Ngoại truyện 1: Nhật kí theo dõi Kunikida

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông điện thoại vang lên khắp căn phòng nhỏ. Căn phòng đó là kí túc xá dành cho nhân viên của Công ty thám tử vũ trang. Nơi này không rộng lớn lắm nhưng cũng đủ tiện nghi. Đối với Michiko, cô chỉ cần có chỗ để ngủ, và nơi này đáp ứng rất tốt nhu cầu đó.

Michiko dụi mắt. Cố gắng vươn tay ra khắp tấm đệm ấm áp để với tìm lấy chiếc điện thoại. Mở nó ra, cô nhận ra hình ảnh một con búp bê với gương mặt cau có. Đúng rồi, chẳng cần đoán cũng nhận ra đó là hình ảnh trừu tượng của Kunikida.

Cố gắng quên đi cơn buồn ngủ, cô lấy lại giọng trước khi bấm nút rồi nghe thấy một giọng hét bên đầu bên kia.

-CÔ CÓ BIẾT BÂY GIỜ LÀ MẤY GIỜ KHÔNG HẢ???!!!

Michiko giật mình. Cô nhìn lại màn hình điện thoại rồi chợt nhận ra. Đã hơn 8h sáng rồi!!

-Tôi xin lỗi Kunikida-san!! Đó là lỗi của tôi!! Tôi đã ngủ quên mất!!

-Tập làm quen với việc dậy sớm trước khi muốn làm việc ở đây!! Bây giờ đến công ty ngay cho tôi!!

Chỉ vậy thôi, tiếng tút tút vang lên bên đầu bên kia. Đôi mắt Michiko mở to đầy hoảng hốt, trước khi đứng vụt dậy và lao vào phòng tắm.

***

Thành phố Yokohama là một nơi nhộn nhịp, đông đúc và ồn ào. Nhịp sống hối hả của những con người nơi đây vẫn không bao giờ dừng lại để chờ đợi một ai cả.

Công ty thám tử vũ trang cũng vậy.

-Tôi xin lỗi....

Michiko đứng trước cửa căn phòng, đứng trước những người đồng nghiệp mới của mình, cúi người xuống đủ 90 độ để bày tỏ lòng hối hận. Nhưng dường như ngoại trừ Kunikida, chẳng ai ở đây tỏ thái độ cáu gắt với cô cả.

-Không sao đâu, ngày đầu đi làm ai cũng sẽ mắc sai lầm mà. Tên bạn trai của cô cũng vậy, hắn còn chả thấy tăm hơi đâu.

Yosano nói, như để an ủi cô. Michiko mỉm cười e thẹn trước câu nói ấy. Nhưng rồi Yosano đứng dậy, tiến đến trước mặt Michiko, cô ấy nói:

-Dazai đã nhờ tôi một chuyện, cậu ta muốn tôi chữa trị cho cô để tuổi thọ của cô có thể kéo dài. Vì vậy cho tôi xem tay được chứ?

Michiko ngay lập tức hiểu ra Yosano muốn nói gì. Cô đưa bàn tay phải của mình lên, tháo bỏ chiếc găng tay ra, để lộ bàn tay trắng mịn, nhỏ bé, gầy guộc với một hình ảnh Ấn nguyền hiện lên ánh xanh trên mu bàn tay. Yosano xem xét bàn tay cô một hồi, suy nghĩ, rồi cô ấy nói:

-Cô sử dụng năng lực lần đầu năm 17 tuổi, trên này có 18 mốc kim. Và cái kim của cô đang ở vị trí thứ 14 đúng không?

Michiko nhìn lại bàn tay mình, rồi cô gật đầu.

Nụ cười của Yosano dần trở lên xấu xa hơn bao giờ hết.

-Vậy là còn 14 lần cơ à? Hehehe...

-Khoan đã, có chuyện gì vậy Yosano-sensei?

Khuôn mặt đó của cô bác sĩ khiến Michiko bất an, rồi dần chuyển đến lo sợ. Nó còn đáng sợ hơn cả biểu cảm của cô y tá hồi Michiko còn ở Mafia Cảng.

