Chap 50: Lý do sống - Hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Cảm ơn anh nhiều, Kunikida-san.

Cô gái với đôi mắt màu lục nhìn Kunikida với sự biết ơn. Cô ấy nhìn anh cười dịu dàng. Kunikida khẽ gật đầu. Enomoto Haruko là nạn nhân của Endo Shusaku, cô ấy hiện tại vẫn đang là 1 sinh viên đại học. Cô gái đã vô cùng biết ơn khi công ty thám tử đã cứu cô, không chỉ vậy, Kunikida còn bảo vệ cô suốt mấy ngày qua, anh còn tìm việc làm cho cô. Gia đình cô gái ấy dường như còn rất cảm tạ anh nữa.

-Thực ra đó là những gì tôi phải làm thôi. Cô không cần phải biết ơn tôi.

Haruko khẽ mỉm cười, cô cúi đầu xuống, che đi khuôn mặt đang ửng đỏ. Chỉ mới vài ngày qua, cô đã ở bên cạnh Kunikida không rời nửa bước. Dù đó chỉ là nhiệm vụ của anh, nhưng với việc lần đầu được một chàng trai đối xử tốt như vậy khiến cô gái trẻ có phần rung động. Ngược lại, anh có vẻ không để ý đến cô nhiều lắm.

Haruko muốn làm gì đó, cô muốn ở cạnh Kunikida lâu hơn một chút. Cô có cảm giác là nếu cô không chủ động níu giữ, thì đây sẽ là lần cuối cùng hai người họ gặp nhau mất.

-Kunikida-san. Tôi có chuyện muốn nói.

Chàng trai tóc vàng quay lại nhìn cô gái, gương mặt vẫn không thay đổi gì nhiều khi đối mặt với vẻ mặt ngượng ngùng của cô ấy. Haruko hơi cúi mặt xuống, cô nói với vẻ bẽn lẽn trên khuôn mặt:

-Tôi muốn mời anh một ly cà phê, được không?

-Hả?

Kunikida có vẻ hơi bất ngờ. Nhưng rồi anh cũng xua tan đi ý tưởng đó của Haruko.

-Tôi rất vinh dự nhưng thực sự dạo này tôi rất bận, với lại tôi không nghĩ tôi sẽ đi uống cà phê của một cô gái còn không tự chủ được tài chính đâu.

Câu trả lời thẳng thừng của Kunikida không khỏi khiến Haruko giật mình. Cô vội nói:

-Thực sự thì tôi rất biết ơn anh, tôi thực sự muốn được làm gì đó để trả ơn...

-Tôi bảo là cô không cần phải biết ơn rồi mà. Vậy đi, cô không cần quá coi trọng tôi như vậy đâu. Tạm biệt.

Anh quay đầu đi khỏi, bỏ lại cô gái với sự thất vọng tràn đầy trên khuôn mặt.

-Anh là đồ ngốc, Kunikida-san.

***

-Dazai, thực sự thì anh thích đi mua sắm sao?

Michiko đi cùng Dazai đến một cửa hàng quần áo nhỏ. Nơi này không quá khang trang hay đắt tiền. Quần áo ở đây cũng hợp lý với túi tiền của anh. Nhưng cô không nghĩ là anh sẽ đưa cô đi mua quần áo.

-Uhm, anh muốn Michiko-chan phải thật dễ thương trong buổi hẹn hò đầu tiên này, em hiểu chứ?

-Thật dễ thương?

-Michiko mặc thử cái đầm này đi. Váy này nữa. Em thích đầm hay váy hơn? Với đôi giày này hợp với Michiko lắm này. Nhanh nào nhanh nào anh muốn đi chơiiii!!

Dazai đẩy cô vào phòng thay đồ với mấy thứ đồ mà anh chọn cho cô, như thể anh rất vội vã vậy. Michiko chỉ biết thở dài. Cô chẳng còn lựa chọn nào ngoài làm theo lời anh.

Chiếc đầm mà Dazai chọn cho cô, nó vừa vặn với cô một cách kì lạ. Michiki hít một hơi sâu rồi bước ra ngoài. Cô rất mong chờ phản ứng của Dazai. Không biết anh sẽ thấy cô như thế nào nhỉ?

Cuối cùng thì, anh lại chẳng thể nói lên lời.

-Michiko! Tuyệt!! Tuyệt vời!! Michiko dễ thương lắm luôn!!

-Hôm nay anh bị làm sao vậy? Anh lạ quá đấy?

-Hôm nay là lần đầu hai ta hẹn hò mà, anh muốn thấy em thật xinh đẹp.

