Ngoại truyện 1: Nhật kí theo dõi Kunikida

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
anh lại nghĩ đến việc có cô gái nào đó đọc trộm quyển sổ Lý tưởng của anh và hỏi anh về mẫu bạn gái Lý tưởng. Hầu hết họ sẽ cười và nói rằng cô gái đó không tồn tại. Nhưng ai biết được chứ? Cô gái này đang nghĩ rằng anh có bạn gái và bạn gái anh là người như vậy. Ổn thôi.

-Ờ... Thực ra thì... Một cô gái hoàn hảo như vậy cũng có tồn tại trên đời mà đúng không?

Giọng nói của anh khá bâng quơ, như thể đang cố đánh trống lảng vậy. Dù vậy thì trong đầu Haruko vẫn hình thành 1 suy nghĩ rằng Kunikida đã có bạn gái và cô gái ấy là một hình mẫu hoàn hảo trong mắt anh. Chuyện này đối với cô không vui chút nào cả.

-Chắc hẳn bạn gái anh là một người rất tuyệt vời.

-Ờ... Chắc vậy...

-Nếu bắt gặp tôi đi cùng anh thế này, cô ấy có ghen không?

-Ờ... Chắc vậy...

Haruko có chút khó xử. Kunikida nói chuyện như thể anh ấy không muốn nói chuyện với cô nữa. Gương mặt Haruko chịu xuống nét buồn phảng phất trong đôi mắt. Và Kunikida cũng chẳng thể nhận ra.

-Có lẽ tôi không nên làm phiền anh như thế này.

-Đúng vậy đấy, cô khiến tôi mất rất nhiều thời gian.

-Tôi xin lỗi.

Kunikida thở dài. Đúng là anh có chút khó chịu thật. Nhưng anh cũng chẳng trách cô ấy nhiều. Dù sao cô ấy cũng đã có ý tự mình đến tận nơi trả cho anh, mặc dù bây giờ đến lượt anh phải đến tận nhà bạn cô ấy.

Hoặc là,... Cô gái này cô tình hành anh.

Ngay lúc đó, Kunikida đột ngột bóp phanh xe, khiến Haruko đổ ào về phía trước, đâm mặt vào lưng anh. Nhưng có vẻ Kunikida không quan tâm việc đó. Haruko nhìn lưng áo anh, nơi cô vừa đâm vào, đỏ mặt, giọng run run:

-Kunikida-san...

-Nghe tôi hỏi đây, Enomoto-san.

Lúc này, anh mới quay đầu lại, đối mặt với cô gái sau lưng.

-Cô đang giữ quyển sổ của tôi đúng không?

-Vâ... Vâng... À không... Ý tôi là... bạn tôi giữ...

Nhìn vẻ luống cuống của cô gái ấy, Kunikida thở dài. Vậy là anh đoán đúng. Anh đưa tay lên đẩy kính lên trán, khẽ day nhẹ ấn đường một cách mệt mỏi. Cuối cùng thì, chẳng hiểu tại sao anh lại phải đạp xe chở cô gái này một đoạn đường dài như vậy, chẳng vì cái quái gì cả. Kunikida khẽ rủa thầm. Nhìn bộ dạng anh như vậy, Haruko cúi đầu xuống, cô lí nhí xin lỗi. Nhưng Kunikida cũng chẳng để ý. Anh nhìn cô bằng một ánh mắt nghiêm túc, nói:

-Đưa tôi quyển sổ của tôi. Nhanh lên đi.

Haruko khẽ mím môi. Dường như cô chẳng thể nhìn thẳng vào anh. Cô cúi mặt, tay lấy quyển sổ trong cặp, đưa cho anh.

-Tôi xin lỗi, tôi gây ra nhiều rắc rối quá.

-Tại sao cô lại nói dối?

Kunikida hỏi, giọng nói của anh vẫn đanh thép như vậy, anh hỏi mà không nhìn cô, đôi mắt của anh dường như chỉ tồn tại quyển sổ Lý tưởng đó vậy.

Một con người cứng ngắc như khúc gỗ, trong mắt chỉ có những Lý tưởng đã được lên kế hoạch, Haruko cố nhớ lại lí do tại sao cô lại phải lòng một người như anh.

Đúng rồi, tại sao nhỉ?

-Chỉ là... tôi...

-Cô đã đọc những gì trong đây rồi?

-Tôi chỉ đọc... Mấy trang anh viết những dự định trong tương lai... với cả... cô gái lý tưởng...

Kunikida nhìn cô với một vẻ mặt mệt mỏi. Haruko nhận ra vẻ mặt đó. Nhưng cô cũng không còn thấy áy náy nữa mà chỉ thấy khó chịu.

