Chap 42: Rình rập.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chuuya-san!!!!

Atsushi như tên lửa, phóng về phía Chuuya đang đỡ Dazai khập khiễng mà ôm lấy khiến cho Chuuya bất ngờ thả lỏng Dazai buộc Akutagawa phải đỡ hắn. Atsushi như vỡ òa mà khóc lóc, vừa mừng vừa lo, thút thít mãi khiến Chuuya khó xử mà vỗ lưng dỗ, miễn cưỡng cười lên tiếng:

- Được..được rồi, Atsushi-kun, tôi không làm  sao cả mà...

- Anh làm mọi người lo lắng thật đấy, Chuuya-san ít nhất cũng phải báo mọi người biết chứ.

Atsushi chau mày khó chịu nói, có chút giận dữ nhưng không thể hiện nhiều chỉ là thật sự có chút trách móc. Chuuya chỉ cười trừ cho qua rồi nhìn sang Kouyou đang đi tới ở đằng sau thì khẽ cúi đầu xin lỗi vì mọi thứ. Cô không nói gì chỉ nhẹ mỉm cười rồi gật đầu.

Bên này Akutagawa đang đỡ Dazai, anh tò mò rồi nhìn sang khẽ hỏi:

- Làm sao anh biết Chuuya-san ở đâu thế?

Dazai hơi bất ngờ quay qua, lại nhìn sang Chuuya đang nói chuyện cùng Atsushi một cách yêu thương, trả lời như lẽ đương nhiên:

- Nhờ cả hai đều nghĩ về một nơi đó..

- Hở?!

Akutagawa bất giác ngơ người ra, anh đâu có hiểu Dazai đang nói quái gì. Càng không hiểu là tại sao vị tiền bối này đi tìm người xong lại về đi khập khiễng trong khi lúc đi còn chạy như bay nhưng dù sao thì có lẽ nó không tệ thì phải. Anh chỉ suy nghĩ rồi đỡ Dazai cùng đi tới chỗ hai người kia.

Kouyou lúc này thấy Yosano về liền tạm biệt mấy đứa nhỏ mà ton ton đi vào trong, dù sao thì Chuuya cũng đã về rồi, cô đã nhẹ nhõm rất nhiều. Bây giờ là thời gian phải nghỉ ngơi và để riêng tư lại cho bọn trẻ thôi.
Chuuya nhanh chóng tạm biệt chị mình thì vội xoay qua phía Dazai, cậu cũng phần nào lo cho hắn vì đã rất cất công đi tìm cậu cơ mà, Chuuya đi tới rồi mỉm cười nói với Akutagawa và Atsushi:

- Xin lỗi và cũng cảm ơn hai đứa, nay phiền hai nhóc--

- Oya oya, còn tôi thì sao? Tôi là người tìm ra Chu Chu đó nha~~ -Dazai thấy bất công liền ỉ ôi lên tiếng:

- Mi..im miệng đi. Qua đây, đừng có phiền Akutagawa và Atsushi nữa.

Nói rồi liền qua đỡ Dazai, hắn cũng rất nghe lời qua phía cậu, dù không hẳn tới nỗi thế nhưng hắn muốn cậu đỡ mình thôi, tuy vậy mà cũng không quên nói thêm sự móc xỉa:

- Không phải do Chuuya bỏ tôi đi ôm Atsushi-kun đó sao ~

- Osamu..mi có phải muốn chết không hả?

Chuuya lườm hắn, đúng là yên bình một chút lại phải chí chóe nhau mới chịu nổi, chỉ khổ hai đứa đen trắng kia chịu trận mà thôi. Akutagawa đi sang phía Atsushi đưa cho cậu chiếc khăn tay quen thuộc rồi giọng quan tâm nói:

- Jinko, lau nước mắt đi. Bẩn mặt cả rồi.

- A..Ryun, cảm ơn.

Atsushi cười tươi nhận lấy nhưng lúc này mới để ý Akutagawa cũng trông rất mệt mỏi, liền cầm lấy tay Aku rồi cúi đầu nói với hai người:

- Dazai-san, Chuuya-san hai người chút về sau nha. Em và Ryun xin phép về trước đây ạ, tạm biệt!!

