉm hỏi cô.

"Ichie, cậu không thấy mệt à?"

"Mệt người thì không." 

Ichie mỉm cười với cô bạn.

"Nhưng mệt lòng thì có."

Yaoyorozu tỏ vẻ hiểu ý, thông cảm vỗ vỗ vai cô.

Uraraka lại chú ý đến chuyện khác.

"Ichie đang làm hoa cà rốt này, khéo tay ghê ấy."

Ichie ngẩn người, giờ mới nhận ra bản thân đang vô thức nấu theo kiểu giống như ở nhà. Cô đưa đóa hoa vừa cắt cho Uraraka, lại xoay dao cắt lại theo kiểu bình thường.

"Ngại quá, quen tay."

Uraraka cầm lấy đóa hoa cà rốt được cắt thái tinh tế, vui vẻ đặt lại lên đĩa. Ichie mỉm cười nhìn cô bạn.

"Người nhà tớ thích ăn kiểu...tinh tế như vậy." 

Nói đúng hơn là thích làm màu, bày vẽ kén ăn muốn chết. 

Lại nghe phía bên kia, Kirishima đang dùng hết sức bình sinh ngăn cản cậu bạn Bakugo đang cố chấp muốn bỏ thêm gia vị vào nồi cà ri sớm đã chỉ còn mỗi vị của ớt.

"Xin cậu đấy Bakugo, cậu mà cho thêm nữa thì tớ ăn một miếng chắc phải uống cả thùng nước mới đỡ được mất! Các cậu phải giúp tớ chứ! Mau cản cậu ấy lại đi!!!"

"Tránh ra nào thằng này, cà ri không cay thì còn gọi là cà ri éo gì nữa!"

Mấy nữ sinh trong lớp nhìn nhau, lại nhìn Ichie đã cắt xong đống cà rốt lau tay, tiến lại gần nồi cà ri đang bốc lên hơi cay sặc sụa của Bakugo.

"Bộ cay lắm hả?"

Bakugo đang cầm gói gia vị bỗng nhiên dừng động tác, Kirishima vẫn ôm tay cậu ta, cậu bạn tội nghiệp bị hơi cay bốc lên làm cho nước mắt nước mũi sặc sụa, đau khổ nói với Ichie.

"Nishimiya, cậu mau cản cậu ấy lại đi, ôi trời ạ!"

Ichie cầm lấy chiếc muỗm sạch bên cạnh, chần chừ hỏi.

"Tớ nếm được không?"

Bakugo bĩu môi, khẽ hất cằm, ra vẻ đồng ý.

Ichie múc thử một miếng, trong ánh mắt khiếp sợ của Kirishima nếm thử, nuốt xuống một ngụm.

"Hơi thiếu vị nhỉ?"

Bakugo hừ lạnh.

"Đấy! Nhạt toẹt thế này thì ăn thế vẹo nào được!"

Nhóm nữ sinh nhìn hai con người đang thương lượng xem lên cho thêm vào nhiêu ớt, lại thấy Ichie đã ra khoảng sân trống trồng một cây ớt mới toanh. Nhìn ánh mắt ngơ ngác của những người khác, Yaoyorozu vỗ vỗ vai cậu bạn tóc đỏ vừa bị Bakugo tàn nhẫn đẩy sang một bên, cười.

"Các cậu không ăn trưa với Ichie lên không biết, cậu ấy thích ăn cay nhất đấy."

Uraraka cũng tỏ vẻ thấm thía.

"Lần nào ăn ở trường cậu ấy cũng chọn món cay nhất cả."

Todoroki cũng nhắc lại trải nghiệm của mình.

"Ăn ở ngoài cũng toàn cho thêm ớt."

Nhìn vẻ mặt hài lòng của hai con người kia khi đứng trước nồi cà ri lùng bùng màu đỏ đậm, mọi người triệt để im lặng.

Nấu nướng xong xuôi, Midoriya đứng trước nồi cà ri sặc hơi cay kia, đắn đo hồi lâu rồi cho thêm vào đĩa cơm của mình một muỗm. Kaminari vẫn đang ôm thùng nước đứng cạnh bếp thấy cậu đang có ý muốn thử thì đặt ly nước thứ ba trong bữa tối nay từ trên miệng xuống, ái ngại nhìn Midoriya.

