Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường đấu giá Canh Tân thành, nơi mà các món bảo vật được đưa ra đấu giá với số tiền không hề nhỏ. Nơi này có một quy tắc đó là tất cả những người tham gia đều phải mặc áo choàng để không để lộ thân phận.

"Ca, ngươi tính làm gì?"

"Đệ yên tâm. Ta tự có tính toán."

Đường Bảo không rõ được suy nghĩ của Đường Tam. Từ khi y sống lại thì cảm thấy hắn ngày càng kì quái.

"Tiểu Bảo à! Ngươi cứ yên tâm đi. Tam ca tự động có tính toán hết mà!"

"Lạc quan như ngươi, ta không làm được."

Mã Hồng Tuấn trề môi, Đường Bảo thì vẫn như cũ tin vào cảm giác của bản thân. Tiếng người chủ trì vang lên, báo hiệu thời gian đấu giá bắt đầu. Mọi người đều hướng ánh nhìn về phía sân khấu. Món đồ đầu tiên được đấu giá chính là một mảnh huyền thiết cao cấp. Có không ít người ra giá để mua mảnh huyền thiết đó nhưng mà đã bị Mãi Nhĩ Tư mua mất.

Đường Tam không hề có bất cứ động tĩnh gì, hắn vẫn một mực quan sát hành động của Mại Nhĩ Tư. Đến món thứ hai, thứ ba, thứ tư người của Mại Nhĩ Tư vẫn liên tục giơ bảng không ngừng, cơ hồ muốn hốt hết toàn bộ vật phẩm đấu giá hôm nay.

"Tên Mại Nhĩ Tư đó bị điên rồi sao? Sao thấy đồ nào cũng đấu giá vậy." Áo Tư Tạp hỏi.

"Tam ca, nếu không ra tay thì ta chỉ có thể ăn phần thừa của mọi người thôi." Mã Hồng Tuấn thấy tình hình không ổn nên lên tiếng.

Nhưng trái ngược với sự hấp tấp của hai người, Đường Tam vẫn điềm tĩnh như không.

"Ha ha....Nếu như ta muốn ăn phần trong đĩa thức ăn của hắn thì sao? Hắn hiện giờ càng hung hăng, sau này sẽ càng chết thảm."

Sự âm u trong ánh mắt của hắn khiến Đường Bảo có phần hơi sợ. Y vươn tay ra, hai ngón tay kẹp vào ống tay áo của hắn, kéo nhẹ.

"Ca, ta thèm hồ lô ngào đường!"

Hắn quay sang mỉm cười với y rồi đưa cho y cây hồ lô ngào đường mới lấy ra từ Như Ý Bách Bảo Nang.

"Cảm ơn ca."

Y vui vẻ cầm lấy nhưng cũng không quên quan sát biến đổi trong đôi mắt hắn. Đôi mắt đã dần an tĩnh hơn một chút, y cảm thấy an tâm hơn.

"Các vị khách quý, buổi đấu giá cũng đã đến giai đoạn cuối. Ắt hẳn mọi người đều đến đây vì miếng thần thạch đó. Nhưng trước đó, chúng ta hãy cùng đấu giá một vật cũng tốt không kém."

Tấm vải đỏ được phủ lên hai vật khi chúng được đẩy ra. Tất cả ánh nhìn tập trung vào chúng.

"Đây chính là kiệt tác tâm huyết cả đời của Lâu Cao lão sư."

Tấm vải đỏ được lấy ra, hai bộ trang phục trông cực kỳ tinh xảo và bắt mắt xuất hiện.

"Uyên Ương Như Ý Bát Bảo Nhuyễn Giáp."

"Đây là bộ đôi áo giáp nam nữ, nó được tạo thành bởi một kim loại đặc thù. Ôm sát cơ thể, độ co giãn cực hạn. Điều quan trọng nhất, năng lực phòng ngự của nó là xuyên cảnh giới."

Cả căn phòng xôn xao khi nghe thấy năng lực tuyệt vời của bộ áo giáp. Đây có thể coi là cứu tinh của hệ phụ trợ.

"Tiểu Áo, giơ bảng!"

Ninh Vinh Vinh lập tức bảo Áo Tư Tạp Giơ bảng lên. Nàng ra giá hai nghìn vạn, cái giá này khiến tất cả những người có mặt trong căn phòng đó phải chần chừ, bởi đây không phải là một con số nhỏ. Nhưng có lẽ, vẫn có kẻ tham lam muốn có mọi thứ.

"Số 30 ra giá ba nghìn vạn!"