-Lại đây nào, tôi sẽ chữa trị cho cô, tôi sẽ kéo dài sự sống của cô, tôi sẽ giúp cô được sống lâu hơn...

-À... vâng...

Michiko vẫn không hiểu gì. Cô đi theo Yosano vào một căn phòng kín. Cô có thể nhìn thấy ánh mắt lo ngại và thương cảm của các thành viên Trụ sở đang hướng về phía cô.

-Chúc... chúc may mắn nhé Michiko-san...

Đó là tất cả những gì cô nghe thấy, trước khi cửa căn phòng đóng lại.

.....

Như tất cả mọi người có thể tiên đoán, một loạt những tiếng la hét thất thanh đau đớn thoát ra từ căn phòng đó. Dù căn phòng đó có cách âm đi chăng nữa, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được, tiếng cưa máy kêu rè rè cùng tiếng la hét của Michiko.

Mà, chuyện đó cũng qua nhanh thôi.

Cánh cửa mở ra, Michiko bước ra bên ngoài với khuôn mặt trắng bệch không chút cảm xúc. Cô cúi gằm mặt, đi loạng choạng về phía một chiếc ghế gần đó. Ngồi phịch xuống ghế, cả cơ thể cô đổ gục xuống bàn làm việc.

-Vậy là xong lần trị liệu ngày hôm nay, còn 13 ngày nữa, cô đừng có sợ quá mà trốn mất đấy nhé.

Yosano cười nham hiểm. Atsushi tiến lại gần Michiko. Có lẽ cậu cần hỏi thăm cô một chút. Dù sao thì cô chắc hẳn chưa bao giờ trải qua trải nghiệm này.

-Chị ổn chứ Michiko-san?

Giờ thì Atsushi mới nhìn rõ được khuôn mặt của Michiko. Nhìn cô không giống như là vừa trải qua một cuộc tra tấn khủng khiếp. Cậu không đọc được cảm xúc gì trên mặt cô lúc này. Nhưng chắc chắn nó không bao gồm đau đớn hay sợ hãi. Được một lúc, Michiko ngồi thẳng dậy, cô nhìn Yosano, mỉm cười:

-Cảm ơn chị vì đã chữa trị cho tôi, Yosano-sensei.

Yosano nhìn cô gái trẻ, đôi mắt hơi mở to ngạc nhiên một chút, nhưng rồi cô cũng cười đáp trả.

-Không có gì, tôi chỉ giúp đỡ một đồng nghiệp thôi.

Đó là sự khởi đầu của Michiko ở Công ty thám tử vũ trang.

Có lẽ mọi sự khởi đầu đều gian nan. Những ngày đầu cô gia nhập Mafia Cảng, cô cũng chịu cảnh này.

Kunikida không gặp khó khăn mấy để có thể lật ngửa người cô lên không trung rồi để cả cơ thể cô rơi xuống đất một cách nặng nề. Cho dù cô đã rất cố gắng để phản xạ, thứ mạnh nhất ngoài năng lực mà cô có lúc này nhưng cô vẫn không thể nào bắt kịp được chuyển động của anh. Kunikida không chỉ khỏe mạnh. Anh còn rất nhanh nhẹn. Từng cử động của anh không hề có điểm yếu, không hề có động tác thừa. Anh ấy không giống Gin. Không, anh ấy ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.

Lần thứ bao nhiêu trong ngày cô lấy lưng mình lau sàn, cô cũng chẳng đếm nổi nữa. Cô chỉ biết là cả người cô đang ê ẩm. Trong khi cô vẫn đang nằm dưới đất, Kunikida khẽ phủi nhẹ tay áo, nói:

-Hôm nay đến đây thôi. Cô chẳng có chút kinh nghiệm vào về đấu tay đôi cả.

-Không phải vậy... vì anh mạnh quá thôi...

Giọng cô run run, nhưng vô tình khiến Kunikida hơi khựng lại. Michiko khó khăn ngồi dậy. Ngước lên nhìn bóng lưng cao lớn của Kunikida.