-Tôi không biết là yêu cầu của anh lại cao như vậy, tôi cũng không biết là cô gái ấy có tồn tại trên đời đấy.

-Ờ, tôi cũng mong là có.

-Heh? Không phải hình mẫu người phụ nữ lý tưởng đó là do anh lấy từ bạn gái anh đấy sao?

Haruko thắc mắc. Đôi mắt cô mở tròn ra nhìn Kunikida. Anh khẽ thở dài, thừa nhận một điều không dễ dàng gì:

-Thực ra bên cạnh việc làm cho Cơ quan thám tử thì tôi cũng đang đi tìm một người phụ nữ hoàn hảo. Nhưng có vẻ điều đó thực sự khó...

Đôi mắt Haruko mở lớn, bờ môi anh đào khẽ hé ra, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng thì, ý anh là anh chưa có bạn gái sao?

-Đó, nói chung là như vậy đó. Bây giờ cô có thể....

-Kunikida-san, thực ra lý do tôi giấu quyển sổ của anh chỉ có một thôi.

Haruko đột nhiên nói. Giọng nói của cô cũng trở lên mạnh mẽ và cứng rắn, đến nỗi nó dường như khiến Kunikida cảm thấy hơi lạ lẫm. Anh hỏi:

-Ý cô là sao?

-Tôi chỉ muốn ở gần anh thêm một chút thôi Kunikida-san.

Kunikida mở to mắt. Thực ra thì dù anh có ngốc nghếch đến đâu thì với vẻ mặt đang đỏ dần lên của cô gái này, và cách cô ấy nói chuyện với anh thì anh cũng đoán ra được ý cô ấy là gì. Đúng, anh cũng đâu phải một kẻ ngốc nghếch?

-Hả?

-Tôi đã rất buồn bực khi nghĩ đến việc anh có bạn gái. Càng khó chịu khi nghĩ bạn gái anh là một người hoàn hảo như vậy. Việc anh lạnh nhạt và cố gắng coi tôi như thể người xa lạ khiến tôi cảm thấy vô cùng thất vọng. Nhưng bây giờ, ít ra tôi có thể có hi vọng một chút.

-Nghe này Enomoto-san, cô cũng đã đọc hình mẫu bạn gái lý tưởng của tôi rồi chứ? Cô không đáp ứng đủ 48/58 tiêu chí của tôi. Nên...

Kunikida chợt ngừng lại, ngay khi nhận ra Haruko đang tiến gần về phía mình. Anh theo phản xạ, sẽ đứng yên, nhưng lần này, có gì đó từ cô gái ấy khiến anh phải lùi lại.

-Này, cô đang làm cái gì thế hả?

Kunikida hét lên. Nhìn anh như thể một thiếu nữ ngây thơ đang co rúm sợ hãi trước mấy tên yêu râu xanh vậy. Nhưng đương nhiên anh không phải một thiếu nữ, và Haruko cũng không phải yêu râu xanh. Nhưng mục đích của cô cũng chẳng khác yêu râu xanh mấy...

Cho đến khi Kunikida bị cô bắt kịp, Haruko không chút ngần ngại, không chút do dự, bàn tay cô kéo lấy sợi ruy băng trên cổ Kunikida, kéo gương mặt anh xuống. Anh cứng người, dù biết cô có ý định làm gì, anh lại chẳng thể phản ứng.

Haruko đặt một nụ hôn lên má anh. Dù chỉ là một nụ hôn nhẹ trên má, nhưng dường như anh có thể cảm nhận được, khóe môi hai người đã chạm nhau. Dù đó chỉ là một cảm giác thoáng qua, rất nhỏ, nhưng đủ khiến cả cơ thể anh như giật lên vì lạ lẫm. Cuối cùng thì, nụ hôn chỉ kéo dài vỏn vẹn 2 giây và Kunikida vội vã chạy ra xa khỏi Haruko.

-C... C... C... Cô... Cô đang làm... Cái quái gì... Một cô... Cô gái như cô... Khô... Không thể...

Kunikida đỏ bừng mặt. Đây là lần đầu tiên trong đời anh được trải nghiệm cảm giác gần gũi như vậy với một cô gái. Anh không biết điều đó nghĩa là sao. Tại sao anh lại cảm thấy khó thở như thế này?

Khóe môi Haruko nhếch lên. Vẻ mặt của cô hoàn toàn thay đổi. Đôi mắt màu lục không còn trong sáng ngây thơ như lần đầu anh gặp cô nữa. Đôi mắt ấy vẫn lấp lánh, như thể viên kim cương vậy, nhìn anh đầy mê hoặc.

