Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tháng trước tôi cũng vừa đo, là một mét bảy tư." Ichika đá lên một gốc cây gần đó, vẻ mặt dữ tợn."Sinh nhật tôi là ngày 24 tháng mười, nó sinh ngày 23 tháng 10, cách nhau vừa đúng một ngày!" 

...

Khi Ichie đến khu vực tập hợp cũng chỉ mới thấy được Todoroki, cậu bạn gật đầu chào cô, người bình thường không nói nhiều một câu lại bỗng nhiên mở miệng.

"Nishimiya này, cậu có nhớ gì về Yoarashi của Shiketsu không?"

"Yoarashi Isana?" Ichie lặp lại một lần."Đương nhiên là có, cậu ấy có cùng tham gia kỳ thi của học sinh đề cử với tớ một lần, cậu cũng đã ở đó mà?"

"...?"

"?"

Ichie nhướn mày, Todoroki có chút ngẩn ngơ, lại hỏi.

"...Trước khi vào UA?

"Trước khi vào UA."

"...Chúng ta cùng thi?"

"Cùng thi."

Ichie trầm mặc vài giây, thử hỏi. 

"Cậu không nhớ là có tớ à? Cả Yaoyorozu và Isana cũng ở đó cả đấy."

Ồ, đúng là không nhớ.

Ichie cũng không để trong lòng, dù sao thì khi ấy mọi người đều là người lạ, không chú ý cũng có thể hiểu được.

"Nhưng sao cậu lại muốn hỏi về cậu ta làm gì?"

Todoroki cau mày, chính cậu cũng cảm thấy lý do này có chút vô lý.

"Cậu ta có vẻ...ghét tớ?"

Yoarashi ghét Todoroki? Cái này thì đúng là kỳ lạ, Ichie cau mày suy nghĩ, lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa vào.

Nhóm của Yaoyorozu, Jiro, Asui và Shoji cũng đã hoàn thành cuộc thi, đã có mặt tổng cộng sáu thành viên của lớp 1-A trong phòng nghỉ. Yaoyorozu hé miệng cười tươi, vươn tay chào hỏi bọn họ.

"Ichie, và cả Todoroki nữa kìa."

Vẫn còn 15 người nữa.

Midoriya, Uraraka và Seto cùng nhóm tách riêng của Bakugo cũng đều đã hoàn thành chỉ tiêu, Midoriya tinh mắt nhìn thấy Ichika vừa bước từ cổng lớn vào cũng cùng đường đến phòng nghỉ với bọn họ. Ichika nhìn cậu, gật đầu coi như chào hỏi.

"Chúc mừng các cậu đã vượt qua vòng đầu tiên."

Midoriya thầm nghĩ, thái độ của người này khi có mặt và không có mặt Ichie cứ như hai người khác nhau ấy nhỉ?

Bakugo dừng bước, ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía Ichika.

"Thủ khoa đầu vào Shiketsu?"

Nhận thấy thái độ chẳng quá tốt đẹp từ phía cậu ta, Ichika nhíu mày, bất giác nâng cao cằm, thái độ hữu hảo cũng vì thế mà bay sạch.

"Thủ khoa UA? Vô địch hội thao?"

Vừa mở miệng đã chọc trúng chỗ đau của Bakugo, chỉ trong phút chốc, xung quanh đã trở thành một mảnh im lìm như chết. Chỉ còn ánh mắt va nhau tóe lửa của thủ khoa hai trường cao trung đứng đầu Nhật Bản.

Sắc đen dữ dội đối đầu với đôi đồng tử đỏ sậm sắc máu, hai kẻ kiêu ngạo từ trong xương cốt nhìn nhau tóe lửa, tuyệt nhiên không ai chịu rời mắt trước.

Kirishima nhìn bầu không khí đầy mùi thuốc súng của hai bên, cười khan chạy đến bên Bakugo.

"Không phải cậu bảo muốn xem lại trang phục chiến đấu à? Đi thôi nào, tranh thủ nghỉ ngơi ăn uống gì đó trước khi vào phần kiểm tra kế nữa?"

Mí mắt Bakugo khẽ giật, Ichika dời mắt trước, bước về phía Uraraka dúi cho cô chiếc áo khoác của Ichie, khẽ nói.

"Nhờ cậu đưa đồ cho con nhỏ kia giùm."

