chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'052, em đang làm gì vậy?'

Một đứa con trai tầm cỡ 12-14 tuổi xuất hiện, mang cho mình đôi mắt tím khói mờ mịt chẳng nhìn rõ được cảm xúc bên trong, mái tóc đen dài ngang vai rồi tung rối mù cả lên đầy dơ bẩn, trên người chỉ khoác mỗi cái áo mỏng màu trắng. Ở cổ còn đeo một cái vòng cổ dường như được làm bằng thép hoặc kim loại

Cậu tiến về phía đứa nhỏ tầm 6 trước mặt rồi đặt tay lên vai đứa bé khiến nó liền qua mặt lại. Đôi mắt thạch anh tím tựa như đá quý nhưng lại vô hồn lập tức chạm phải ánh mắt màu tím khói

'001?'

'Em đang làm gì vậy?'

'Đồ ăn....dở...'

001 lập tức chú ý thứ đang bị ruồi bu trên tay 052, một cái xác của chuột chết bị rạch nát bụng lòi thịt ra bên ngoài đã bị cắn một nữa. Trên miệng của nó còn dính một ít vụn thịt và máu tươi

Anh lập tức bế đứa trẻ lên để vào lòng của mình ôm chặc, 001 cũng chẳng hiểu hành động hiện tại của anh là gì. Nhưng hiện giờ anh muốn ôm đứa bé này, không có mục đích, không biết lý do. Nhưng cảm xúc của anh lại trở nên rõ ràng hơn khi ở cùng 052

'Nè 001'

'Sao?'

'tại sao họ lại nhếch môi lên? Tại sao những đồ bỏ lại khóc? Tại sao nhưng người trong đây lại run rẩy?'

'Có lẽ vì họ vui sướng khi được chọn'

'Vậy vui sướng là gì? Trở thành vũ khí thật sự phải run rẩy vậy sao?'

RT-052 không thể hiểu nổi, rút cuộc những người trong đây lại bị sao vậy, với lại có cũng chẳng có mục đích gì khi tồn tại nên hiểu những thứ này dường như vô ích, chỉ là nó tò mò chút thôi

001 ôm nó càng chặt hơn, đôi mắt tím khói mờ mịt tối tăm lại. Có những thứ là đồ bỏ đi nhưng lại rất quan trọng với một ai đó, có nhưng người dám từ bỏ mọi thứ chỉ để cứu rỗi cuộc đời của một ai đó

Có những người sinh ra từ bóng tối nhưng lại biết phía bên ánh sáng tốt đẹp và đen tối đến nhường nào. Cũng có nhưng kẻ sinh ra từ bóng tối chẳng biết được thứ gì vì họ đã bị đánh cắp linh hồn ánh sáng bởi sự đen tối của thế giới

'Em biết sự cứu rỗi không?'

'Cứu rỗi là gì?'

052 nghiêng đầu không biết thứ gì, đôi mắt nó híp hờ nhìn vào hư không chẳng lấy nổi một tia ánh sáng

'Em đã cứu rỗi anh.... Hai năm nữa, đến lượt anh cứu rỗi em....giờ ta không thể gặp nhau được, nhưng anh chắc chắn sẽ tìm đến em khi anh đã giải quyết xong mọi chuyện bé con à'

RT-052 không hiểu được ý nghĩa câu nói của 001, nhưng nó sẽ quên đi nhanh thôi. Kể từ đó cũng chẳng thấy thân ảnh của 001, cũng chẳng còn thấy đôi mắt tím khỏi nữa. Đại não của 052 cũng dần loại bỏ đi người đó để thay thế cho một con chip kết nối mạnh mà chính nó cũng không biết

Có những sự thật luôn bị giấu đi, và khi chúng được phơi bày thì có thể sẽ tiếp giáp biến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, hoặc có thể là sự cứu rỗi

Ánh lửa phừng lên đốt cháy tất cả mọi thứ, đồng thời đốt đi mảnh ký ức mong manh về người con trai 001 kia, chôn vùi tất cả vào hư không để tạo nên một vũ khí tối thượng

..........