Dazai mỉm cười, khóe môi anh dường như có thể kéo dài hơn bình thường. Đúng là anh hôm nay rất lạ. Anh dường như tăng động hơn vậy. Nhưng khi thấy Dazai cười nhiều hơn, cô thấy chuyện này cũng ổn thôi. Michiko mỉm cười. Có vẻ cái đầm này thực sự hợp với cô. Nghĩ đến việc cô có thể trở lên xinh đẹp hơn trong mắt Dazai, Michiko cũng chẳng ngại điều gì cả, chẳng ngại việc đây là lần đầu tiên cô mặc một chiếc đầm, chẳng ngại việc cô có thể bị tốc váy khi hóng gió biển. Cô chỉ cần làm Dazai vui.

-Tiếp theo chúng ta làm gì?

Michiko hỏi, anh quay mặt về phía cô, nở nụ cười tươi:

-Em muốn đến khu vui chơi chứ?

-Khu vui chơi sao? Em chưa từng đến đó...

Dazai cười, Michiko có thể thấy đôi mắt nâu đỏ của anh đang lấp lánh nhìn cô. Đoạn, anh nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô rồi kéo đi.

-Vậy thì đi với anh nào. Em tuyệt đối sẽ không hối hận đâu.

Michiko mỉm cười. Cô chưa bao giờ thấy Dazai như vậy cả. Anh cười nhiều hơn trước, đôi lúc anh rất trẻ con, và đôi mắt anh vô tư hơn rất nhiều.

Có vẻ Oda đúng. Việc trở thành người tốt phù hợp với Dazai hơn là ở lại Mafia Cảng.

Cả cô cũng vậy. Có lẽ thực sự cô không phù hợp với nơi đó. Cô có nhiều người bạn ở đó. Hirotsu-san, Tachihara-san, Gin-san và cả Chuuya-san. Họ đều giúp đỡ cô rất nhiều.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn chẳng thể sống nổi ở đó.

Dazai cầm lấy khẩu súng, anh chẳng cần tốn thời gian gì nhiều cho việc ngắm và bắn. Viên đạn đi một cách chính xác theo những gì anh dự báo. Nó trúng tấm bia trên một con gấu bông màu nâu và thế là anh được tặng con gấu bông đó. Đó là một con gấu bông thực sự rất dễ thương. Michiko nhìn nó không chớp mắt, không ngại ngần che giấu ý định của mình.

Dazai bật cười, anh đưa khẩu súng cho cô. Michiko nhìn lại anh, có chút nhăn mặt.

-Ý gì vậy Dazai? Anh biết em bắn súng rất tệ mà.

-Vậy là em đang muốn trấn lột thành quả của anh sao?

-Không phải! Em không có!!

-Thôi nào, em thích một con gấu bông mà. Hãy cầm nó và dành lấy một con cho riêng mình đi.

Michiko nhăn mặt, giống như khi xưa anh vẫn hay chọc giận cô như vậy. Cô cũng chẳng để ý điều đó lắm. Anh đang cà khịa cô thì phải. Vẻ mặt Dazai nói lên điều đó. Kiểu như 'Em muốn thì tự bắn đi, để xem em bắn hết bao nhiêu viên' vậy.

Michiko thở dài. Cô cầm lấy khẩu súng, đôi mắt nhìn về phía con gấu bông màu hồng. Con gấu bông cô ưng nhất. Xong, cô cố gắng nhấc khẩu súng lên, làm theo tất cả những gì đã được học từ Mafia Cảng.

Nhưng chẳng bao giờ cô áp dụng được.

-Cô gái, hết lượt rồi.

Chủ quán mỉm cười nói. Khuôn mặt Michiko nhăn lại, một cái tiếc nuối. Không chỉ có cảm giác tiếc nuối, mà còn có cả sự thất bại xen lẫn trên gương mặt cô. Michiko thở dài thất vọng. Cô nhìn lần cuối con gấu bông mà cô bắn mất 7 viên đạn mà vẫn không trúng. Dazai nhìn cô, có vẻ thỏa mãn với biểu cảm lúc này của cô. Anh tiến đến, trả tiền cho một viên đạn cuối cùng.

-Michiko, cầm súng lên.

Anh nói, giọng nói của anh trở lên chắc nịch hơn. Cô nhìn anh, vẫn với biểu cảm đó, rồi cô khó chịu cầm khẩu súng lên.

-Anh muốn chọc tức em thì anh nghĩ cách khác đi, cách này chỉ khiến anh tốn tiền hơn thôi...

