Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Midoriya hết nhìn về phía sau lưng lại quay sang phía Ichie, há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại thấy được bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình lạnh toát.

...

Lớp 1-A có tổng cộng mười chín học sinh lấy được bằng tạm thời. Tất cả, ngoại trừ Todoroki và Bakugo.

Ichie nhận lấy tờ kết quả, cô đọc qua một lượt rồi bình tĩnh nhét vào trong túi, Kirishima có liếc thoáng qua, len lén chạy về nói nhỏ với Bakugo.

"Điểm tuyệt đối đấy. Còn cái cậu Bakugo- ý tớ là Nishimiya bên Shiketsu kia thì thiếu đúng một điểm, chẳng biết là lỗi gì nữa."

Kirishima vừa nói với Bakugo vừa liếc về phía Ichika, vẻ mặt cậu ta còn cay cú hơn cả Yoarashi đã thi rớt bên cạnh khiến cậu bạn chẳng thế nào hiểu nổi. 

Tiếp theo là bước làm bằng anh hùng tạm thời, thông tin thì đã được cập nhật sẵn, học sinh đi vào cũng chỉ làm duy nhất một việc là chụp ảnh rồi đi ra rồi đi ra đợi thẻ, quá trình cũng diễn ra khá nhanh. Midoriya được xếp lượt ngay sau Ichie, cậu bạn vừa hồi hộp vừa hưng phấn đến nỗi tay chân run rẩy, loáng thoáng nhìn thấy bóng người, cậu bạn ngẩng phắt đầu lên, nở một nụ cười cứng đờ. 

"Nishimiya, cậu đã chụp ảnh xong rồi sao?"

"Ừ, mình đi trước đã nhé?"

Ichie mỉm cười, nhưng ánh mắt lẫn lời nói đều chẳng mấy tập trung, cô nhìn thẳng về phía sau lưng cậu, bước chân lướt qua nhanh như gió thoảng.

"Nishimi...ya?"

"Người tiếp theo!"

Cậu ngoảnh đầu nhìn cô đi về phía học viên của học viện Shiketsu, nghe thấy cô nhẹ nhàng gọi.

"Ichika."

Ichie có gì đó rất lạ, Midoriya thầm nghĩ. Nhưng chẳng để cậu nhìn gì thêm, người chụp ảnh đã lôi cậu vào phòng. Máy ảnh chĩa thẳng về phía cậu.

"Cười lên nào cậu ! Một, hai, ba!"

Midoriya thề, cậu thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị đẩy ra đến cửa.

"Người tiếp theo!"

Midoriya mang một loại tâm lý lo lắng khó hiểu đến hỏi người của Shiketsu, cậu bạn Yoarashi có ấn tượng rất tốt với cậu, hăng hái trả lời.

"Hai cậu ấy dắt nhau đi đâu rồi ấy! Hẹn hò chăng?! Không ngờ Ichika cũng có người thương rồi đó!"

"Hả?!"

Vị tiền bối tóc dài Mora Nagamasa bên cạnh thì đáng tin hơn nhiều, lắc đầu trả lời.

"Chúng tôi cũng không biết hai người họ ở đâu nữa."

Yoarashi chen miệng.

"Ichika mà đã chơi trốn tìm thì chẳng ai tìm được cậu ấy đâu!"

Midoriya cảm ơn bọn họ rồi quay trở về lớp, ngay cả Uraraka cũng chỉ biết việc Ichie tìm Ichika, cô bạn có chút lo lắng.

"Mặc dù tớ cảm thấy cái cậu Ichika kia không phải người xấu gì đâu, nhưng mà..." 

Cô bạn mím môi.

"Tớ cũng không yên tâm để cậu ta ở gần Ichie."

Dù sao thì thái độ gay gắt của Ichika khi nhắc về Ichie vẫn hiện rõ trước mắt, nhóm nữ sinh thân thiết với Ichie cũng không quá yên tâm. Midoriya thở dài, quyết định ghé qua phía máy bán nước tự động trong khu phòng nghỉ để mua một chai nước. Đứng trước máy bán nước, cậu lại bấm chọn mua thêm một chai trà chanh nữa.

Cái này là cho Ichie.

"Tôi vĩnh viễn sẽ không quên việc ông nội tôi đã chết như thế nào đâu, Ichie."

Là giọng của Ichika, thanh âm thiếu niên mang theo vài phần kiềm chế, viền mắt vằn đỏ ẩn chứa lửa giận nhìn người trước mặt.

Midoriya giật thót. Gót chân khẽ chuyển muốn rời đi, lại nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Ichie.