-Cô không được học chiến đấu tay đôi hồi còn ở Mafia Cảng sao?

Anh hỏi. Cô khẽ lắc đầu.

-Không, tôi có tập luyện một chút. Nhưng có lẽ kĩ năng và kinh nghiệm của họ là quá lớn để một kẻ yếu đuối như tôi có thể học. Thứ duy nhất tôi cảm thấy tự tin một chút có lẽ là phản xạ, tôi nghĩ vậy. Đó là tất cả những gì tôi học được.

Nghe câu trả lời từ cô, Kunikida khẽ thở dài, vẻ mặt anh nhìn có vẻ ngao ngán. Anh nói:

-Nghe này, Michiko. Ở đây, có Ranpo-san, Naomi và một số nhân viên nữ khác là không có năng lực. Nhưng Ranpo-san là một thám tử thiên tài. Là lý do cho sự tồn tại và phát triển của Mafia Cảng. Naomi cũng là một cô gái thông minh, biết suy nghĩ và lập kế hoạch. Cô không giống họ. Cô có năng lực. Nhưng cô nghe kĩ đây. Ở đây chúng ta không được phép giết người vô tội, chỉ giết người khi đó là phương án cuối cùng. Ở đây không ai lấy việc giết người ra làm chiến công cả. Vì nơi này chúng ta làm việc chân chính. Vì vậy, tôi mong là cô có thể kiểm soát được năng lực của mình. Cô hiểu không?

Michiko nhìn Kunikida, rồi cô khẽ gật đầu.

-Vậy đó là lý do tôi cần phải nâng cao thể lực và kĩ năng chiến đấu.

-Đúng, dù bây giờ tôi sẽ không đòi hỏi cao vì cơ thể cô còn yếu. Nhưng ngay khi thể lực cô đạt thể trạng tốt nhất, lúc đó chúng ta sẽ tiếp tục bài tập luyện nghiêm túc. Hiểu không?

-Vâng! Kunikida-senpai!!

-Hả??

Kunikida cáu kỉnh quay lại, nhưng chỉ nhận lại nụ cười tươi tắn của Michiko. Khuôn mặt anh cũng dịu lại, thư giãn hơn. Đúng rồi, không nhất thiết phải cáu kỉnh vì lý do nhỏ bé đó.

Cô gái này, dù có là một kẻ sát nhân hàng loạt, thì như Ranpo nói, cô vẫn là một người tốt.

-Dù sao thì cũng cố gắng lên, mọi người rất trông đợi vào cô đấy.

Đó là những lời nói từ Kunikida, những lời khích lệ đầu tiên mà anh dành cho cô gái nhỏ này. Nhưng nhiêu đó đủ khiến tinh thần Michiko phấn chấn hơn.

Kết thúc một ngày làm việc. Tất cả mọi người cùng đi về khu kí túc xá, nơi mà mọi người cùng ở. Michiko có thể cảm nhận được khi mối quan hệ của cô và mọi người đã dần khăng khít hơn. Cô nói chuyện nhiều hơn, cười nhiều hơn, nói chung là, dù trải qua ngày đầu tiên khá đau đớn và mệt mỏi, nhưng đọng lại cuối ngày tất cả chỉ có niềm vui.

-Nhìn em vui thật đấy.

Đứng trước cửa nhà, Michiko hơi giật mình khi nghe thấy giọng nói quen thuộc. Một giọng nói mà bây giờ cô mới nhận ra là cả ngày nay cô đã quên mất anh.

-D... Dazai... Anh đã ở đâu vậy? Kunikida-senpai đã cằn nhằn nhiều lắm đấy!

-Hmm... Anh đã nghĩ là ngày đầu tiên không có anh bên cạnh em sẽ buồn và phiền não lắm chứ? Nhưng có vẻ em rất vui vẻ với mọi người mà quên mất chàng hoàng tử này rồi. Ôi... Anh là một chàng hoàng tử bị lãng quên... Mà Kunikida-senpai là sao?

-Vậy là anh cố tình không ở đó cùng em phải không?