Đột nhiên cô cảm thấy một hơi ấm bao trùm lấy lưng cô. Michiko hơi giật mình, cô đứng lặng người. Bàn tay anh đưa đến bàn tay cô, nắm lấy cả bàn tay cô và khẩu súng. Giọng nói anh phả hơi ấm vào tai cô, từng chữ một:

-Giữ chắc chắn, chỉ cần ngắm, và bắn thôi.

Michiko đỏ mặt. Cảm giác này thật quen thuộc.

''Giữ lấy cò, ngắm, rồi bắn. Làm đi.''

Giọng nói của anh khi đó lại vang lên. Giọng nói anh lúc đó rất lạnh lùng, nghiêm túc. Lần đầu tiên cô cảm nhận được hơi ấm của Dazai, cũng là lần đầu tiên cô bắn trúng được mục tiêu.

Lần này cũng vậy. Cô bóp cò và trúng tấm bia với con gấu hồng. Michiko không giấu nổi sự phấn khích. Cô nhận lấy con gấu bông hồng từ tay của người chủ, khuôn mặt đỏ lên cùng đôi mắt lấp lánh hạnh phúc. Cô ôm lấy con gấu vào lòng. Dazai đặt nhẹ tay lên đầu cô, nói với giọng bất mãn:

-Đáng ra em phải ôm anh chứ không phải con gấu này. Mà sao em lại chọn màu hồng vậy?

-Có vấn đề gì sao?

-Thì bình thường làm gì có con gấu nào màu hồng đâu đúng không?

-Mặc kệ em.

Dazai khẽ thở dài. Từ bao giờ cô trở nên khó bảo như vậy? Nhưng lại hay đấy, anh sẽ chọc tức cô nhiều hơn. Vẻ mặt lúc cô bị anh trêu chọc thật sự rất dễ thương.

-Này Michiko, đi chơi trò này với anh nhé.

-Hả?

Michiko đã thắc mắc không biết Dazai kéo cô đi đâu. Cô sẵn sàng đi cùng anh. Nhưng rồi khi đến nơi, cô đã cảm thấy hối hận.

-Đây thực sự là thiên đường này Michiko!!

Dazai hét lên một cách sung sướng ở độ cao gần 1000 mét. Bên dưới chân họ là một cái thung lũng hay cái gì đó đại loại vậy, còn họ đang đi trên một cây cầu với từng tấm gỗ nhỏ treo lủng lẳng trên một cái dây. Chẳng có thứ gì gọi là chắc chắn ở đây ngoại trừ dây đeo bảo hộ thắt chặt giữa người.

-Michiko!! Cảm giác thật tuyệt!!!

Đối với Dazai là vậy, nhưng Michiko thì không.

-Anh luôn muốn thử cảm giác được nhảy xuống từ độ cao này đấy!! Hay anh thử nhảy xuống nhỉ!!!

Michiko không thể di chuyển hay cử động. Tay cô bám chặt cứng lấy sợi dây thừng treo mấy thanh gỗ dưới chân, ngồi xụp xuống một cách bất lực.

-Michiko!! Đi tới đây nào!!

-Không.... Em... Em không....

-Mạnh mẽ lên nào....

Michiko tưởng như có thể rơi lệ đến nơi. Cô không biết phải đứng lên như thế nào trong khi cây cầu không ngừng rung lắc với Dazai đang tung tăng ở giữa cầu. Cô chỉ muốn hét lên với anh rằng hãy đứng yên. Nhưng cô lại chẳng thể thốt lên một lời nào.

-D.... Dazai.... Giúp em...

Michiko nói, đôi mắt cô nhắm chặt. Cô có cảm giác như thể nếu bây giờ cô mở mắt ra là cô sẽ rơi theo tự nhiên. Cô chỉ có thể nhắm tịt mắt lại, gọi tên anh.

-Đứng dậy nào, công chúa của anh.

Giọng Dazai vang lên, bất chấp mọi tiếng gió hú bên tai, cô vẫn có thể nghe được giọng anh. Anh vừa gọi cô là công chúa?

Michiko mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn Dazai. Anh đứng trước mặt cô, đưa bàn tay anh đến. Michiko mím chặt môi lại, cố gắng hết sức đứng dậy, cố gắng giữ thật vững cả cơ thể. Một tay cô rời khỏi sợi dây thừng, nắm lấy bàn tay của Dazai.

Anh mỉm cười. Dần dần, anh không quay lại, vẫn quay mặt về phía cô, dẫn cô đi đến phía cầu bên kia. Michiko không nhìn đâu cả, cô chỉ nhìn anh.

Gương mặt anh khiến cô bình tĩnh lại.