"Cậu chắc không đấy, cái này cay lắm đó, tớ vừa mới thử một miếng thôi mà đã cay muốn chết rồi nè!"

Midoriya khẽ ho một tiếng, cười trừ. 

Ngoài Ichie và Bakugo thì cũng có vài người khác muốn thử sức với đống cà ri siêu cay này. Ăn xong mọi người đều thống nhất một điều. 

Bakugo và Ichie đúng là hai kẻ cay lè biến thái.

Midoriya ôm đĩa cà ri trong tay, vừa thử một miếng đã suýt thì sặc chết, vị cay nồng lan tràn trong khoang miệng. Uraraka nhìn thấy cậu bạn ho khù khụ, vội vàng rót một cốc nước đưa sang.

"Uống đi này!"

Nhìn thấy Bakugo đi qua, cô bạn lại gọi với theo.

"Bakugo, cậu có thấy Ichie ở đâu không?"

"Không." 

Bakugo cầm dĩa cơm tiến về nồi cà ri.

"Nó ăn xong thì chạy đi đâu đấy, ai mà biết được."

Uraraka ồ một tiếng, vẻ mặt thất vọng. Midoriya cố nhồi nhét đám cà ri cay xé lưỡi vào miệng, cũng may là cậu chỉ múc có một muỗm.

Midoriya lại chợt nhớ đến chiếc áo khoác mà Ichie cho cậu mượn đêm qua. Cậu đã giặt lại, cũng đã phơi khô, nhưng lại vì bận bịu từ lúc vừa về đến giờ mà quên trả mất.

À, còn Kota nữa, cậu cũng chưa có cơ hội nói chuyện với cậu nhóc.

Vừa nhắc đến thì đã thấy người, cậu thấy đứa trẻ kia đứng từ đằng xa nhìn chằm chằm bọn họ, vừa nghe thấy tiếng Mandalay gọi vào ăn cơm, thằng bé đã quay đầu lủi mất.

Midoriya đứng dậy, nhanh chóng chạy vào phía bếp lấy một phần cơm cà ri nữa, len lén theo chân cậu nhóc.

"Sao chị cũng ở đây?"

Giọng cậu nhóc vang lên từ đằng trước, Midoriya sửng sốt, lại nghe thấy giọng của Ichie.

"Nếu chị nói chị chỉ là đi dạo tiêu thực rồi tìm thấy chỗ này thôi thì em có tin không?"

Đứa trẻ giãy nảy lên.

"Chị lừa trẻ con đấy hả? Ngồi đây mà tiêu thực cái gì? Với cả chị có ăn mấy đâu?"

Giọng Ichie mang theo ý cười.

"Em nhìn chị hay sao mà biết chị chẳng ăn mấy?"

Kota nghẹn họng, cậu nhóc không nói lại được, tức giận ngồi xuống một góc một mình hờn dỗi.

Nhưng ít nhất thì cậu bé vẫn chịu nói chuyện với Ichie. Midoriya tự sờ lên mặt mình, vậy sao Kota lại đánh cậu nhỉ, không lẽ mặt mình làm cho trẻ con thấy ghét lắm sao?

Lại nghe thấy Ichie nói.

"Luyện tập chăm chỉ quá nhỉ?"

"...Gì?"

"Bắn nước ấy, kosei của em mà đúng không?"

"Chị dám nhìn lén!"

Thái độ của Ichie vẫn điềm đạm như cũ.

"Không phải nhìn lén, chị chỉ đoán thôi, hóa ra đúng thật là em."

"...Chị cút đi!"

"Năng lực của anh trai chị cũng là điều khiển nước đấy, giống như em vậy, anh ấy mạnh lắm đó."

Midoriya thầm nghĩ, ngay cả Bakugo nóng tính đến thế cũng có thể hòa hợp với cô. Đối diện với người ôn hòa như Ichie, chẳng có ai có thể phát giận nổi.