"Tôi cũng sẽ không quên chuyện cha mẹ tôi đã chết như thế nào đâu, Ichika."

Cô dừng lại một chút, ngọn gió chiều mang theo hơi nắng khô nóng lướt qua khuôn mặt, tán lá trên đầu đung đưa, phát ra âm thanh xào xạc nhẹ nhàng.

"Nhà Nishimiya sẽ không cho phép con cháu trong nhà làm anh hùng đâu." 

Cô dừng lại vài giây, ánh mắt khẽ chuyển đến bên góc tường, lại điềm nhiên nói tiếp.

"Ba năm trước, cậu đã rời khỏi nhà Nishimiya đúng không?"

Ichika nhíu mày.

"Cô biết sao?"

"Tôi vẫn luôn theo dõi tình hình của các người." 

Cô bình thản đáp.

"Nhưng câu này phải để tôi hỏi cậu mới đúng."

"Sự việc năm đó, cậu đã biết gì rồi sao?"

Đôi mắt đen thình lình mở to, Ichika siết chặt hai tay, cười nhạo hỏi lại.

"Biết gì chứ? Cô đang nói cái quỷ gì vậy?"

Ichie liếc nhìn phản ứng của cậu, trong lòng cũng đã có câu trả lời.

"Cậu chắc hẳn là đã biết về vụ ở Kamino. Trong vụ việc đó, cậu có biết là vì sao tôi lại bị bắt không?"

Ichika đương nhiên biết, cậu còn biết được khu vực mà Ichie được đưa đến huấn luyện là khu vực rừng núi - nơi cô có thể lấy được ưu thế tuyệt đối. Trong điều kiện đó mà vẫn có người có thể bắt được Ichie, chính Ichika cũng từng thấy lạ. Nhưng cậu không hiểu vì sao Ichie lại nói đến việc đó lúc này, đôi mắt đen tuyền hằn học nhìn về phía cô.

"Vì sao?"

Ichie bình tĩnh trả lời.

"Vì một mũi tên, Ichika, cậu có hiểu tôi đang nói đến thứ gì không?"

Vì một mũi tên? Midoriya nhớ lại ký ức đêm đó, quanh quẩn đọng lại cũng chỉ còn lại cảnh tượng Bakugo và Ichie bị Dabi bắt đi, trên vai cô lúc ấy...

Một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng khiến Midoriya rùng mình.

Đúng rồi, một mũi tên.

Một mũi tên trong suốt mang theo ánh vàng đẹp đẽ đã xuất hiện chớp nhoáng trên vai Ichie ngày ấy. Giống hệt như thứ mà Ichika đã dùng để bắn Toga Himiko.

"Mũi tên?" 

Ichika lẩm bẩm, cậu ta sờ lên chiếc vòng cổ trước ngực, bật thốt.

"Không thể nào!"

"Khi chiếc la bàn đó biến thành cung tên, sẽ xuất hiện một bộ phận có thể tách rời, mảnh vỡ đó..." 

Ichie nhìn thẳng vào mắt cậu, nhẹ nhàng nói.

"Cậu biết rõ nó có tác dụng gì mà, Ichika."

"Không đúng!" 

Ichika nắm chặt lấy vòng cổ.

"Ngày cô bị bắt, tôi chưa từng rời nó!"

"Đêm trăng rằm tháng bảy. Một mũi tên khác đã đâm tôi."

Tháng bảy, ngày trăng tròn nhất.

Sắc mặt Ichika tái nhợt. Loạng choạng lùi về phía sau vài bước.

Ngày hôm đó, Ichika đã trở về nhà chính, và chiếc la bàn - theo yêu cầu của cha cậu cũng được giữ lại trong phòng thờ trong suốt nghi lễ.

Ichika chỉ ở đó đúng nửa tiếng đồng hồ, nhưng chừng đó cũng là quá đủ để người có lòng lấy đi một mũi tên, và rồi đưa mũi tên đó đến Kamino cách đó vạn dặm, để người cầm lấy đâm Ichie.

Mảnh vỡ của la bàn găm vào da thịt người mang huyết thống nhà Nishimiya mang ý nghĩa trừng phạt, năng lực cũng sẽ theo đó mà bị hạn chế trong một khoảng thời gian.

"Kết giới - không, rào chắn của nhà Nishimiya sẽ không mở cho người ngoài tiến vào đâu, vậy thì cậu có bao giờ thử nghĩ vì sao cha mẹ tôi lại có thể xuất hiện ở đỉnh núi tây không?"

Ichika cũng không chú ý trong lời nói của Ichie có gì đó là lạ. Cậu ta ôm lấy chiếc vòng cổ trước ngực, tay chân lạnh toát.