Nói rồi trong sự ngỡ ngàng ngơ ngác của hai người và chưa kịp hiểu gì của Aku thì đã  bị Atsushi kéo đi. Akutagawa vẫy tay tạm biết, Dazai và Chuuya cũng theo phản xạ ngờ ngợ vẫy theo rồi nhìn nhau khó hiểu, đồng thanh:

- Hai nhóc đó bị làm sao vậy nhỉ?

••••••••••••

- Jinko?

Anh lên tiếng khi đang được Atsushi dắt về nhà cậu, anh hơi bất ngờ với hành động lúc nãy nên đành phải gọi cậu. Atsushi khựng lại rồi hầm hầm xoay mặt qua phía Aku, anh hơi hoang mang mà bất giác lùi lại, chau mày lên tiếng:

- Tôi làm gì sai à?

- Hừm, Ryunnosuke. - Atsushi gọi tên anh:

- Tôi đây?

Akutagawa khó hiểu nhìn cậu, anh không biết Atsushi bị làm sao, lúc nãy rõ ràng vẫn ổn mà, còn vui vẻ nữa sao giờ lại khó chịu thế này. Atsushi đi tới đối diện anh, nói:

- Anh không mệt à?

-... Ừm, không có.. - Akutagawa bất giác trả lời, anh không biết tại sao Atsushi lại hỏi như vậy, anh có làm sao đâu?

- Akutagawa Ryunnosuke! Anh tại sao cứ không nghỉ ngơi bớt đi hả?!!!

Cậu tức giận quát anh ngay trong đêm, vang vọng một vùng khiến anh có chút giật mình, cũng đồng thời nhận ra Atsushi đang lo cho anh. Nhìn Atsushi với vẻ mặt tức giận vì lo cho mình anh phì cười, rồi nhẹ xoa đầu Atsushi dỗ:

- Tôi không sao, Jinko cũng cần nghỉ ngơi nữa đấy..

- Trông anh mệt mỏi lắm đấy, mau về rồi nghỉ--ách..Ryun..

*Bộp*

Anh kéo Atsushi về phía mình ôm lấy cậu, anh cảm thấy vui vẻ khi anh có một người yêu rất quan tâm mình và cũng rất để ý nữa nhưng mà Atsushi ổn thì Aku anh thấy tốt rồi. Atsushi cảm nhận hơi ấm của Aku, khẽ dụi nhẹ, khuôn mặt có chút phiến hồng mà không biết vì lạnh hay vì lí do khác. Lại lẩm bẩm kêu lên:

- Sau này...tôi chăm sóc anh..

Aku hơi bất ngờ, thịch một tiếng, có chút rộn ràng thì phải. Lại đưa xoa nhẹ đầu cậu rồi mỉm cười khẽ gật đầu:

- Ừm, đều nhờ Jinko vậy...

Ở đâu đó có hai cái bóng đen lấp ló ở đằng xa nhìn hai người, bọn họ cứ loi nhoi quan sát mà ngầm đoán, rồi một người trong đó lên tiếng:

- Tck-- tới giờ này còn ăn comtro...

- Chúng ta cũng có thể tạo ra comtro mà ~ -Một người còn lại cũng lên tiếng đáp lại:

- Im đi, ai nói ta muốn tạo ra comtro hả tên khốn! - Người kia tức giận khẽ quát để không bị lộ:

- Hầy, tôi với cậu còn lạ gì đâu chứ, chỉ là không tạo thôi? Nhưng mà tại sao chúng ta phải đứng đây rình mò cơ chứ?

Dazai lúc này đứng thẳng người dậy chống nạnh lắc lư chiếc hông của mình do cúi người nãy giờ mà nói Chuuya. Hắn không hiểu tại sao Chuuya lại kéo hắn theo hai tụi nhóc trong khi đáng lí giờ này phải về nhà rồi cơ. Chuuya duỗi người rồi xoay qua vẻ mặt ghét bỏ nhìn Dazai rồi chống nạnh nói:

- Ta sợ bọn nhóc bị làm sao thôi. Giờ thì về được rồi.

- Chuuya nè ~ -Dazai bỗng gọi cậu:

- G-- ớ ...O..Osamu?