Cậu nhóc Kota có lẽ vẫn còn chút áy náy do vụ nhận nhầm giới tính lần trước, thái độ đã dịu đi nhiều, phụng phịu nói.

"Chẳng liên quan gì đến chị."

"Đúng là không liên quan." 

Ichie gật đầu công nhận, mỉm cười.

"Chị và anh ấy còn chẳng gặp nhau được mấy lần nữa là."

Midoriya giật mình, Kota lại không ngờ rằng sẽ được nghe một câu trả lời như thế, cậu nhóc ngẩn người, Ichie đưa cho cậu nhóc thứ mà cô vừa khắc trong tay.

"Cái gì thế?"

"Là *kendama đấy." Ichie nói. "Chị cũng chẳng biết trẻ con tuổi này các em thích chơi thứ gì nữa, nhưng mẹ em đã tặng cho chị thứ này vào lần gặp đầu tiên."

Hai mắt cậu bé mở lớn, ngẩng phắt đầu lên nhìn cô, giọng nói nghẹn ngào.

"Chị gặp họ rồi?"

"Ừ, ba năm trước." 

Bàn tay Ichie chạm lên đầu cậu nhóc, mang theo hơi ấm giống hệt như cảm giác mà cậu bé quyến luyến nhung nhớ trong quá khứ. 

"Cha mẹ em là những người tuyệt vời, họ tốt lắm."

"Tối qua chị đã biết là em ở đây rồi, vốn là định lên đây để đưa em về ăn cơm, nhưng giờ thì chắc là không cần nữa rồi." 

Ichie chỉ về phía Midoriya đứng khuất sau bụi cỏ phía sau, mi mắt cong cong. 

"Ăn nhanh và trở về nhà đi nhé, chị Mandalay lo lắng cho em lắm đó."

Midoriya chẳng hề có chút ngoài ý muốn nào khi Ichie biết cậu đang ở , với năng lực của Ichie thì không phát hiện ra cậu mới là chuyện lạ. Ichie đứng dậy khỏi mỏm đá mỉm cười với Midoriya, chậm rãi men theo con đường núi mà đi xuống.

Cuộc nói chuyện giữa Midoriya và Kota sau đó cũng chẳng kéo dài lâu. Đợi đến khi Midoriya rời khỏi đỉnh lại thấy Ichie đang ngồi trên một mỏm đá ngay gần lưng chừng núi, đầu ngón tay điểm lên ánh lục lướt ngang qua khoảng không trước mặt, để cho một đóa hoa nhỏ màu trắng phát sáng nở rộ trên đầu ngón tay. 

"Kota ở đây lâu dài, quen đường rừng núi thì không nói, nhưng cậu chưa lên đây bao giờ mà lại dám đi một mình thì đúng là gan thật đấy."

Ánh lục tắt lịm, Ichie cũng đã đứng dậy, quay đầu nhìn về phía cậu. 

Mặc dù trên trời vẫn đầy ánh sao nhưng đường trên núi vẫn là một mảnh tối tăm. Ichie có năng lực <Mộc Khống> liên kết với cây cối trong rừng, dù cho cả mảnh đất dưới chân chỉ còn vài cọng cỏ sống thì cô vẫn có thể nhìn được. Midoriya thì chẳng được như vậy, cậu bạn bỗng có chút chột dạ, nghiêng đầu ngượng ngùng tránh khỏi tầm mắt cô. 

Vẻ mặt Ichie khẽ dịu đi, nhắc nhở.

"Đi thôi nào."

Midoriya nhìn cô gái dẫn đường đằng trước, cậu bất giác mỉm cười, lại buột miệng hỏi.

"Nishimiya, cậu có thích ngắm sao không?"

...

*Kendama: Một món đồ chơi truyền thống của Nhật Bản với cây gậy có ba cốc và một que biểu tượng cho kiếm, cùng với đó là một quả cầu gỗ được gắn với đầu dây được cố định với cây gậy. 

...

Lời nói nhỏ: 

Kota: Người lớn mà đi nhìn lén con nít tụi tui là sao?

Ichie: Chị vẫn chưa thành niên, không thể tính là người lớn được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net