Chap 2 - Thấy Rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Máy bay hạ cánh nơi sân bay Tokyo, tuy thế nhưng Naice kéo mãi Sharon mới chịu dậy, cô đã không ngủ trong 3 ngày liền khi phải vùi đầu trong đống giấy tờ và giải quyết các vụ án với số tiền "ít xịt" nên cô ngủ như chết, Naice đành bế cô lên đưa ra taxi.

Sharon tỉnh dậy trong xe, ngủ chưa đã nhưng vẫn phải dậy, cô ngáp một hơi dài và quay sang hỏi Naice

-Chúng ta sẽ sống ở đâu đây?
Naice xoa đầu Sharon, tươi cười đáp

-Đừng lo, chúng ta sẽ sống tạm ở nhà của một người mà tôi quen

Sharon nắm tay của Naice, mắt nhắm tịt lại

-Được rồi, khi nào đến gọi tôi dậy nhé.

Naice cũng chịu thua, dù gì thì cơn buồn ngủ của Sharon sẽ chẳng bao giờ được thỏa mãn trừ khi có vụ án, chuyện này anh quen rồi.

Tới căn nhà lớn có phong cách tây âu ở quận Beika, căn nhà này nghe nói đã không có người và vẫn chưa có người thuê, nhưng mà hai người chủ của căn nhà vẫn cho phép ở đó, Sharon nhìn bảng tên, quay sang hỏi Naice

-Nè, đừng nói đây là nhà của cái cậu Kudo Shinichi mà cậu nói trên máy bay nha

Naice cười trừ, đáp

-Đúng, đây là nhà của cậu ta, mẹ cậu ta có quan hệ bạn bè với tôi nên chúng ta mới thuê được.

Bình minh ló rạng, ánh sáng nhẹ nhàng bao phủ không gian nơi nay, Sharon vừa thấy cũng lập tức đồng ý mà bấm chuông, nhưng tiếc là không có ai ở đó, Naice gõ đầu của cô, nói

-Cậu ngốc thế, chủ nhà có đưa cậu chìa khóa mà, vào đi chứ, có ai ở nhà đâu mà bấm chuông

Sharon ôm đầu đáp

-Được rồi, được rồi, làm quá lên không à.

Cánh cửa mở ra, Sharon bất ngờ, nhà to khủng bố luôn, khắc hẳn cái văn phòng của cô ở luân đôn, ngột ngạt gì đâu. Cô chạy khắp nơi tham quan, Naice cười nhạt, tính của cô cậu hiểu mà, có gì mới là thích lắm, thích không nỡ buông luôn.
Naice la lớn

-Hôm nay là ngày đầu nhập học đấy, lo mà thay đồ đi tiểu quỷ 1m68

Sharon tức tối bật lại

-Tôi biết rồi, câm miệng đi cây cột điện biết đi!

Hai người tuy cãi nhau là thế nhưng vẫn hiểu rõ nhau, dù gì cũng là hai người thanh mai trúc mã đã từng giải quyết bao vụ án cùng nhau mà.
Sharon mặc bộ đồ quen thuộc của trường trung học Teitan, cô thấy nó màu mè dã man, thà mặc áo sơ mi có ổn hơn không, Naice đi ra, Sharon thấy cũng há cả mồm

-Ông thật hả Naice, tôi nhớ ông đâu có nam thần cỡ này
Naice cười khoái trá

-Thấy sao, đẹp mà phải không, tôi biết đồng phục này sẽ hợp với tôi mà, đâu như bà, tiểu quỷ mini.

Sharon tuy hơi cọc nhưng mà vẫn phải đi học, dù gì cũng sắp tới giờ rồi, Sharon đeo giày vào và đi ra, Naice vẫn phong thái ung dung cũ đi cùng, bước ra cổng và đi qua nhà nhìn khá hiện đại, Naice nói

-Đây là nhà của bác tiến sĩ, người quen của ông Yusaku đó, ông ấy phát minh ra nhiều thứ hay lắm.

Bỗng có một thân hình nhỏ bé đụng trúng Sharon và ngã ra đó, một cô bé lớp một với mái tóc nâu đỏ, Sharon đỡ cô bé, cười nói

-Đi đứng cẩn thận chứ cô bé, em là con của bác Agasa à, tên em là gì?

Cô bé đó đứng lên, đáp

-Em tên Haibara Ai, là cháu họ của bác ấy, xin lỗi chị em đang vội, em đi trước ạ

Sharon nắm lấy tay của cô bé, kéo về phía mình, cô khụy gối xuống, gương mặt thoáng chốc trở nên đáng sợ

-Em không giống học sinh lớp 1 nhỉ, cảm giác giống như một cô gái 18 tuổi hơn.

Cô bé trở nên lo sợ, Sharon thấy thế cũng bỏ ra, đưa tay chào tạm biệt rồi rời đi, Naice đi cùng nói

-Đúng là tôi tin vào trực giác siêu phàm của bà, nhưng mà nói cô bé 6 tuổi giống 18 tuổi là hơi quá rồi đó
cô tỏ vẻ ngu ngơ

-Xin lỗi mà, tại con bé đó giống quá thôi.

[...]

Bước đến trường trung học Teitan, Sharon phấn khích cầm tay của Naice chạy vào trong, hôm nay cứ như tổ chức lễ hội gì đó, nghe Naice nói thì có vẻ là một vở kịch được diễn, hình như là hiệp sĩ mũ đen gì đó, cả hai bước vào lớp 11A dưới con mặt ngạc nhiên của mọi người, cô giáo giới thiệu

-Đây là hai bạn chuyển từ Anh sang, tên là Sharon Farade và Naice Fodem, các em giúp đỡ bọn họ nhé.

Nét xinh đẹp của Sharon làm nhiều người chú ý, còn nét siêu cấp lãng tử của Naice thì ai cũng biết, rất nhiều người thích thú.

Cả hai được phổ cập cho vở kịch vì là người mới đến, Sharon đi dạo trên hành lang thì vô tình đụng mặt của người mặc đồ Kị Sĩ, cô đang cầm bức ảnh của Kudo và đang tìm kiếm cậu ta, nhưng sau đó khi cả hai vừa đi qua nhau thì cô chộp lấy vai của Kị Sĩ, vẻ mặt đáng sợ nói

-Tìm được cậu rồi, Kudo Shinichi~
          _END CHAP 2_




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net