Michiko chán nản nhìn Dazai. Cô chỉ thở dài một tiếng rồi mở khóa cửa phòng.

-Em làm quen tốt chứ?

Dazai chợt hỏi. Khuôn mặt anh trở lên bình thường. Cô cũng gật đầu.

-Um, mọi người đều rất kiên nhẫn với em, nhất là Kunikida-senpai...

-Senpai là sao? Quan hệ hai người tiến triển nhanh vậy à?

Khuôn mặt Dazai chảy xệ xuống một cách khó chịu. Nhưng Michiko không để ý điều đó. Cô chỉ nhìn vào tay nắm cửa, nói mọi suy nghĩ của mình ra:

-Kunikida-senpai dù cộc cằn nhưng có gì đó khiến em cảm thấy yên tâm và tin tưởng. Có lẽ anh ấy là một người rất có trách nghiệm và sự kiên nhẫn dành cho em. Vì vậy em cũng rất tôn trọng anh ấy, như Chuuya-san...

-Suỵt, im lặng nào Michiko.

Dazai vội ngừng cô lại. Anh ngoái đầu ra ngoài ban công, hướng ánh mắt xuống dưới một cách hiếu kì. Michiko cũng vậy, cô cũng nhìn theo tầm mắt của anh, để thấy được dưới sân trước mặt toàn nhà, Kunikida đang nói chuyện với một người nào đó.

-Đó là... Kunikida-sensei... và...

-Một cô gái!!

Dazai ngắt lời cô một cách hưng phấn kì lạ. Anh dường như đã hét lên nếu không cố kìm nén. Michiko vẫn nhìn xuống dưới, cô gắng nhìn rõ xem đó là ai nhưng không thể. Trời đã về chiều, bóng tối dần đổ xuống và lúc này sân kí túc xá vẫn chưa bật đèn. Cô chỉ biết là cô gái đó mặc đồ nữ sinh. Chắc là học sinh. Cô ấy đến đây bằng xe đạp sao? Có lẽ vậy vì Michiko có thể thấy chiếc xe cô ấy đang đứng.

-Dazai, anh có quen cô ấy không?

Michiko không nhận được câu trả lời. Khi cô quay ra, cô chỉ thấy một Dazai đang ôm mặt và cơ thể anh thì đang run lên bần bật. Giọng anh thánh thót vang lên:

-Ôi không!! Kunikida đã cua được 1 em nữ sinh dễ thương nào đó mà không hề kể với mọi người! Cậu ta không thể làm thế được! Được lắm!! Tôi sẽ không để cậu yên đâu Kunikida-kun!!

-Dazai, đó đâu chắc phải là bạn gái của Kunikida-senpai đâu. Chúng ta không thể vội kết luận được.

-Michiko, em hãy vì anh mà làm một việc được chứ?

Dazai nắm lấy tay Michiko, nhìn cô với đôi mắt long lanh của một con cún con. Khuôn mặt áp sát mặt cô khiến cô không khỏi đỏ mặt:

-Việc... Việc gì chứ...?

-Cùng anh theo dõi Kunikida nhé.

-Heh??

Và thế là, cô được Dazai giao cho một nhiệm vụ, à mà cô không chắc đó được gọi là một nhiệm vụ - theo dõi Kunikida.

Nếu bị phát hiện thì anh ấy chắc chắn sẽ hành cô tơi tả hơn nữa mất. Sức khỏe của cô còn chưa hồi phục hoàn toàn.

-Chết tiệt thật...

Kunikida khẽ bật ra tiếng chửi rủa. Không phải lần đầu Michiko nghe anh chửi như vậy. Cô cũng không bất ngờ lắm. Nhưng vẻ mặt anh hôm nay lại rất bình tĩnh. Ồ, anh ấy có thể bình tĩnh như vậy, chắc hẳn anh ấy đang kìm nén.

Kunikida không nói gì thêm nữa, anh quay đi, cất quyển sổ ghi chép vào túi áo, rời khỏi công ty.

-Cậu đi đâu vậy Kunikida-kun?