Bakugo đã bị Kirishima lôi kéo đi mất, bầu không khí khẩn trương trước chiến tranh cũng không còn, những người khác đều thở phào nhẹ nhõm. Chẳng dè lại nghe Ichika nói.

"Tôi xin lỗi vì những việc trước đó ở trung tâm thương mại, hi vọng đã không ảnh hưởng đến các cậu."

Cũng mệt cho Ichika đến bây giờ vẫn còn nhớ tới bọn họ. Midoriya vội vàng xua tay, những người khác cũng không nói gì, chỉ có Kaminari lắm miệng hỏi một câu.

"Nhưng cậu và Nishimiya bên bọn tui nhìn giống nhau lắm đó, có phải họ hàng không vậy?"

Ichika nhíu mày, nhưng vẫn đáp.

"Là người cùng tộc." Cậu ta dừng một chút. "Họ hàng xa."

Bốn tuổi lần đầu gặp mặt, cùng học sáu năm, cũng có thể tạm chắp vá là thanh mai trúc mã cũng được.

Thái độ cậu ta tốt đẹp một cách bất ngờ làm Uraraka hơi ngạc nhiên, lại hỏi.

"Có lẽ sẽ liên quan đến vấn đề cá nhân một chút, nhưng mà tôi có thể hỏi cậu cái này không?" 

Cô bạn mím môi, đôi mắt nâu to tròn nhìn lên, Midoriya cũng nhìn sang, hiểu được cô bạn muốn hỏi gì. 

"Vì sao hôm đó, cậu lại đánh Ichie?"

Ichika thoáng nhìn qua cô bạn, trả lời dứt khoát.

"Ân oán tình thù những chuyện đó tôi không thể cho các cậu biết được." 

Khóe miệng cậu ta kéo lên tạo thành một nụ cười đầy châm biến. 

"Nhưng chốt lại cũng chỉ có một ý mà thôi."

"Bởi vì tôi ghét cô ta."

Bầu không khí một lần nữa đóng băng, Ichika buông lỏng bàn tay xiết chặt, lại hỏi ngược lại bọn họ.

"Trái lại tôi rất muốn hỏi các cậu. Ichie ở UA thế nào?"

"...."

Câu hỏi này rất quen thuộc, Midoriya nhớ về Ichigo ở phòng bệnh lúc trước hình như cũng từng hỏi qua vấn đề này. Uraraka trả lời.

"Cậu ấy tốt lắm."

Cái này cũng quen nốt.

"Tốt thế nào? Bài kiểm tra cuối kỳ của cô ta được bao nhiêu điểm?"

Uraraka ngớ người. Sao tự nhiên lại biến thành quá trình phụ huynh hỏi kết quả thi cử của con cái thế này?

Nhưng cái này thì Midoriya biết, cậu nhanh chóng trả lời.

"Trung bình cả lý thuyết lẫn thực hành là 96 điểm."

Gương mặt Ichika lạnh tanh.

"Ồ, tôi 95. Giữa kỳ thì sao?"

"...98 điểm."

Cậu ta cười lạnh.

"Tôi thì 97."

"..."

Uraraka khẽ ho một tiếng, khó khăn nói. 

"Thực ra thì đề thi của hai trường chúng ta khác nhau nhiều lắm, đây chỉ là trùng hợp."

Giọng nói cô bạn mang theo tí an ủi, kém một điểm...cũng không phải là vấn đề gì lớn đâu nhỉ?

"Ichie cao bao nhiêu?"

Đầu Midoriya nhảy số rất nhanh.

"Lần đo trước đó là một mét bảy năm."

"Tháng trước tôi cũng vừa đo, là một mét bảy tư." 

Ichika vung chân đá lên một gốc cây gần đó, vẻ mặt dữ tợn.

"Sinh nhật tôi là ngày 24 tháng mười, nó sinh ngày 23 tháng 10, cách nhau vừa đúng một ngày. Tôi sinh lúc hai giờ, nó sinh lúc một giờ!"

Cậu ta quay đầu nhìn lại nhóm học viên UA phía sau, cười lạnh nói.

"Các cậu còn cmn dám bảo đây là trùng hợp nữa không?"

"..."

Không thể không nói, cái khoảng cách một đơn vị vững bền này đúng là khiến người khác giận sôi. Midoriya vội vàng ngậm miệng, không dám nói gì thêm với quả bom nổ chậm này nữa.