..........

"Kagaki! Con tỉnh lại đi! Kagaki!"

"Kagaki-chan!!"

Nó khó khăn mở đôi mắt của bản thân ra vì sự ồn ào, hơi thở của nó hỗn loạn chẳng thể kiểm soát nổi lập tức té người xuống đất ho sặc sụa. Lưng nó đau kinh khủng khiếp, cơn đau thân quen thế mà lại làm cho nó tỉnh táo lại đôi chút

Aizawa hiện tại đang ôm chầm lấy nó, All might với dạng cơ bắp thì đang khóa chặt tay nhưng rất nhẹ như sợ làm nó đau, Midoriya thì hoảng hốt ở kế bên chẳng biết làm gì

Xung quanh Kagaki là hàng tá vụn sắt của các loại súng và những thanh giáo, kiếm bị gãy

Đôi mắt của nó như chứa một tầng nước, ẩm ướt chảy ra nước. Cảm giác khó chịu khiến nó nhăn mặt, phần ngực tựa như bị ai đó bóp nát, nó khó khăn dùng giọng khàn khàn của bản thân kêu lên

"Papa..."

"Kagaki! Con tỉnh rồi!! Recovery gril!!"

"Tôi tới liền đây!!"

Kagaki sau đó được băng bó lại những vết thương trên người, phần lưng của nó liên tục bị chảy máu vì đã sử dụng kosei thiên thần làm từ máu. Nó liếc nhìn thấy phần tay của all might bị thương một lỗ như bị đạn bắn, còn Aizawa thì bị sây sát ngoài da tuy không quá nặng

Kagaki còn nghe được rằng khi nó vừa mới ngất xỉu Aizawa đã lập tức phi nước đại tới chỗ nó, vừa hay tới nơi lập tức gặp phải cảnh tượng nó bị mất kiểm soát và tấn công mọi người nên ông lập tức xóa năng lực của Kagaki

Nó lắm lấy tay của cả hai người đầy yếu ớt, sự tội lỗi bên trong nó dân lên khiến Kagaki cảm thấy rất khó chịu. Nó đã làm hai người quan trọng nhất cuộc đời nó bị thương

Thử nghĩ đến cảnh tượng bản thân mất kiểm soát rồi làm hai biết bao nhiêu người quan trọng của mình khiến nó sợ hãi không thôi. Đôi tay nhỏ của nó run lên từng đợt, như sợ hãi, sợ bị đánh mất thứ quý giá, sợ bị bỏ rơi

Cho dù nó có là một vũ khí sống nhưng nó cũng mang trong mình thứ cảm xúc của một con người. Kagaki tự tin nó có thể chiến thắng tất cả lẫn sức mạnh và trí tuệ, như sự cô đơn sẽ luôn chiến thắng nó

Con người mà, ai mà chẳng sợ bị cô đơn chứ

"Papa.....con xin lỗi, là lỗi của con... Là con kiểm soát năng lực không tốt, con không đủ mạnh mẽ để kiểm soát bản thân mình, con là kẻ tồi tệ, là kẻ máu lạnh, đáng lý ra....người bị thương phải là con mới đúng....con..."

Không hiểu sao nó cảm thấy đôi mắt bản thân hơi ẩm ướt, sóng mũi hơi cay cay như thể đôi mắt sắp trào ra một dòng nước. Cảm giác mới lạ này là lần đầu tiên nó trải qua, thật sự rất khó chịu đến không thể quen được

Aizawa xoa lấy đầu nó rồi lau đi phần nước ẩm ướt dưới mí mắt, có lẽ công cuộc cứu giúp đứa trẻ này thoát khỏi bóng đen của sự vô cảm để có lại thứ cảm xúc bình thường của một con người đã thành công rồi

"Không phải lỗi của con, đây là sự việc ngoài ý muốn"

"K-Kagaki! Con đừng buồn! Không phải lỗi của con đâu!" All might thì càng hoảng loạn hơn, đây là lần đầu tiên ông thấy được biểu cảm muốn khóc này của con gái mình nên có chút không quen

"Tất cả là lỗi của con, cảm xúc này lạ lắm...híc...con không biết nữa, nước cứ liên tục chảy ra từ mắt con...híc..khó chịu quá, trong đầu của con...híc..quá khứ của con.."