Dazai cất lời hỏi, giọng của anh ngân lên cao vút như một thiếu nữ. Đáp lại câu hỏi ấy, Kunikida chẳng mảy may để ý. Anh chỉ nói:

-Tôi có việc.

Chỉ vậy rồi anh đi khỏi.

Để lại Dazai với một khuôn mặt gian tà đến đáng sợ.

Kunikida đi xuống tầng 1 nơi quán cà phê Uzumaki. Ở đó, anh có thể dễ dàng nhìn thấy một cô gái trẻ đang ngồi đợi anh. Cô gái ấy mặc một bộ váy xanh lam, trang trí bởi một vài chiếc nơ nhỏ xinh. Cùng với mái tóc đen dài óng mượt, cô gái như thể đang tỏa sáng ở góc quán cà phê vậy.

-Enomoto-san.

Kunikida gọi, cô gái trẻ quay ra. Và dường như hơi bất ngờ, gương mặt cô đỏ lên một chút. Cô đứng dậy, ấp úng:

-K... Kuni... Kunikida-san đã... đến rồi sao?

-Cô có thể đưa cho tôi quyển sổ cô cầm nhầm được chứ?

-Dạ...

Cô gái đó dường như vẫn còn hơi bối rối. Cô ấy cúi xuống, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Kunikida. Cử chỉ của cô ấy không thể nào thoát khỏi ánh nhìn của Kunikida. Anh bắt đầu cảm thấy lạ.

-Sao vậy? Không phải cô cầm nhầm quyển sổ Lý tưởng của tôi sao? Cô có thể vui lòng trao trả nó lại cho tôi không?

-Uhm... Thực ra... tôi đến đây hơi vội... nên... tôi đã để... để quên... ở nhà...

-Hả?

Gương mặt anh lộ rõ vẻ thất vọng. Nhưng biết làm sao được. Cô ấy đang cầm quyển sổ quan trọng hơn cả tính mạng của anh và cô ấy hoàn toàn có quyền trả cho anh hoặc không? Kunikida thở dài. Anh sẽ không thể nào hoàn thành được lịch trình của ngày hôm nay nếu như cứ đứng ở đây tán phét như vậy. Cố xua tan sự thất vọng, Kunikida nói:

-Vậy bây giờ tôi có thể đi cùng cô về nhà cô để lấy nó chứ?

-Anh... Anh thực sự muốn đến nhà tôi sao? Nhà tôi ở khá xa...

Kunikida khẽ xua tay, lắc đầu:

-Chuyện đó không thành vấn đề. Chỉ cần tôi có quyển sổ của tôi là được.

Kunikida đi ra ngoài, tay lấy trong túi quần chiếc chìa khóa xe. Cô gái tên Haruko vẫn bước theo sau lưng anh, luôn miệng nói xin lỗi. Nhưng dường như anh chẳng quan tâm mấy. Duy nhất điều anh thấy lạ là có vẻ như cô gái này đang che giấu anh điều gì đó. Nếu đó là thật thì anh mong điều đó sẽ không liên quan đến quyển sổ Lý tưởng của anh.

Kunikida mở cửa xe, cô gái ấy đột nhiên vội nói:

-Khoan đã Kunikida-san. Tôi đến đây bằng xe đạp. Vì vậy nếu anh đi bằng ô tô đến nhà tôi sẽ không tiện lắm đâu.

-Ý cô là tôi không nên đi xe?

-Không phải vậy. À mà... nếu có thể thì anh hãy đi cùng tôi... bằng xe đạp...

-Hả?

Kunikida thực sự cảm thấy khá phiền phức. Anh chỉ cần đưa cô gái này về nhà, lấy quyển sổ Lý tưởng của anh và đưa cô ấy trở lại đây để lấy xe đạp thôi. Mọi chuyện có thể giải quyết một cách dễ dàng mà.

-Khoan đã, hình như cô có chuyện gì đó đúng không? Chẳng lẽ cô không tin tưởng khi ngồi chung xe với tôi?

