Phần 9 Bữa cơm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng như những gì bạn nghĩ. Chỉ trong chập tối, đội thằn lằn đen đến văn phòng bạn với bộ dạng thê thảm vô cùng. Thương tích không nặng cũng chẳng nhẹ chút nào. Băng bó, sử lý vết thương cho gần cả gần trăm người. Bạn mới có thời gian rảnh, ngồi xuống ghế bên giường bệnh trò chuyện.

   'Hirotsu-san, tay ông dỡ đau rồi chứ.'

Hirotsu là người bị thương phải nói là nặng nhất... à chỉ trong đám này thôi. Ông ấy bị gãy tay nhẹ. Vì không bị ngoại thương nên bạn chẳng giúp được gì. Dành phải băng bó theo như y thuật. Bạn chỉ có khả năng xóa bỏ vết thương để ngưng máu chảy. Còn vụ mất máu thì vẫn phải truyền thôi.

   'Cảm ơn Nashi-san đã quan tâm. Vết thương này chẳng là gì cả.' Hirotsu lịch sự đáp lời. So với ông- người làm việc ở Mafia cảng hơn 20 năm thì vết thương này thực chẳng là gì.

   'Sao cũng được. Ông cứ nghỉ ngơi ở đây đi.' Bạn đứng dậy, nhìn lũ chết trôi chiếm cả căn phòng. 'Còn lũ kia, đứa nào ổn rồi thì rời khỏi đây. Đi nghỉ ngơi cho tốt, trong vòng 3 ngày mà lại đến đây nữa tao giết.'

Bạn thẳng thắn đe dọa, đó là luật của bạn, khi chữa trị cho một người xong. Nếu trong vòng ba ngày người ấy lại bị thương bạn không những không cứu, còn thẳng tay giết. Thật ra bạn vốn muốn tụi này nghỉ ngơi trong vòng 3 ngày. Vì bạn giúp vết thương lành nhưng lại chẳng giúp lượng máu hồi trở lại. Vậy nên nghỉ ngơi là tốt nhất.

Vài đứa nghe bạn nói liền rời khỏi, bạn nói thì dễ cơ mà lính như tụi nó ngày trăm công nghìn việc, nghỉ ngơi kiểu gì. Tuy nhiên lại chẳng ai có gan nói lại, rời khỏi phòng bệnh. Còn lác dát vài người còn bất tỉnh.

   'Nhóc!' Bạn chỉ về phía Gin, hiện đang còn ngồi trên giường bệnh. 'Còn chưa rút khỏi Mafia hả?'

   '...' Gin bị gọi tên lúc đầu hơi hoảng, nhưng rồi cũng tránh mặt đi chỗ khác. Không trả lời bạn.

   'Cả cậu nữa...' bạn lại quay sang thanh niên tóc đỏ. 'Tính ở đây đến khi nào?'

   'Aizzzz bà chị này quản lắm thế, làm như rời Mafia là dễ ấy.' Tachihara lại khác với Gin. Đưa hai tay ra sau đầu nằm dài ra.

   '...' bạn trầm mặt, lại gần cậu ta. Tay từ trên cao đâm xuống. Tachihara tránh sang một bên, nhảy xuống giường bệnh.

   'Oi oi...' Tachihara sợ rồi đấy. Trong tay bạn lại cư nhiên xuất hiện một cây kim. Đã vậy còn không ngại ngần đâm xuống chỗ hắn vừa nằm. Không chạy kịp thì chết như chơi ấy chứ.

   'Sao... lại đây chút nào.' Bạn rút câu kim ra khỏi chiếc ga giường, lại quay nhìn cậu bạn kia.

   'Ư...' Tachihara không ngu, cơ mà nhìn sơ cũng biết hiện tại không trốn được. Nhìn bạn thấy đời hắn đen vl.

   'Này... đừng có làm loạn.' Ai đó đứng trước
cửa, cảnh báo.

Bạn cùng cây kim bị nâng lên trên không rồi tách ra. Cây kim thì về lại trong khay sơ cứu, còn bạn thì vẫn trên không.

   'Mừng trở về, Chuuya.' Bạn chán nản lên tiếng. Haiz bị bắt rồi.

    'Chuuya-san' Trong phòng bệnh vẫn còn nhiều người, việc quản lý cấp cao ở đây cũng là một chuyện đáng chú ý đến.

    'Được rồi, mọi người nghỉ ngơi đi.' Chuuya tay dút túi ra lệnh, rời khỏi căn phòng và đưa theo cả bạn bằng siêu năng của cậu ấy.

Cả hai đến văn phòng của bạn, nơi cách phòng bệnh không xa cho mấy. Bạn chỉ mới rời đi nữa tiếng vậy mà trên bàn cũng đã có thêm một chồng giấy. Dương nhiên bạn biết do ai mà ra. Lão già khốn nạn.

