SL

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ người đang nơi đâu giữ chốn Tokyo đầy giá lạnh này,trái tim của chúng tôi đang buốt giá,chúng tôi cần vòng tay của em để sưởi ấm,cần những lời nói chứa đầy sự yêu thương của em để tồn tại.......nhưng tại sao,chúng tôi lại chẳng thể tìm thấy em giữa biển người dưới làn tuyết trắng vậy?hãy xuất hiện đi có được không hả em?chúng tôi sẽ nhìn em thật say đắm,thật ôn nhu và đầy cưng chiều,sẽ không làm em đau,làm em tổn thương đâu mà. Nhưng có lẽ, họ sẽ chẳng thể thấy được em nữa. Vì ngày mà họ mang em ra làm vật nhử để trừ khử toàn bộ lũ B.O......cũng là lúc em hoàn toàn ra đi vĩnh viễn. Nhưng thật trớ trêu, em biết rõ tất cả, biết rõ mọi thứ. Biết rõ họ chỉ xem em là một người em gái, là một người cực kỳ phiền toái, là một miếng mồi hấp dẫn để trừ khử tội phạm......thế mà, em lại chẳng một lời oán trách hay than phiền. Em mỉm cười chấp nhận những cảm xúc và hành động tổn thương của họ dành cho em.....và trước lúc em ra đi, em vẫn lo nghĩ cho họ, vẫn tận dụng hết tất cả mọi thứ em có để cho họ được an toàn, được yên bình và được hạnh phúc......còn em thì sao? Chìm dần vào biển cả, hóa thành những ánh sáng tinh linh bé nhỏ rồi tan biến vào vùng trời bao la kia.

Cuộc đời đã chẳng cho em sự dịu dàng,đến cả sự yêu thương nhỏ nhoi, một hành động quan tâm từ họ thôi cũng chẳng cho em được.......trở về với trời và đất, được ôm trọng vào lòng của mẹ biển, em đã mãn nguyện rồi.
_____________________________________

Khi sự thật được phơi bày, họ mới vỡ lẽ mọi thứ nhưng như vậy thì sao? Em cũng chẳng còn trên cõi đời này nữa rồi. Nếu là họ của trước kia, có lẽ họ sẽ vui một chút, buồn một chút, xen kẽ đâu đó nỗi ân hận một chút........nhưng hiện tại, họ lại rơi vào hố đen của tuyệt vọng. Trái tim như vỡ nát, ánh mắt họ dại ra con ngươi co rút khi nhìn vào tờ giấy xác nhận tử vong cùng di vật và bản ADN của em. Mọi thứ như sụp đổ, họ cũng chẳng còn sức để đứng vững nữa mà khụy hẳn xuống, tiếng bộp nặng nề vang lên, mn xung quanh ai cũng hiểu, nên để họ một mình. Rồi khi mọi người rời đi, họ mới gào thét một cách đớn đau, nước mắt của sự hối hận và thống khổ bi ai tuôn ra cùng sự bất lực. Giờ đây, họ chỉ biết ôm lấy di vật của em vào lòng, thủ thỉ những lời tâm sự và yêu thương muộn màng.

Akai Shuichi.......anh ta cũng chẳng khá hơn họ là bao, tự giam mình vào một căn phòng, ngắm nhìn những tấm ảnh của em. Đừng hỏi vì sao anh ta lại có, anh ta đã hỏi xin chiếc di động của em để khôi phục dữ liệu rồi sao lưu qua laptop của anh ta.......nhưng làm như vậy thì có ý nghĩa gì nữa cơ chứ, em cũng chẳng còn, chỉ có thể ngắm nhìn em qua những bức ảnh kia để vơi đi nỗi thống khổ, nỗi ân hận và xót xa trong anh ta.