Ninh Vinh Vinh không ngờ rằng Mại Nhĩ Tư vẫn còn tham lam đến vậy, kể cả với một cái giá như hai nghìn vạn thì lão cũng không tiếc tiền mà bỏ ra một con số lớn hơn.

"Thật là biết chơi sang mà. Nhưng hình như lão đã hết tiền rồi!"

"Tiểu Bảo, ngươi tin không? Ta dám cá lão vẫn còn tấm bài khác."

Tiểu Vũ vừa dứt lời liền thấy Mại Nhĩ Tư lấy ra tấm thẻ khác. Tuy nhiên, nữ nhân viên ở đó đã mở lời chất vấn về tính minh bạch của tấm thẻ. Thế nhưng Mại Nhĩ Tư ngược lại lớn tiếng la lối, dùng cái gọi là quyền uy của Võ Hồn Điện đập tan nghi ngờ của nàng.

Đường Tam cầm lấy tấm bảng trong tay Ninh Vinh Vinh. Mắt hiện lên chút toan tính.

"Ca, ngươi đang nghĩ gì vậy?"

"Không có gì đâu. Ta chỉ là muốn xem thử, ngoại trừ tấm thẻ của Võ Hồn Điện, Mại Nhĩ Tư còn có con bài khác hay không?!"

"Thưa quý vị, tiếp theo đây chính là vật đấu giá mà mọi người mong chờ nhất hôm nay. Đến từ Nam Hải Công Quốc, Tinh La Đế Quốc, Ngân Mẫu Thâm Hải Trầm Ngân."

Ở phía dưới, hai vị đại sư đến từ Nam Hải bắt đầu nói những từ ngữ kì lạ. Tấm vải đỏ bị phất lên để lộ thần vật mà người người ao ước. Nguồn áp lực khổng lồ xuất hiện, phá vỡ phần gạch dưới đất, người người nhìn thấy đều hoảng sợ.

"Quả nhiên lợi hại."

Đường Bảo nhịn không được cảm thán.

Chính ngay lúc này, một đoàn đội binh sĩ hùng hổ xông vào, tóm lấy hai vị đại sư rồi tuyên bố.

"Canh Tân phân điện của Võ Hồn Điện nghi ngờ Tinh La Đế Quốc lừa gạt dân chúng, trộm thần vật của Võ Hồn Điện. Bây giờ đã bắt được người và thần vật bị lấy cắp."

Đường Bảo bật cười trước tình huống bất ngờ. Không ngờ Mại Nhĩ Tư lại dùng cái cớ này để lấy thần vật, xem ra lão ta đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Người của trường đấu giá cũng không thể làm gì được, không ai dám đắc tội với Võ Hồn điện, chỉ đành ấm ức nhìn đám binh sĩ đem thần vật rời đi.

"Mại Nhĩ Tư thật quá gian xỏa. Tam ca, cho ta ra đánh lão một trận. Ta không muốn nhịn nữa." Mã Hồng Tuấn bức xúc lên tiếng.

"Bình tĩnh nào. Chúng ta không cần phải đấu đá với người khác làm gì. Nhất là với....người chết!"

Mắt hắn sắc bén thấy rõ, Đường Bảo đứng dậy khỏi ghế, nhìn vào thần vật được mang đi, cười rồi khẽ nói.

"Thà đắc tội với tiểu nhân, quân tử. Đừng đắc tội với thần linh."

Bốn người Tiểu Vũ, Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn và Ninh Vinh Vinh nhìn hai người họ Đường đang thần bí tính toán, không khỏi cảm thán nói một câu.

"Quả là đồng vợ đồng chồng!"

Đêm đến, ở Canh Tân phân điện, Mại Nhĩ Tư đang sung sướng hưởng thụ thành quả mà lão mưu tính có được.

"Càng nhìn càng thấy ghét!"

Đường Tam phì cười trước lời nói của y. Hắn đưa tay xoa xoa mái tóc trắng, dịu dàng nói.

"Ghét lão như vậy thì việc kết thúc lão, ta giao cho đệ."

"Ca yên tâm. Ta không để lão chết dễ dàng vậy đâu!"

Đường Tam xử lí ở bên trong, Đường Bảo xử lí bên ngoài.

Binh sĩ hoảng sợ nhìn y càn quét khắp nơi. Chín cái đuôi đánh tới liên tục không ngừng nghỉ, căn bản không cho đám người đó cơ hội để tấn công lại. Y sử dụng Thượng Thần lĩnh vực lại thêm Đệ tam hồn kỹ, làm cho đám binh sĩ lầm tưởng rằng cuộc tấn công này là do thần linh giáng xuống.

