chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kagaki không biết được bản thân mình đang ở đâu, càng không phân biệt được thời gian trôi qua. Kí ức cuối cùng mà nó nhớ đó chính là bị tên kì lạ kia ôm vào lòng

Dần mở đôi mắt của mình ra, Kagaki cảm thấy đầu nó nhức không chịu nổi

"Tỉnh rồi sao? Vũ khí sống"

Kagaki lập tức trợn mắt nhìn kẻ trước mặt, hiện tại nó đang bị trói trên một cái ghế, tay chân cũng bị còng lại nốt. Và trước mặt nó là Shigaraki

"Tao thật sự đã thấy thất vọng khi mày bị thứ cảm xúc đó tha hóa, đã thế tính cách điên loạn cũng bị đè nén. Nhưng không sao cả, nếu đã có cảm xúc rồi thì mày phải có suy nghĩ và lý tưởng riêng chứ nhỉ?"

Shigaraki đứng dậy đi về phía nó rồi nâng khuôn mặt lên, bốn ngón tay hắn chạm vào da thịt Kagaki khiến nó cảm thấy ớn lạnh

"Nói đi, lý tưởng sống của mày là gì?"

"Muốn biết lý tưởng sống của tôi? Thế thì hỏi trước nòng súng đi!"

Dự định sẽ dùng năng lực của bản thân tạo ra súng bắn chết tên trước mặt, nhưng hiện giờ nó không tài nào kích hoạt được năng lực, như thể hiện tại nó là người vô năng vậy

Kagaki hoảng sợ vì bản thân không dùng được năng lực, nhưng rồi lại nhanh chóng lấy lại sự bình tình nhìn thẳng vào Shigaraki nhíu mày tức giận

"Thấy không, đây mới là bản chất thật của mày 052 à, mày đã muốn giết chết tao ngay lúc nãy mà, cho dù mày có chối bỏ quá khứ thì sự cuồng sát vẫn sẽ tồn tại, và nó sẽ ăn sâu vào trong tâm trí của mày"

"Tao không ngu đến mức để một đứa có năng lực khủng bố như mày rêu rao vậy đâu, nên nhớ mày là vũ khí sống, mà đã là vũ khí sống thì cần có một bộ não chủ"

"Nhưng mày hãy nhớ một điều rằng, mày có thể mạnh mẽ hơn bất cứ ai, có thể có sức mạnh năng lực phi lý nhất trên thế giới. Nhưng trách nhiệm và xiềng xích sẽ trói chặt mày lại và kéo mày xuống hố sâu, làm anh hùng chưa chắt gì đã tốt. Làm kẻ ở giữa chưa chắc đã được sống yên bình, chẳng thà mày quay về với tội phạm, tự do tung hô không phải thích hơn sao."

"Ở ngoài ánh sáng chưa chắc gì vĩnh viễn sẽ được ở trên cao, trong bóng tối chưa chắc bản thân sẽ bị ràng buộc. Mày là người hiểu rõ nhất về sự vận hành hai mặt đồng điệu của con người và thế giới mà, 052"

Kagaki nhíu chặt mày lại, nó thừa biết, nó thừa biết thế giới này tàn độc ra sao, cũng thừa biết con người như thế nào. Chỉ là nó muốn tin tưởng thôi, tin tưởng vào các số phận có thể vùi dập nó xuống đáy

"Tao cho mày thời gian suy nghĩ 052, à đúng hơn là Kagaki"

Shigaraki nói xong cũng bỏ đi ra ngoài, để lại một mình nó ở trong căn phòng ngủ khóa kín. Kagaki nhìn khắp nơi không thấy chỗ có thể trốn thoát, đã thế tay chân bị khóa, năng lực thì không dùng được nên cũng đàng chịu

Nhưng quả thật Shigaraki nói không hề sai, con người luôn có thể lật lòng bất cứ lúc nào, xiềng xích và gánh nặng sẽ dìm chết bất cứ kẻ nào dù người đó có mạnh cách mấy. Cho dù đó có là một đứa trẻ nhỏ

Đó là sự thật không thể nào chối cãi được

"Tê chân quá......"