Từng bước một, anh dắt cô đi đến đầu cầu bên kia. Chỉ còn vài bước, Dazai vẫn nắm tay cô, anh bước khỏi tấm gỗ cuối cùng, tay vẫn nắm chặt tay cô.

-Cố lên nào.

Michiko nghe theo Dazai. Cô cố gắng bước đến bước cuối cùng. Sau đó, như thể cô đã trải qua một con đường dài nhất cuộc đời vậy. Cô lao đến chỗ anh đứng. Dazai đón lấy Michiko vào lòng mình, cảm nhận sự run rẩy từ cơ thể cô. Anh mỉm cười dịu dàng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô.

-Em làm tốt lắm.

-Nó... Nó đáng sợ....

-Ừm, anh hiểu. Và vì nàng công chúa mạnh mẽ đã dũng cảm vượt qua thử thách, nàng xứng đáng nhận được một món quà từ chàng hoàng tử đẹp trai này.

Michiko hơi bất ngờ, cô ngước lên nhìn Dazai. Và ngay lúc đó, cô nhận được món quà từ chàng hoàng tử của cô.

Một nụ hôn.

Đôi mắt cô mở to, quá bất ngờ. Trong khi cô còn chưa hoàn hồn sau quãng đường vừa rồi, cô đã không thể phản ứng lại bất cứ điều gì. Cô để mặc cho Dazai ghì chặt môi cô. Một nụ hôn dài, không dây dưa, một nụ hôn trong sáng. Nụ hôn chỉ dừng lại khi người quản lý tiến tới để tháo dây an toàn ra.

-Anh có vẻ thích trò chơi này nhỉ?

Người quản lý nói với Dazai, anh cười tinh nghịch.

-Chắc chắn rồi, tôi rất thích mấy trò cảm giác mạnh.

Anh vui vẻ trò chuyện với người quản lý, còn Michiko, đứng như người mất hồn.

-Cô ấy có ổn không vậy?

Người quản lý đó hỏi, Michiko không nghe thấy bất kì điều gì. Dazai cười:

-Cô ấy chỉ là chưa hoàn hồn thôi. Tôi sẽ khiến cô ấy ổn ngay.

-Hai người có vẻ tình cảm ghê.

-Tất nhiên rồi, lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò mà.

Dazai dẫn Michiko đi. Ra khỏi khu trò chơi mạo hiểm, cô vẫn im lặng. Dazai có thể hiểu điều đó. Anh luôn biết tấn công cô vào lúc cô bất ngờ nhất. Và những lúc đó, cô chỉ có thể chịu trận.

-Này Michiko, em muốn ăn gì không?

Michiko im lặng. Dazai bắt đầu thấy lo ngại về điều này. Không phải vừa rồi anh hành cô hơi quá chứ? Dazai gọi cô.

-Thôi nào Michiko, em giận anh sao? Em lỡ lòng nào giận anh vậy? Em làm trái tim anh tổn thương đấy. Michiko-channnnn!! Thôi được rồi, anh nhận lỗi được chưa? Đáng ra anh không nên rủ em đi trên cây cầu đó, đáng ra không nên hôn em khi chưa được phép. Lần sau anh không thế nữaa mà...

-Đáng ra anh không nên hôn ở đó...

Dazai hơi bất ngờ, cô cúi mặt xuống khiến anh không thể nhìn rõ khuôn mặt cô. Cô nói tiếp.

-Đáng ra anh không nên hôn ở nơi có người như vậy...

Dazai nhìn Michiko, mất khoảng vài giây sau, khuôn mặt anh bỗng trở lên đen tối. Anh nâng cằm cô lên để thấy khuôn mặt ửng hồng vì ngượng của cô. Anh nói:

-Vậy là em thích hôn ở nơi vắng người sao?

Michiko không trả lời, nhưng biểu cảm nhăn mặt của cô trở thành một lời khẳng định dễ thương. Dazai tiếp tục:

-Em có biết anh sẽ làm gì khi hai ta ở cùng nhau trong một chỗ vắng người không? Vậy chúng ta nên hôn nhau ở đâu? Trong nhà vệ sinh? Bụi cỏ? Trong một con hẻm tối? Hay là nhà anh??

-Dazai... Đừng vậy nữa....

Hai má Michiko đỏ ửng. Dazai chỉ muốn tiếp tục trêu chọc cô thêm. Đã rất lâu rồi anh mới có thể cảm nhận được cảm giác này. Giống như thể suốt 4 năm qua, lần đầu tiên anh thấy ánh sáng.

Cô thực sự là ánh sáng của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net