-Không phải vậy Kunikida-san. Chỉ là... tôi không muốn đi xe ô tô, thực ra tôi có chút... bị say xe...

Nhìn vẻ mặt của Haruko, Kunikida có thể chắc chắn một điều rằng cô đang nói dối. Nhưng dù điều đó mang ý nghĩa gì đi nữa, nói chung lại là cô không muốn đi chung xe ô tô với anh

Chắc hẳn là vậy rồi.

-Cô không nghĩ là khi đi xe đạp sẽ tốn sức cho người đạp xe và khi đến nhà cô rồi thì tôi sẽ phải đi bộ về sao?

-À... thực ra thì tôi có thể đạp xe và chở anh được... Còn việc anh phải đi bộ thì...

-Thôi được rồi, nếu cô không muốn ngồi xe chung với tôi thì thôi vậy. Chỉ cần chúng ta đến nhà cô ngay bây giờ và lấy quyển sổ Lý tưởng của tôi thôi.

Trên mặt Kunikida hiện rõ sự kiên nhẫn. Anh thực sự có kiên nhẫn với các cô gái. Cho dù họ đôi khi vô cùng rắc rối.

-Tôi xin lỗi anh. Đáng ra tôi không nên quên mất quyển sổ của anh ở nhà...

Haruko cúi đầu, cô gái đang tỏ vẻ hối lỗi. Dù Kunikida thấy phiền thật, nhưng anh không phải loại hay nổi nóng với phụ nữ, nhất là những người không quen thân.

-Không sao, cô đã đến tận đây rồi thì tôi cũng không nên phàn nàn gì cả.

Kunikida tiến tới chỗ chiếc xe đạp của Haruko đang dựng trong bãi đỗ, anh ngồi lên yên xe, ngoảnh mặt về phía Haruko, gọi:

-Đi thôi, tôi sẽ chở cô.

Haruko nhìn bóng hình cao lớn của Kunikida trên chiếc xe đạp nhỏ bé của cô, cô thực sự cảm thấy hạnh phúc kì lạ. Haruko mỉm cười, cô tiến đến phía sau anh, ngồi lên xe để anh chở đi.

Vậy có phải tốt hơn không. Đối với cô ấy, được anh chở đi trên chiếc xe đạp nhỏ của cô thực sự là một trải nghiệm mới lạ, không, một trải nghiệm thú vị hơn là ngồi chung trên một chiếc xe. Đối với cô là như vậy. Đã vài ngày cô không gặp lại anh. Trong những ngày đó, hình ảnh chàng trai cao lớn, khuôn mặt nghiêm túc cùng cặp kính trên khuôn mặt hiện rõ mồn một trước mắt cô trong từng khoảnh khắc. Cô đã tương tư về anh quá lâu rồi. Cô không còn lý do gì để gặp lại anh, để thỏa mãn trái tim ngu ngốc của mình. Nhưng rồi trái tim cô đã nhập lỡ mất một nhịp, khi cô nhìn thấy cuốn sổ Lý tưởng của anh trong cặp của mình. Khi một con người tương tư, thì chỉ cần nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan đến người ấy, thì bao nhiêu cảm xúc nguyên thủy nhất đều sẽ trỗi dậy trong lồng ngực. Cô cũng vậy. Và đó là cơ hội duy nhất để cô có thể gặp lại anh.

Ngồi đằng sau lưng anh, đuôi tóc anh vờn nhẹ trên khuôn mặt cô. Những sợi tóc vàng nhạt tinh nghịch vương trên làn da của cô. Đó chỉ là những cái chạm mơ hồ, nhưng chẳng hiểu sao, cô cũng thấy nóng ran. Đúng rồi, bây giờ đối với cô chỉ cần những cái chạm vô tình đó cũng là một khoảnh khắc đáng trân trọng. Vì cô đâu thể nào chạm vào anh.

Thực sự cô muốn được ôm lấy lưng anh, nếu có thể, cô sẽ ôm thật chặt.

-Kunikida-san, thực ra...