Cạch

Tiếng mở cửa vang lên, Kagaki liền chú ý đến người vừa bước vào phòng, mái tóc trắng khói, đôi mắt tím khói nốt cùng với chiều cao như muốn đâm thủng trần nhà

Nó lập tức rụt cổ cảnh giác, nhìn thẳng vào người bí ẩn kia. Bản thân muốn nâng cao cảnh giác nhưng cơ thể lại hạ sự cảnh giác xuống mức thấp nhất khiến Kagaki không nhạy bén như thường ngày

"Tên điên đó có làm em bị thương không?"

001 đi lại phía Kagaki nâng mặt nó lên kiểm tra tổng thể xem có vết thương không, sau khi xác định không hề bị gì ngoài các vết xước lúc té hắn mới an tâm thở ra

Nhìn cái còng đang trói Kagaki, buộc chặt đến độ tay của nó bị ửng đỏ 001 liền nhíu mày. Hắn lập tức cởi trói cho nó, cẩn thận xoa phần cổ tay mỏng manh

Không cần đợi nhắc nhở nhiều, Kagaki lập tức phóng người lên đục thẳng vào mặt 001, nó đè lên người hắn rồi khóa tay lại. 001 cũng chẳng chống sự, nằm im cho nó muốn làm gì thì làm, dù sao người thiệt cũng không phải hắn

"Tôi không yếu đuối đến mức cần lũ tội phạm các người quan tâm!"

"Nhưng em nên nhớ điều này, Kagaki à. Anh là người chăm sóc cũng như được nhìn sự phát triển của em khi còn trong bào thai, là người hiểu rõ cơ thể của em nhất"

"Đừng có phát ngôn mấy lời điên khùng!"

"Anh nói thật, mọi thứ về em anh đều biết tất cả. Khởi nguồn của một sinh mạng quý báu, kể cả là khởi nguồn của sắc tím"

001 bật người dậy đảo ngược tình thế, vì quá đột ngột nên Kagaki liền theo quán tính ngửa người ra. Hắn nhanh chóng nắm lấy tay của nó kéo về phía bản thân, đem Kagaki hoàn toàn ngồi thỏm trong lòng hắn. Hai chân nó để lên đùi hắn quấn ngay eo

Thấy tình thế không ổn, Kagaki tay chân không làm gì được liền dùng miệng cắn vào ngực hắn ta. Trong đầu nó hiện tại thầm rủa cái ngực này vì sao lại rắn chắc như vậy, cắn không được cái gì hết!

Dường như rất thích thú với tình trạng phản kháng bất lực của Kagaki, 001 liền cười rộ lên, quên mất phần ngực của bản thân đang bị cắn đến bật máu thấm đẫm cả một mảng áo

"Em đang đánh dấu chủ quyền sao?"

"......?????!!!"

Kagaki hoang mang đến quên cả việc bản thân đang cắn hắn, nó liền lập tức nhả ra ngu ngốc nhìn tên điên trước mặt. Nếu nó còn một tay nữa chắc chắn nó sẽ đục vào mặt tên biến thái chết tiệt này!

"Sao vậy? Không cắn nữa à? Vẫn còn một bên nữa, hay em cắn cho đều đi!"

Tên điên chết tiệt!!!

"Aaaaa! Mau thả ra tên chết bầm này!! Tên điên!!!"

Không thể để miệng mình bị bẩn, Kagaki liên tục đập đầu nó vào ngực hắn nghe rõ tiếng "bộp bộp"

"Sao em cứ chống cự hoài vậy? Hồi nhỏ anh cũng ôm em hoài mà"

"Aaaa!! Tôi không có quen anh!! Mau cút đi!! Biến đi!!!"

"Sao em nhẫn tân quá vậy?"