-Anh nhạy cảm quá Kunikida-san? Anh còn chưa bao giờ thử cảm giác bờ môi của một cô gái là như thế nào đúng không?

Cô ấy cười, nụ cười khiến Kunikida nhăn mặt lại. Thật tệ hại, bị một cô gái nói như thế. Kunikida đỏ mặt, anh không để ý đến điều đó. Anh chẳng biết cảm giác đang sôi lên trong trái tim lúc này là gì. Là tức giận hay xấu hổ, anh chẳng hiểu.

Haruko nhìn vẻ mặt của Kunikida, dường như cô cảm thấy thích thú. Nụ cười của cô trở lên đầy ẩn ý. Bàn tay mảnh mai đưa lên vén mái tóc ra sau vành tai, cô nói:

-Tôi thích anh, Kunikida-san. Cho dù hình mẫu người phụ nữ lý tưởng của anh có hoàn hảo hơn tôi, thì tôi cũng sẽ đánh bại hình mẫu đó. Vì dù sao thì, lý trí đâu thể điều khiển được trái tim đâu?

Kunikida tròn mắt nhìn Haruko. Anh sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến việc bị Haruko hôn trộm ngay trên đường phố như thế này. Và cô gái ấy, như thể đã biến thành một cô gái khác. Cô ấy luôn nhút nhát, lúc nào ánh mắt như thế đang muốn nói điều gì đó. Nếu điều cô ấy muốn nói là chuyện cô ấy thích anh, vậy thì tại sao cô ấy lại che giấu. Để rồi bây giờ...

-Cảm ơn vì đã chở tôi trên chiếc xe đạp này. Chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi.

Haruko mỉm cười, cô lại ngồi trên chiếc xe đạp của mình rồi đạp đi. Nụ cười lúc đó của cô, khiến trái tim Kunikida đập mạnh hơn một chút.

Nếu như không làm gì đó, cô sợ sẽ chẳng còn lý do gì để gặp anh cả.

Haruko mỉm cười, cô nghĩ.

Đó là lý do duy nhất để cô đường đường chính chính gặp Kunikida, đó là do cô thích anh.

Chỉ vậy thôi.

***

Đi bộ một đoạn đường dài như vậy đúng là chẳng dễ dàng gì. Kunikida dường như có thể cảm nhận được mồ hôi đang thấm đẫm lưng áo mình. Anh hoàn toàn có thể bắt taxi. Nhưng anh nghĩ việc đó không cần thiết.

Có lẽ lúc này tốt hơn cho anh. Anh cần suy nghĩ một vài điều.

Haruko không phải mẫu phụ nữ lý tưởng của anh. Chắc chắn rồi. Cô ấy không thể chủ động đến nỗi cưỡng hôn người cô ấy thích như vậy. Cô ấy cũng không thể giấu đi quyển sổ Lý tưởng của anh rồi nói dối khiến anh đứng ngồi không yên như vậy. Haruko, cô gái ấy không phù hợp.

Nhưng chẳng hiểu tại sao, cảm giác lúc đó cứ quẩn quanh mãi trong đầu anh. Cảm giác lúc đó, anh chưa bao gờ trải qua cả. Không phải lần đầu anh được một cô gái tỏ tình. Nhưng đó là lần đâu tiên anh được một cô gái hôn. Đó không phải là một nụ hôn chính thức, nhưng đủ khiến anh thổn thức.

Cảm giác này thật lạ.

Cánh cửa văn phòng thám tử mở ra, Kunikida không nói gì cả. Anh lặng lẽ mặc kệ mọi người, không làm phiền ai để ngồi vào chỗ ngồi của mình. Anh vẫn chìm trong suy nghĩ, để rồi không để ý đến bầu không khí kì lạ xung quanh mình.

Anh có thể không để ý ai cả, nhưng tất cả ánh mắt ở đó đang dồn về phía anh.

Được một lúc, Dazai tiến lại gần chỗ anh với gương mặt châm chọc mọi khi:

-Vừa đi đâu đó Kunikida-kun?

-Không liên quan đến cậu.

Kunikida trả lời, đôi mắt anh vẫn không nhìn Dazai. Anh không để ý khuôn mặt Dazai đã trở lên xấu xa bất thường cùng với nụ cười của ác quỷ.

-Thế dấu son trên má cậu là từ đâu ra vậy?

Đến đây, Kunikida mới chợt giật mình trở lại thực tại. Anh nhìn Dazai, khuôn mặt Dazai nói lên tất cả những anh nhìn thấy trên gương mặt Kunikida. Mồ hôi bắt đầu toát ra, không phải mồ hôi do anh vừa đi bộ, mà là mồ hôi do trái tim anh lại đập mạnh một cách vội vã.