Sao cậu có thể không chú ý đến.

Những thứ được che dấu sau lớp màng mỏng manh đó vốn đã hiện ra rõ ràng trước mắt. Theo tuổi tác càng lớn, nỗi hận khắc xương đó dần ngưng đọng xuống, Ichika cũng càng hiểu ra được nhiều thứ - đó cũng là lý do cho việc cậu lựa chọn rời khỏi nhà Nishimiya, giả vờ như là một đứa trẻ phản nghịch chạy đến Shiketsu báo danh, thực tế là để thoát khỏi tầm mắt cha mẹ để điều tra lại về vụ việc năm đó.

Hai năm không có tiến triển, với nhân mạch mà ông nội đã để lại cho cậu, sao có khả năng mãi đến hiện tại vẫn không có được thu hoạch gì?

Đương nhiên là có, chỉ là trong thâm tâm cậu vẫn đang không ngừng phủ nhận nó, tự lừa dối mình mà thôi.

Ichie nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của cậu, cuối cùng vẫn có chút không đành lòng.

"Ichika."

Cậu ngẩng đầu, nhìn người đã gần như bị gia đình cậu phá hủy cả cuộc đời. 

Ichie trước kia sẽ tuyệt đối không bao giờ có ánh mắt ôn hòa như thế, mà đôi mắt đó, ánh mắt kia, lại giống hệt như một người mà cậu đã từng vô cùng yêu quý.

Phải rồi, người kia.

"Mong cậu hãy nghĩ rõ ràng, và nếu như gặp rắc rối." 

Ichie mím môi, thanh âm nhẹ nhàng như gió thoảng.

"Hãy tìm đến tôi nhé?"

Ichika vẫn ngơ ngác ở đó, Ichie không nói thêm nữa, quay đầu đi thẳng về phía bức tường mà Midoriya đang lúp, ánh mắt hai người giao nhau, Midoriya lúng túng ôm lấy hai chai nước trong tay, lại nghe thấy phía Ichika truyền đến tiếng chuông điện thoại.

Ichika bắt máy, giọng nói khàn khàn mệt mỏi nhưng lại tỉnh táo đến lạ.

"Toga Himiko đã biến mất? Không có dấu vết của năng lực dịch chuyển?"

Bước chân của Ichie hơi khựng lại một nhịp, cô ra hiệu im lặng cho Midoriya rồi dứt khoát kéo người rời đi. Giọng nói thiếu niên vang lên, mang theo vài phần chán nản.

"Tôi đã biết."

Midoriya hết nhìn về phía sau lưng lại quay sang phía Ichie, há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại thấy bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình lạnh toát. Cậu vội vàng ngậm miệng, chầm chậm chạy theo bước chân cô.

Hai người cứ thế im lặng bước đi trên con đường chính, hồi lâu sau, Ichie cuối cùng cũng dừng lại, quay đầu nhìn cậu, trên môi vẫn là ý cười nhàn nhạt.

Nhưng đôi mắt đen tuyền nhìn cậu như đang nói, xin đừng hỏi gì hết.

Midoriya cảm thấy cổ họng hơi nghẹn lại, lúng túng đưa chai nước trong tay cho cô.

"Cậu, ừm, chắc cậu khát lắm rồi đúng không, uống nó đi nhé?"

Ichie nhìn chai trà chanh trước mặt, tò mò hỏi.

"Cậu cho tớ à?"

Khuôn mặt Midoriya ửng hồng, gật đầu cái rụp.

"Ừm."

Ichie chớp mắt, nặng nề trong lòng trong phút chốc đã dần được phủi sạch, cô nhận lấy chai trà chanh từ trong tay cậu, nhoẻn miệng cười tươi.

"Cảm ơn nhé, Midoriya."

Midoriya không biết rõ ý nghĩa của những lời mà Ichie đã nói với cậu bạn bên phía Shiketsu kia, nhưng chính cậu cũng chẳng thể suy nghĩ được lâu. Vì kể từ lúc kết quả thi được công bố, Bakugo càng lúc càng trầm lặng, cho đến khi cả lớp đã nhận được bằng và trở về ký túc xá tại UA, ngay khi hai người lướt qua nhau, một lời hẹn đã được đưa ra.

"Tao muốn nói về năng lực của mày."

Thứ mà Midoriya và All Might đã che dấu lâu nay.

...

Lời nói nhỏ: 

Midoriya: Đang nghe lén mà lại bị bắt được thì phải làm sao. 

Ichie: Một chai trà chanh là xong việc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net