Kagaki dùng hết sức bình sinh của bản thân để vùng ra nhưng bất thành, hắn ta như người khổng lồ ôm trọn lấy một đứa chỉ vỏn vẹn có 1m55. Kagaki lọt trong lòng của hắn, cả người bị đè nặng chẳng cử động được, năng lực cũng chẳng bộc phát được khiến nó vừa khó chịu vừa tức giận

Giọng nói của 001 lại tiếp tục vang lên, đều đặn và trầm thấp ngay tai nó

"Em biết không Kagaki, sinh mạng đáng quý ấy, sáng lên rồi vụt tắt đi. Không gì là mãi mãi cả, con người cũng vậy. Họ sẽ không bao giờ sống mãi mãi, càng rất dễ bị lung lay bởi ham muốn của bản thân. Nhưng em thì khác, Kagaki. Em là đứa trẻ đặc biệt....

Bời vì từ khoảng khắc mà em sinh ra, sinh mệnh của em đã vụt tắt sẵn rồi. Em hoàn toàn đi ngược lại với định luật sống chết mà thế giới đã đề ra"

Kagaki nghe đến đây như ngừng hành động phản kháng của mình lại, đầu nó ảo não nhức nhối cả lên. Nhíu mày khó chịu, cố cắn răng chịu đựng cơn đau từ địa não truyền đi

001 xoa dịu đầu nó, ôm nó chặt chẽ trong lòng như thể đây là báu vật của hắn, trân trọng, quý giá còn hơn cả sinh mạng của hắn. Kagaki thì vẫn đờ người ra, nó hiện tại đang rất khó hiểu với lời nói của hắn ta

"Khi em được sinh ra tại phòng thí nghiệm, thì lúc đó em đã tắt thở vì tim ngừng đập rồi. Nhưng không biết vì sao, ngay khi những kẻ nghiên cứu điên rồ kia quăng em vào bãi rác, thì em lại cất tiếng khóc chào đời. Điều đáng ngạc nhiên hơn tất thảy là việc cơ thể em không bị khuyết tật dù bản thân được sinh ra trong cuộc thí nghiệm sinh con cận huyết, và việc em đã chết khi vừa được ra đời"

001 ấy, hắn nhớ rõ tất cả chi tiết kể từ khi 052 sinh ra. Một đứa trẻ đặc biệt, được các tên tội phạm chuẩn đoán là sẽ chết khi còn là một bào thai nên họ đã tính loại bỏ nó. Nhưng người mẹ thì điên cuồng bảo vệ đứa trẻ không cho ai động vào

Nhưng đứa trẻ ấy vẫn sống, sống cho đến lúc được chào đời thì mới tắt thở chết. Đám tội phạm đã nhanh chóng quăng xác đứa trẻ vào bãi rác rồi bỏ đi, chẳng lấy nổi tia hy vọng

001 nhớ rõ khi ấy, hắn đã trốn ra ngoài và gặp được cha của đứa trẻ kia. Người em trai anh hùng bất hạnh bị cư dân mạng bàn luận vì loạn luân với chị gái của mình, người đàn ông đó đã ôm đứa trẻ vào lòng. Khóc than với sự mệt mỏi rồi dùng chính năng lực của bản thân tự sát

Bất lực trước mọi thứ, với thế gian tàn độc chẳng lấy nổi tia hy vọng nào. Người anh hùng ấy cứ như thế rời khỏi nhân thế

Còn sinh mệnh của đứa trẻ kia cứ như thế được hồi sinh lại, cứ như thế mạnh mẽ đập vỡ hàng rào của sự sống và cái chết một cách dễ dàng và mạnh liệt

052 là đứa trẻ đặc biệt nhất trên thế giới, là đứa trẻ được chúa bảo vệ và trao cho sự sống tận hai lần

Đồng thời, cũng là đứa trẻ có số mệnh vùi dập đến mất đi cảm xúc


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net