Không thể nào!! Không thể thế được!!

-Kunikida, cậu thực sự đi hẹn hò sao?

Yosano nhìn Kunikida với ánh mắt ngạc nhiên cùng hoảng hốt hiếm có trên gương mặt cô. Không chỉ Yosano, mà tất cả mọi người ở đó đều nhìn anh như vậy.

-Không... Không phải như mọi người nghĩ đâu!!

-Còn nhớ cô gái chúng ta đã cứu hồi vụ '12 cô gái tự tử' chứ? Kunikida đã hẹn hò với cô ấy đấy.

-Khoan đã Dazai!! Sao cậu biết được?!!

-Đó! Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cậu ta mà xem! Tôi nói đúng đó.

-Không phải như vậy tên khốn này!! Cậu đã theo dõi tôi sao?

-Ôi chúa ơi nhìn xem!! Lưng áo cậu ta cũng có dấu son này!!!

-Cái gì chứ?!!

Kunikida vội vã như bị điện giật. Anh ngồi bật dậy quay đầu ra sau lưng. Nhưng đương nhiên là anh chẳng thấy gì cả. Ranpo bắt đầu thấy hứng thú. Anh đứng dậy nhìn ra sau lưng áo Kunikida, xem xét một hồi rồi nói:

-Đây là son màu hồng anh đào. Đúng là phong cách của nữ sinh rồi. Với lại ngoài son ra thì không thấy thêm dấu trang điểm nào, có lẽ cô gái ấy đã cố tình hôn lên áo cậu.

-Không phải!! Là cô ấy đập mặt vào lưng tôi!!!

-Anh nói dối tệ quá Kunikida-san. Đập mặt là sao chứ? Nếu anh có bạn gái thì cũng đâu cần phải giấu giếm làm gì?

-Với lại nếu đập mặt thật thì sẽ lưng lại cả vết phấn chứ?

-Không phải!! Lúc đó tôi đạp xe! Khi phanh gấp thì vô tình... Với cả cô ấy chỉ thoa son thôi!! Mà cô gái đó không phải bạn gái tôi!!

-Ohh, cậu biết rõ cô ấy chỉ dùng son thôi sao? Sao cậu biết rõ vậy?!

-IM ĐI DAZAI!!!!

-Vậy cậu giải thích sao với dấu son trên má vậy?

Kunikida không thể nào giả thích được. Phải rồi, chẳng lẽ nói với họ là cô gái đó đập mặt vào mặt anh? Nói thế nào thì mọi chuyện cũng sẽ đi theo chiều hướng tồi tệ nếu được dẫn dắt bởi Dazai. Chết tiệt thật, anh rủa thầm. Tại sao mọi thứ lại diễn ra như vậy chứ?

-Thôi nào mọi người, tập trung vào việc của mình đi.

-Thống đốc?

Kunikida mỉm cười, gương mặt anh giờ này như thể tìm được vị cứu tinh vậy. Anh hướng ánh mắt trông đợi về phía vị sếp tối cao của mình. Ngược lại, Yosano có vẻ hơi thất vọng.

-Không phải đâu sếp, chỉ là hơi bất ngờ khi biết Kunikida-kun có bạn gái thôi, thậm chí họ còn đi hẹn hò ngay trong giờ làm việc nữa.

-Không phải như vậy Yosano-sensei!

-Thôi nào, dù vậy thì chuyện Kunikida-kun có bạn gái cũng bình thường mà, cậu ấy cũng 22 tuổi rồi.

-Không phải thưa Chủ tịch, tôi không...

-Dù sao thì tôi cũng sẽ khiển trách cậu vì việc đi hẹn hò trong giờ làm việc. Lần sau đừng có thấy bạn gái gọi là chạy đi bỏ bê công việc nữa đấy.

...

Cánh cửa phòng Chủ tịch đóng lại. Kunikida ngồi phịch xuống chiếc ghế của mìn một cách mệt mỏi. Anh không thể cãi lại tất cả mọi người được nữa.

Mọi chuyện thật tồi tệ.

Michiko nhìn Kunikida, có chút áy náy. Cô theo dõi anh cũng với Dazai. Và cô biết anh chỉ bị cô ấy tấn công bất ngờ mà thôi. Bây giờ có vẻ như anh ấy không muốn bị hiểu lầm. Cô nên giải thích hay không đây.

Dazai chợt nắm lấy tay Michiko. Cô nhìn lên anh. Dazai nháy mắt với cô, ngón trỏ đặt trước môi ra dấu im lặng. Cô nhìn Dazai, rồi quay qua nhìn Kunikida. Một hồi sau, cô thở dài.

Chịu thôi vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net