Kunikida không quay đầu lại. Anh vẫn tập trung vào đường đi, vẫn tạp trung vào tay lái của mình, và anh vẫn nghe cô nói:

-Tôi muốn nói với anh điều này... Thực sự rất muốn...

-Chuyện gì vậy?

Giọng nói của anh vẫn nghiêm túc như vậy. Không một chút cảm xúc nào trong câu nói.

-Thực ra thì... quyển sổ của anh... không ở nhà tôi...

....

Kunikida dừng xe lại, đột ngột đến nỗi suýt khiến Haruko đâm vào lưng anh. Cô gái khẽ liếc ánh mắt lên nhìn Kunikida. Đôi mắt cô cố gắng che giấu đi cảm xúc bên trong nó, chỉ để lại sự e ngại vương chút xíu trên gương mặt.

Kunikida quay đầu lại, đến lúc này, anh thực sự không còn kiên nhẫn nữa. Anh hét lớn:

-Cô đùa tôi đấy à?!! Tại sao lại...

-Thực ra thì hôm trước tôi có qua nhà bạn để học nhóm. Tôi nghĩ là tôi đã để quên nó ở nhà bạn rồi. Nên là nếu anh không phiền thì...

-Không! Tôi cảm thấy rất phiền đấy! Tại sao cô không nói với tôi sớm hơn chứ?!

Kunikida ôm đầu, mái tóc của anh rối xù một cách lộn xộn sau khi bị chính chủ nhân của nó giày vò. Haruko vẫn ngồi đằng sau anh, cô nhìn anh chàng cao lớn phía trước vì cô mà phát cáu. Chẳng hiểu tại sao sâu thẳng trong trái tim cô lại thấy vui vẻ. Không kiềm chế được, cô bật cười nhẹ.

-Được rồi, bây giờ nhà bạn cô ở đâu?

-Uhm... khá xa, cách đây hơn 10km cơ.

Kunikida cố nén tiếng chửi thề của mình trong cổ họng. Đúng rồi. Anh sẽ cố chịu đựng, tất cả vì Lý tưởng của anh. Bằng mọi giá trong ngày hôm nay anh phải tìm lại nó.

-Ngồi yên đó và chỉ đường, nếu có chuyện gì sai xảy ra nữa là tôi bỏ mặc cô luôn đấy.

-Mà tại sao Kunikida-san lại cần quyển sổ đó vậy? Có gì quan trọng sao?

Haruko cất lời hỏi. Cô không nhìn anh mà nhìn về phía cảnh vật xung quanh. Anh vẫn giữ vẻ mặt cau có đó, trả lời:

-Đó là quyển sổ Lý tưởng của tôi, là tất cả những gì tôi theo đuổi, chỉ vậy thôi.

-Chỉ vậy thật thôi à?

-Có chuyện gì sao?

Đôi mắt Haruko cụp xuống, có gì đó khiến trái tim cô hơi thắt lại. Cô hỏi anh:

-Anh không phiền nếu... tôi vô tình đọc được vài trang trong quyển sổ đó chứ?

-Hả?!! Cô có biết điều đó rất mất lịch sự không?

Khuôn mặt Kunikida chảy xệ xuống vì khó chịu. Nhưng anh chẳng thể làm gì cả. Phải rồi, trong quyển sổ đó thực ra cũng không có gì quan trọng hay riêng tư quá. Chỉ là lịch trình trong tương lai mà anh tự vạch sẵn ra cho mình thôi. Lịch trình trong tương lai...

-Tôi chỉ đọc qua một chút thôi, như là... mẫu bạn gái lý tưởng của anh....

Kunikida giật thót. Cả cơ thể anh đột nhiên cứng lại. Haruko có thể nhận ra điều đó. Có chút gì đó khiến cô khó chịu khi nói về chuyện này.

-Về mẫu bạn gái lý tưởng đó... nó dựa trên hình mẫu nào vậy? Bạn gái ngoài đời của anh à?

Kunikida không trả lời. Anh đang suy nghĩ. Não bộ của anh đang hoạt động hết tốc lực để có thể nghĩ ra cách xử lý tình huống khó xử này. Chẳng bao giờ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net