Và giờ đây, họ phải tập sống trong cái lạnh của xã hội, tự liếm vết thương khi bị thương, tự an ủi lẫn nhau khi buồn bả.........mà họ lại chẳng thể nào quên được, cứ ngỡ như em vẫn còn kề bên họ vậy. Trong một phút chốc, họ dại ra, họ chưa bao giờ nghe em tâm sự, cũng chưa bao giờ hiểu em thích cái gì hay ghét điều gì, bởi lẽ......từ trước đến nay, em luôn là người lắng nghe họ, luôn là người hứng chịu mọi thứ từ họ......mà họ.......chưa một lần nghe em. Họ luôn nghĩ rằng, chỉ cần quay đầu lại, em vẫn sẽ ở đằng sau họ vẫn sẽ luôn chờ họ luôn đợi họ........cho đến khi họ thật sự quay lại......em đã chẳng còn nữa rồi. Đêm về, họ luôn cố gắng đuổi theo bóng hình em trong giấc mơ, chỉ mong một lần.....chỉ một lần em quay đầu lại mỉm cười cho họ nhìn thấy, họ muốn được ôm em, được lắng nghe em giải bài tất cả.........có lẽ, em đã quá thất vọng về họ, em đã tổn thương quá nhiều, họ đã làm em khóc đến mức.....ngay cả trong giấc mơ, cũng không cho họ thấy em. Đây có thể xem là hình phạt của em không em ơi. Vì bọn anh đã khiến em phải buồn, khiến em phải khóc và chịu biết bao đau thương........

" Nếu có thể quay trở lại............anh tuyệt đối sẽ không làm em buồn, sẽ không làm em khóc, sẽ không để em phải chịu tủi hờn, ủy khuất hay sự nhục nhã nào trong xã hội này........hơn hết, là sẽ không để vuột mất em "

----------------------------------------------
Đột nhiên, họ mở mắt ra nhìn xung quanh rồi ngơ ngác đến tròn mắt. Sao lại ở đây? Chả phải họ đang nghỉ ngơi trong căn nhà của bản thân hay sao? Sao tất cả lại cùng ở quán coffee Poirot thế này? Ngay cả Akai Shuichi cũng có mặt. Chợt, tiếng chuông cửa vang lên, là cấp dưới của Rei, Kazami. Anh ta chạy vội vào báo rằng kế hoạch tóm gọn tàn dư lũ quạ đen đã thành công mĩ mãn thì lúc này, họ mới bàng hoàng nhận ra. Trước đây, khi Kazami thông báo thành công, họ đã thở phào nhẹ nhõm rồi vui mừng vì lũ tàn ác ấy đã bị diệt trừ, đến khi Kazami lại thông báo rằng, em vì chống chội với tử thần mà dần dần mất đi sức lực, mọi giác quan dần mất đi mà thoi thóp trong quân y gần khu biển, họ chỉ làm ngơ, hỏi thăm cho có lệ rồi mau chóng chuyển chủ đề đi, bắt đầu từ giấy phút đó, họ đã thật sự đánh mất em. Hiện tại, khi nghe Kazami báo cáo đến chuyện của em, Hiro đã khôi phục tinh thần sớm nhất vội chạy ra nắm áo Kazami hỏi vị trí của em một cách sốt sắng, điều ấy cũng khiến những người còn lại cũng mau chóng lấy lại ý thức mà đợi chờ câu tl của Kazami.

Trên con đường lớn, có ba chiếc xe đang lao nhanh đến khu quân y vùng biển với tốc độ không thể tưởng tượng nổi. Tâm trí của họ giờ đây chỉ có mỗi em, trên con đường ngoằn ngoèo dài dẳng thế kia họ chỉ có thể căm tức mà đánh lái, chỉ mong mỏi sớm gặp được em, người mà họ đã vô tâm đánh mất đi. Đến được quân y, họ xuống xe tắt máy rồi chạy vội vào bên trong, các cấp dưới khi thấy họ đã giật mình mà chào hỏi họ, họ chẳng màn đến lời chào hỏi ấy mà hướng đến căn phòng đóng cửa kia. Đứng trước căn phòng là vô số các bác sĩ và các quân y đứng thảo luận vấn đề gì đó rồi đồng loạt lắc đầu cùng tiếng thở dài và ánh mắt thê lương, nghe tiếng mn chào sếp liền vội ngẩng lên, chưa kịp chào thì họ đã xông thẳng vào phòng khiến các bs lẫn quân y ngớ người ra rồi tá hỏa chạy vào theo.