Chuuya được Dazai kéo sát đối diện hắn, tay hắn vòng chặt eo cậu, Chuuya bị bất ngờ mà ú ớ. Dazai lúc này cười ranh mãnh, nhìn cậu nói:

- Hôn tôi.

- Không phải mới nãy hôn rồi sao? Mi lại muốn đòi hỏi đấy à? - Chuuya tay áp lên ngực hắn như muốn thoát ra nhưng hình như vô dụng rồi thì phải:

- Huh...thế chắc tôi sẽ phải nói lớn rằng cậu và tôi đang ở đây lén lút thôiiii - Dazai gian manh lên tiếng:

- Mi..dám.. -Chuuya gằng giọng tính hù dọa:

- Chuuya-- hửm?

Dazai nhìn Chuuya đang rất cay cú nắm lấy cổ áo mình mà vui vẻ mỉm cười nói tiếp:

- Tôi hét lên đấy nhá ~~

- Tên khốn. Ta sẽ đánh chế.t mi khi nào chuyện này xong xuôi..

Chuuya cố gắng kiềm nén mà cảnh cáo hắn, Dazai vẫn mặt dày với nụ cười lưu manh đó rồi nói:

- Chẳng được đâu, mau nào Chibi-chan~

- Hừ...chết tiệt...

Vội chửi hắn mà cũng vội nhón chân hôn lấy hắn, Dazai rất nhanh chóng tiếp nhận cái hôn bị hắn ép này nhưng ngược lại thì dù sao Chuuya cũng không cảm thấy khó chịu gì khi hôn, còn rất tập trung hôn nữa. Vẻ mặt ửng hồng của Chuuya đều được hắn ghi nhớ và lưu lại, hình như bao giờ cũng vậy cả, Chuuya khi cùng hắn hôn sẽ nhắm nghiền mắt lại, vẻ mặt đôi lúc sẽ nhăn nhó chẳng có lí do gì cả mà đôi lúc là do hắn nữa. Từ lúc quen hắn, Dazai nhận ra Chuuya ngày càng hôn giỏi, tất nhiên cũng rất tự hào vì bản thân đã "giúp" cậu tốt lên như vậy.

Chuuya lại được hắn đè nén lại, cậu cũng khá run sợ vì giữa thanh thiên bạch nhật thế này mà làm cái chuyện quái này, nếu có người thấy thì chắc ngượng chết mất nhưng cũng may là nhờ có bóng tối nên chắc sẽ ổn, Chuuya vội trấn an mình. Sau một lúc lâu, Chuuya thấy không ổn nữa, cậu sắp thở không được nữa rồi, tên khốn Dazai đang ngấu nghiến đôi môi cậu, đôi lúc cậu không hiểu được tại sao Dazai có thể hôn lâu được như vậy, bộ hắn không cần thở à? Chuuya lúc này hết chịu nổi, tay đấm bộp bộp vào lưng hắn, kêu lên:

- Ưm..ưm..thở...ha...a..

Dazai dù ngoan cố cỡ nào thì hắn cũng phải luyến tiếc buông bỏ ra thôi vì nếu không thì chắc Chuuya sẽ thật sự băm hắn ra mất. Chuuya được thả ra liền tựa hẳn vào người Dazai, hầu như lần nào hôn lâu cậu đều như vậy, tay chân bủn rủn cả ra, cả người nhão nhoẹt vậy, tuy vậy vẫn cố gắng hít thở lấy không khí thật nhiều rồi đưa mắt ươn ướt lườm hắn, mắng:

- Tên chết dẫm nhà mi, không biết điểm dừng à..

- Tại Chuuya hôn giỏi quá nên tôi bị cuốn vào đó chứ ~

Dazai đưa ánh mắt long lanh của mình mà biện lí do rất chi là chính đáng khiến Chuuya ngán ngẩm, nghiến răng nói:

- Đừng có mà đổ thừa, tên khốn Osamu nhà mi.

Hắn siết eo cậu lại, rồi đưa mắt xuống nhìn cậu, cười một cái rõ tươi nói:

- Sự thật thôi mà ~

………………==……………

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net