Kagaki cứ thế sà vào lòng của cả hai người rồi co rúm người lại. Cảm giác này thật sự rất lạ, đau ở phần ngực đã thế còn muốn nghẹt mũi. Đây là lần đầu tiên nó trải nghiệm qua thứ cảm giác mới lạ này, Kagaki đãng từng nhìn thấy có rất nhiều người buồn và khóc, nhưng đây là lần đầu tiên có cảm nhận được

Nó vừa buồn chuyện việc bản thân làm Aizawa và All might bị thương, những cũng vừa cảm nhận được sự đau thương từ một sự việc trong quá khứa mà nó không hề cảm nhận được vào lúc đó.

Có một người rất quan trọng với Kagaki mà nó đã quên mất người đó là ai, đứa bé trai với đôi đồng tử màu tím khói mù mịt nhưng lại dịu dàng với chỉ riêng mình nó ở nơi của phòng thí nghiệm

Những cái ôm an ủi và yêu thương sau những lần bị đem lên bàn mổ để thí nghiệm, Kagaki thật sự không nhớ nổi người đó là ai. Mớ kí ức hỗn loạn khi ấy vốn dĩ đã bị chôn vùi từ lâu giờ đây đang quay lại

Nó đã đánh mất một thứ cực kì quan trọng ở quá khứ và hiện tại bản thân chẳng tài nào nhớ nổi, chỉ có thể mơ hồ nhớ được một mảnh kí ức mù mịt bị làn sương che phủ

Aizawa lần đầu tiên thấy Kagaki nhõng nhẽo như vậy có chút lấy làm lạ không biết phải làm sao, ông vỗ về đứa trẻ đang chui trong lòng mình như mèo nhỏ chịu lạnh của mùa đông

"Kagaki, quá khứ là một thứ gắn liền với cuộc sống của ta. Có thể trước kia con tạm thời quên đi một điều gì đó và hiện tại con đàng dần có lại những kí ức ấy. Ta không biết khi ấy con đã chịu đừng điều gì hay phải trải qua những chuyện tồi tệ không biết bao nhiều lần, nhưng hiện tại chính là một món quà và việc con sống với dòng cảm xúc bình thường càng là một món quà cao quý hơn nữa"

"Sau này cố gắng đường để tâm trí bản thân bị mơ hồ nữa, cố gắng kiểm soát năng lực cho tốt để không một lần nào tái phạm nữa là được"

Đây là lần đầu tiên Kagaki khóc, nó khóc nhiều đến độ kéo dài gần cả tiếng như thể khóc bù cho những tổn thương không thể khóc được hồi còn nhỏ. Nó không thể ngừng việc này lại được, điều này khiến Kagaki xấu hổ không thôi

Đôi mắt của nó sưng phù cả lên phải liên tục chườm đá, mặt thì nhem nhuốc đỏ ửng lên

"Thật khó chịu, sau này con không khóc nữa"

"Ta thì lại mong muốn con khóc hơn" Aizawa xoa đầu nó một cái rồi đi lấy đồ ăn cho nó

Kagaki im lặng rồi xoa cái mặt nhỏ của mình, All might thì biến thành thay phải của nó cầm giúp túi đá để chườm.

Bakugo từ đầu tới cuối thấy tình cảnh Kagaki khóc lóc chỉ im lặng chẳng nói gì, cậu đứng lên đi ra ngoài đồng thời vỗ lên đầu nó một cái xoa đầu nhẹ như lướt qua

Kagaki khó hiểu nhìn bóng dáng dần khuất đi của Bakugo, chỉ riêng Aizawa và All might có cảm giác không ổn. Dây thần kinh trong não của họ như còi báo động hú như điên rằng việc con gái sắp bị cũm đi bởi một thằng uất ơ nào đó


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net