   'Của cậu đây.'Chuuya lại bàn làm việc, lấy một tập hồ sơ màu be riêng biệt đưa cho bạn, đồng thời phá bỏ dị năng cho bạn tiếp đất.

   'Oa... Chuuya hôm nay thật khả ái nha.' Bạn cầm tập hồ sơ, cười tươi mà khen thẳng một câu.

   'Im đi. Thiệt tình.' Chuuya cáu gắt ngắt lời. Nhìn bạn còn đang hứng thú với đống hồ sơ lại hỏi tiếp. 'Thế có muốn đi ăn tối cùng tớ không.'

   'Hể...' Bạn ngẩn người, phải rồi đến giờ cơm rồi. Mà khoan nếu không nhầm từ khi xuất viện đến giờ bạn chưa ăn gì cả. Đã gần 2 ngày chưa gì bỏ bụng. Chỉ là uống vài ly cà phê cùng vài ly trà. Woa bạn sống kiểu gì vậy. 'Cậu nấu hay đi ăn.' Bạn mong rằng là cơm do Chuuya nấu. Cơm Chuuya nấu là ngon nhất.

   'Đi rồi biết.' Cậu ấy chưa trả lời vội, rời khỏi phòng. Bạn cũng nhanh tay  tập hồ sơ rồi chạy theo chân Chuuya.

Vậy là Chuuya cùng bạn rời trụ sở. Cả hai đến siêu thị mua vài thứ về nhà nấu thay vì kiếm cái nhà hàng 5 sao nào đó. Điều đó khiến bạn càng mong chờ bữa ăn này hơn. Trên đường bạn cùng Chuuya đã nói với nhau một câu truyện gì đó. Bạn không rõ nữa, bạn đã nói gì ấy nhỉ.

Lúc bạn còn đang phiêu du ngoài ngoài lan can cũng là lúc Chuuya vật lộn trong bếp. Mà cậu ấy nấu ăn giỏi lắm nên có lẽ từ vật lộn không đúng lắm nhỉ. Bạn cứ thả mình theo cái gió lạnh trời đêm mà không hay bàn ăn đã đầy đủ. Chuuya nói rằng cậu ấy đã gọi bạn rất nhiều lần mà bạn không trả lời. Bạn còn chẳng hề nghe thấy cậu ấy gọi, cũng chẳng hay biết đống đồ ăn đã được chuẩn bị xong.

Bạn lúc nãy đã làm gì ấy nhỉ. Tại sao, mọi chuyện cứ như một giấc mơ vậy. Các hoạt động trôi qua không lưu lại trong tâm trí, dòng người xô đẩy nay qua cũng dừng lại. Bạn đã ở bar cùng Chuuya sao. Nhưng hai người đã nói gì nhỉ... bạn không biết. Bạn chẳng nhớ gì cả.

Bạn đang ở đâu? A là căn phòng của riêng bạn được Chuuya xây trong căn hộ cậu ấy. Vì bạn không có căn hộ riêng nên hầu như nhà quen nào bạn cũng có một cái phòng riêng. Bạn đang làm gì với cái tủ gỗ đấy nhỉ. Bạn đã làm gì để rồi bị thương. Chuuya hình như đang rất hoảng loạn. Chuyện gì đang xảy ra vậy. Cậu ta băng bó cho bạn rồi,... Bạn bị cậu ấy ép nằm xuống giường luôn.

Lạnh... dù trên người là chiếc chăn lớn nhưng bạn thấy lạnh. Nước... ở đâu ra cơ kia chứ. Xung quanh bạn là nước. Hơi thở bạn như bị nghẹn lại, mở miệng ra làm cho bọt biển bay lên bờ. Khoan nơi này là đâu. Dáy biển sao. Ở đây tối nhưng vẫn có thể nhìn.

'Ọc... ọc...' cái gì vậy, sao bạn lại ở đây. Lạnh và buốt cực kỳ. Hình như vết thương ở tay bạn ngày hôm qua đã bị rách ra rồi... máu bạn chảy theo dòng thủy lưu... Aaaaaaa phía xa là lũ cá mập. Một chút nữa bạn sẽ bị nuốt chửng mất. Dị năng của bạn, không dùng được. Tại sao...

Chuyện gì đang xảy ra vậy... Ai đó nói tôi nghe đi...

*****

2h57'

Nhờ corona mà bây giờ giờ ăn cơm là 12 giờ đêm. Giờ ngủ là 3 4 giờ sáng, đón bình minh lúc mười mấy giờ trưa. Cứ như này mãi chắc chết mất.

*****

Ngày viết:30-3-2020
Ngày sửa lỗi:30-3-2020
Ngày đăng:30-3-2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net