Nhưng Ichika lại không có ý định tha cho họ, mặt không biểu tình hỏi.

"Lát nữa thi xong sẽ có điểm, các cậu có dám cá là điểm tôi sẽ cao hơn không?"

"..."

Cái này thì....

...

"Cậu ta nói như vậy sao?"

Thấy Uraraka gật đầu chắc nịch, vẻ mặt Ichie thoáng có chút kỳ lạ, nhưng một lúc sau cũng bình tĩnh trở lại, đưa cho cô bạn một chiếc bánh bao nóng ấm.

"Khoan hẵng nói chuyện này trước đã, cậu ăn chút gì trước đi, lát nữa vẫn còn phải làm bài thi nữa."

Uraraka cắn chiếc bánh bao, ậm ừ gật đầu. Lại nghe thấy Ichika và nhóm học viên Shiketsu đang nói chuyện phía sau.

"Vậy là Camie đã rớt rồi à, nhưng mà người đi đâu mất rồi?"

"Ai mà biết được." 

Mặt Ichika không hề có chút chột dạ nào, tỉnh bơ đáp. 

"Con gái bọn họ có nhiều vấn đề lắm, cậu ấy nói bà dì đến khó chịu lên đã về trước rồi."

"Về đâu cơ?"

"Về trường thì phải, cậu ấy bảo thế đấy."

"..."

Tên này nói dối dở tệ.

Bài thi thứ hai sẽ bắt đầu trong vòng vài phút nữa, những người trong phòng nghỉ ít nhiều gì cũng có chút căng thẳng. Ichie mặc lại áo khoác, trong lòng bình lặng đến bất ngờ, thậm chí còn có vài phần như trút được gánh nặng.

Nghĩ thông được vài thứ, quả nhiên đã dễ chịu hơn nhiều.

"Ichika."

Bên này là học viên UA, bên kia là học viên Shiketsu, còn có những người khác cũng đồng loạt dừng lại hoạt động trước mắt, nhìn về hai người tóc đen một ngắn một dài đằng trước.

Đôi mắt đen tuyền sắc bén như dao của cậu thiếu niên nhìn tới.

"Cô muốn nói gì?"

"Đợi sau khi cuộc thi kết thúc..." 

Ichie nhẹ nhàng nói. 

"Tôi có thể nói chuyện với cậu được chứ?"

Ichika cau mày, vừa định nói gì thì lại nghe thấy một tiếng nổ rầm vang, sau đó là mặt đất ầm ầm chấn động, Ichie bước về phía cửa lớn, bóng lưng nghiêm nghị thẳng tắp dần nhập làm một với bóng hình đứa bé năm nào. 

Trong phút chốc, Ichika hơi thất thần.

Lần đầu bọn họ gặp nhau là vào một ngày mùa đông rét buốt, tuyết rơi mênh mang phủ trắng cả vùng đất của nhà Nishimiya. Đứa bé trai ngây thơ khi ấy đã nghe theo lời bàn tán của tộc nhân mà hung hăng đá cửa xông vào trong căn nhà cổ đó, vừa vặn gặp được một đứa trẻ khác.

Kiếm quân trên đỉnh núi Tây là sự tồn tại trong truyền thuyết từ phía bên trong lãnh địa của nhà Nishimiya, Ichika cũng là lần đầu được gặp.

Mái tóc đen dài buộc cao trên đỉnh đầu, từng sợi tóc đen nhánh phủ xuống bên vai, bộ cổ phục màu trăng trên người được điểm thêm tầng tầng lớp lớp hoa văn màu bạc tinh xảo, mơ hồ ẩn hiện phía bên trên vạt áo, mang theo màu sắc cổ kính trang nghiêm không thể xâm phạm.

"Ngươi là Ichie?"

Đứa bé kia buông kiếm gỗ trong tay xuống, tuyết trắng trên mái tóc theo cái quay đầu kia mà trượt xuống mặt đất. Đôi mắt đen sắc bén ấy so với gió núi ngày đông còn lạnh lẽo hơn gấp bội, so với thanh kiếm trên đỉnh núi Đông mà cậu đã từng thấy qua còn sắc bén hơn gấp trăm lần.

"Ai là Ichie?"

...

Lời nói nhỏ: 

Ichika bốn tuổi: Nhãi con kia, solo đi!

Ichie bốn tuổi: Nhóc nào đây?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net