Chương 10: Ngại ngùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong ba ngày sống ở biệt thự Sunrise Residence (nôm na là Căn nhà đầy ánh mặt trời) của nhà Asahina. Akira cảm giác cô sắp trầm cmn cảm tới nơi rồi.

Ở đây ngoài ăn với ngủ, làm việc cá nhân ra thì cô không phải đụng dù chỉ là đầu móng tay vào việc gì cả. Bởi lẽ, việc nhà thì có Ema và Ukyo-san lo, công việc của cô thì chỉ có dịch Nhật ngữ sang Hàn ngữ (lâu lâu mới có việc), xã giao thì cô không thích tụ tập (nói thẳng ra là không có bạn) nên một ngày 24 tiếng, Akira dành hết 15 tiếng để cày game và xem phim.

Với những chàng trai nhà Asahina, cô cũng hạn chế tiếp xúc hết mức có thể để tránh những va chạm không đáng có.

Cốc...cốc...

- Ai đó?

Nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, Akira ló đầu từ nhà vệ sinh ra nghi hoặc hỏi.

Quái lạ, bây giờ mới có 8 giờ rưỡi sáng, tầm giờ này làm gì có ai ở nhà nữa? Sao lại có tiếng gõ cửa nhỉ?

- Xin chào, anh có thể vào không?

Trả lời Akira là một giọng nam trẻ tuổi nào đó mà cô chưa nghe qua bao giờ.

- Vâng, xin vui lòng đợi một chút.

Lau vội cái mặt, Akira dùng tay vuốt qua loa mái tóc rối như tổ quạ của mình do cô vừa mới ngủ dậy cho nó thẳng xuống. May mắn là tóc của Akira là tóc tơ, nó mượt như tơ lụa hảo hạng và đen óng như gỗ mun nên rất dễ gỡ. 

Xong xuôi, cô chạy ra mở chốt an toàn của cửa mà quên khuấy rằng bản thân vẫn còn đang mặc bộ đồ ngủ hình Hello Kitty màu hường vô cùng đáng yêu. Chưa kể nó còn đang xộc xệch, tuột mất một cái cúc bên trên. Làm lộ ra cần cổ thon gầy, trắng nõn nà và một chút cảnh xuân bên trong.

- Chào e...

Vừa nhìn thấy người ra mở cửa, chàng trai nọ mới kịp cất câu "Chào" còn chưa trọn vẹn đã vội vàng quay lưng lại. Theo mắt thường, ta có thể thấy phần da cổ và hai bên tai của anh ta đang bạo hồng một cách lạ kỳ.

Akira nhìn hành động của anh thì ngu người, đứng đực ra nhìn. Tới khi hồi thần, cô ngây ngô hỏi:

- Ủa anh gì đó ơi? Anh làm sao vậy? Sao lại quay lưng lại như vậy? Như thế là bất lịch sự lắm đấy có biết không?

- Em...em vô chỉ...chỉnh lại trang phục đi...

Anh ta lắp bắp nói, vẫn không chịu quay lại nhìn Akira dù chỉ một lần.

- Ủa, tôi mặc gì kỳ lắm à?

Akira vừa hỏi vừa cúi xuống nhìn. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi, Akira mới hốt hoảng đóng cửa phòng cái "Rầm" làm người đang quay lưng giật mình thót cả tim.

"Mé...nhục vãi cả đái mà..."

Akira xấu hổ ngồi quỳ úp mặt xuống sàn rồi đập bôm bốp, bôm bốp y như con thần kinh trốn trại.

Tua nhanh thời gian Akira thay đồ.

Cạch...

Lần thứ hai mở cửa, Akira một thân váy len rộng và dài tới bắp chân màu nâu sữa, tóc được búi lên một cục tròn nhỏ, đầu cài một cái nơ tai thỏ màu trắng nhỏ nhỏ, xinh xinh.

- Ngại quá, để anh phải chờ lâu. Mời anh vào ạ.

Đứng nép vào một bên cánh cửa, tạo ra một khoảng trống vừa đủ cho người đi vào.

- Vậy tôi xin phép.

Chàng trai không chần chừ đi vào, rồi ngồi lên chỗ thảm lông cạnh chiếc bàn con đặt chiếc Laptop chuyên dùng để làm việc của Akira.

- Anh uống trà hay nước lọc?

Akira không đóng cửa mà chỉ khép hờ rồi đi về phía tủ đựng đồ ăn, thức uống của mình. Cô một tay cầm hộp trà Latte, một tay cầm chai nước suối quay sang hỏi anh chàng lạ mặt nào đó.

- Cho anh xin một cốc nước lọc là được. 

- Dạ.

Cô nghe vậy thì cất hộp trà lại vào tủ, cầm theo cặp cốc đôi và chai nước suối đi tới chỗ người đàn ông đó.

- Của anh đây.

Rót nước ra chiếc tách hình con gấu nâu rồi đẩy về phía người kia.

- Cảm ơn.

Nhận lấy ly nước, anh đưa lên miệng nhấp một ngụm cho nhuận giọng rồi hỏi.

- Em đã quen với sinh hoạt ở đây chưa?

- A...Hả? Anh là?

Akira không trả lời vội câu hỏi của người kia mà dùng ánh mắt nghi ngờ hỏi lại gã.

- Anh là Kaname Asahina, tam nam trong nhà. Anh là một thầy tu, mấy ngày qua anh ở trên chùa nên bây giờ mới gặp được em.

- À...

Cô à nhẹ một tiếng coi như đã biết. Xong lễ phép giới thiệu bản thân mình cho đối phương:

- Em là Akira Hinata, con gái lớn của Rintarou Papa. Em sống ở đây thấy khá là thoải mái nên anh không phải lo đâu ạ.

- Vậy là được rồi. Nếu thấy bất tiện chỗ nào thì cứ nói với anh, chúng ta sắp là gia đình rồi mà. Nên phải giúp đỡ nhau chứ.

Nói xong, Kaname còn không quên nháy nháy mắt với cô. Kết quả, đầu gỗ Akira rất không lãng mạn hỏi lại:

- Mắt anh bị tật ạ? Nếu thế thì anh mau đi chưa đi, để lâu là sẽ ảnh hưởng tới thị giác đó ạ.

- Khục...

Vừa mới uống thêm một ngụm nước nữa, Kaname nghe thấy lời nói này của Akira thì bị sặc, mặt mũi đỏ bừng, ho sặc sụa tới mức ná thở, chảy cả nước mắt.

- Anh không sao chứ? Sao lại bị sặc thế kia?

Akira vội vội vàng vàng vòng ra sau lưng anh rồi vỗ nhẹ lên lưng cho Kaname được thuận khí.

Tiếp xúc gần làm hương thơm từ cơ thể Akira cũng theo đó mà bay quanh quẩn nơi đầu mũi của Kaname khiến anh tự nhiên sinh ra cảm giác mơ màng như vừa mới cắn thuốc xong.

Lòng nâng nâng, đôi mắt mơ hồ, anh đắm mình vào cái mùi hương nhẹ nhàng như hương của loài hoa dành dành (hoa sơn chi) phát ra từ người cô kia.

- Kaname...Kaname-san...

- A...Hả?

Thoát khỏi cơn mị hoặc, Kaname ngây ngốc hỏi. Đôi mắt vẫn còn phủ một lớp sương mỏng, điều này làm anh càng trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết.

Nhưng rất tiếc, cái khoảnh khắc này chỉ bây giờ mới có. Và chỉ có Akira là người thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net