Em nằm trên chiếc giường được vây quanh biết bao dây nhợ, thân thể em được quấn đầy băng gạc, khuôn mặt trừ đôi môi trắng bệt kia ra, mọi thứ đều trắng xóa và thấm màu máu......họ đứng sững ở ngay trước cửa phòng em, đôi mắt hằn lên những tia máu, cơ thể như bị cắt làm đôi mà nặng nề nhẹ nhàng bước đến bên cạnh giường em. Họ không dám động vào em vì họ sợ em sẽ đau, và cũng sợ.......đây chỉ là một giấc mộng thống khổ. Đến khi các bs và quân y chạy vào đẩy họ ra và nói rõ tình trạng hiện tại của em, họ mới biết. Thì ra, tất cả mọi thứ trước mắt là sự thật, có lẽ trời cao đã lắng nghe lời nguyện cầu của họ nên đã cho họ quay về thời điểm trước lúc em mất để chuộc lỗi với em. Đợi đến trời tối, họ mới ngỏ lời sẽ thay các bs và quân y chú ý đến em, khuyên các bs và quân y mau chóng nghỉ ngơi lấy sức. Các bs và quân y rời đi, họ mới nhẹ nhàng ngồi xung quanh em, Rei khẽ chạm vào mắt em, nơi mà máu vẫn đang loan ra thấm đẫm vào băng gạc kia, như từng mũi kim nhọn đâm vào đầu ngón tay, đau đớn mà co rút lại. Matsuda muốn nâng bàn tay của em vào tay mình để ủ ấm, truyền hơi ấm cho em, nhưng lại sợ bản thân sẽ làm đau em mà chỉ vuốt nhẹ, như mong rằng em sẽ vơi đi một phần nhỏ cơn đau. Hagiwara cũng như Matsuda, không dám động vào em, chỉ nhẹ nhàng vuốt nhẹ các vết thương của em, Hiro và Akai chỉ im lặng mà quan sát em, nhìn em thở nặng nề qua máy thở mà trái tim của cả hai như bị gặm nhắm. Họ không dám nói chuyện vì đôi tai của em......đã chẳng thể nghe được, và họ cũng biết, em đã mất tất cả mọi thứ, nếu so với tội đồ của B.O, họ cũng được xem là một tội đồ......vì chính tay họ, đã lấy mất mọi thứ của em, mạng sống của em chỉ còn vỏn vẹn một nửa. Họ đã thề, thề rằng, nửa đời sau này......họ sẽ dùng tất cả mọi thứ, kể cả cuộc đời của họ mạng sống của họ để bù đắp và yêu thương em.
----------------------------------------------
Ngày em tỉnh lại, họ đã mừng đến mức rơi nước mắt, nhưng phút chốc lại rơi vào hầm băng, vì em đã sợ hãi mà gào thét, em sợ sự tiếp xúc, em sợ mọi thứ, sợ tất cả xung quanh em, em hệt như một con thú bị thương, vùng vẫy trong tuyệt vọng mà tìm chỗ trốn. Họ thấy chứ, họ chẳng biết làm gì, chỉ có thể đứng ở đấy mà nhìn em gào thét đớn đau. Tiếng thét của em đau đến mức, đến khi em mất đi giọng nói em mới tự cuộn mình lại, né tránh mọi thứ. Họ đã khóc, đến mức phải cắn môi đến bật máu để ngăn tiếng khóc của bản thân, Hiro cố gắng kiềm nén nỗi đau đang cáu xé mình mà nhẹ nhàng, âm thầm bước đến chỗ em, em biết có người đang tiến gần mà vùng vẫy, cố gắng bảo vệ bản thân không cho đối phương tiến đến. Chợt Hiro nhớ ra, em đã chỉ cho anh cách phát ra âm thanh để em nhận ra đó là anh......lúc ấy, anh đã nghĩ rằng em thật ấu trĩ và ngốc nghếch........bây giờ, anh cố nén tiếng khóc mà gõ xuống nền đất, 1 âm nặng 2 âm nhẹ. Em chợt ngẩng người rồi tự lắc đầu, họ đã thấy......nụ cười thê lương của em. Ngay cả Hiro cũng hiểu nụ cười ấy là gì, em đã cho rằng......đã cho rằng họ sẽ chẳng vì em mà cất công đến đây, sẽ chẳng bỏ công để xem một con người xấu xí tàn tật khiếm khuyết như em. Đến lúc này, họ đã chẳng thể đứng vững nữa mà khụy xuống, thân tâm họ đang dằn xé, quá khứ họ đã tổn thương em như thế nào, để giờ đây em đã mất đi niềm tin ở họ. Chợt con ngươi họ co rút khi thấy huyết lệ của em, nụ cười em của dần hiện ra, nhưng nó không phải là nụ cười của sự chế giễu hay mạt thị, mà là nụ cười chu chát, đau đớn. Rồi họ đọc được chữ nổi trong miệng em, đôi môi đã rỉ máu nay hoàn toàn dập nát, họ tự mắng chửi bản thân, tự nguyền rủa chính mình. Tất cả, họ thật sự nợ em quá nhiều, họ nợ em một hạnh phúc, họ nợ em tất cả mọi thứ trên cõi đời này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net