"Thần!! Là Thần!! Thần linh nổi giận rồi!!"

Đôi tử sắc lạnh nhìn từng người, từng người bò lết trên mặt đất. Bộ dáng thật sự vô cùng đáng thương. Nhưng thật tiếc, trái tim y không mảy may có gì gọi là thương xót.Hẳn đã có nhiều người chịu uất ức dưới sự cai trị của Mại Nhĩ Tư, đàm người này cũng hưởng không ích lợi lộc từ lão. Căn bản không cần thương xót chúng.

Y xoay người rời đi, bước vào bên trong Canh Tân phân điện. Đường Tam ra tay rất dứt khoát, một kẻ cũng không tha. Chúng chỉ có thể yếu ớt kêu lên một tiếng rồi chẳng thể phát ra thêm âm thanh nào nữa.

"Tha mạng! Đại nhân tha mạng!! Ngài muốn gì ta đều có thể cho ngài hết."

Tiếng của Mại Nhĩ Tư vang lên, giọng nói mang đầy sự sợ hãi. Lão quỳ xuống cầu xin Đường Tam, bộ dạng đó có bao nhiêu vô dụng, nhìn thật sướng mắt.

Đường Tam không thương xót lão, y cũng không thương xót lão.

"Xem ra ngươi vẫn chưa nhận ra ta. Nhưng ta thì vẫn nhớ rất rõ bộ dạng ngươi ngày hôm đó!"

Hắn nhớ rất rõ, Mại Nhĩ Tư ra tay tàn độc như thế nào. Mũi tên do tên cung thủ bắn ra, Mại Nhĩ Tư đã cố tình cho thêm độc hồn lực vào. Chính vì vậy, vết thương trên ngực của Đường Bảo rất đáng sợ. Kể cả khi biến về hình dáng hồ ly, vết thương đó vẫn rất rõ ràng. Miệng vết thương mở rộng, bên ngoài bị sưng lên, phần thịt trong thì lở loét và có màu tím đen. Cái hình ảnh đó bám vào tâm trí hắn, hắn không thể dứt ra được. Đến cả bây giờ, khi mà Đường Bảo có lại được cơ thể thì trên ngực đã để lại một vết sẹo không thể xóa bỏ được.

Hắn....không thể quên được gương mặt lão thể hiện sự thỏa mãn khi nhìn y bị trúng tên. Giống như ngay từ đầu lão đã toan tính như vậy.

Mại Nhĩ Tư giết chết Đường Bảo, cũng đồng thời lấy đi một nửa sinh mạng của hắn.

"Hạo Thiên Chùy? Ngươi....ngươi là Đường Tam!"

"Mại Nhĩ Tư! Những gì ngươi đã làm, chỉ cần một ngày ta còn sống...thì ta không tha cho ngươi."

Hồn lực của Đường Tam đánh bật lão ra xa. Mại Nhĩ Tư đau đớn bò dậy, sợ hãi đã chiếm lấy tâm trí lão. Giờ đây, lão chỉ muốn tìm đường thoát thân.

"Nhìn ngươi đáng thương thật đấy. Mại Nhĩ Tư."

Giọng nói vang lên từ trên cao, lão ngước lên nhìn, ánh sáng tỏa ra tạo cho lão ảo tưởng thần linh giáng trần. Lão không kìm được lời nói thốt ra.

"Thần...! Thần đến cứu ta!"

"Thần...? Ha ha ha. Mại Nhĩ Tư, mở to mắt chó của ngươi và nhìn cho kỹ. Ta là ai?!"

Hình dáng quen thuộc dần hiện ra, Mại Nhĩ Tư ban nãy còn mừng rỡ thì giờ đây lại bày ra vẻ mặt tái xanh sợ hãi, lão liên tục lắc đầu, lắp bắp nói.

"K-Không....không...không thể nào....Ngươi....ngươi chết rồi. Đúng! Ngươi đã chết! Ngươi không có thật!! Ma....cứu ta...là ma...."

"Mại Nhĩ Tư, sao ngươi không ôm mộng tưởng tiếp đi. Ngươi thích lắm mà!"

"Không....đừng tới gần ta.....ngươi cút đi....đừng tới gần ta."

"Mại Nhĩ Tư, thần không cứu được ngươi đâu. Nhưng mà Hắc Bạch Vô Thường thì đang tìm ngươi đó, nên đi rồi!"

Mại Nhĩ Tư yếu ớt lắc đầu. Bức tượng nữ thần bỗng nhiên sụp xuống, thanh kiếm trên tay đâm thẳng ngay xuống Mại Nhĩ Tư, kết thúc cuộc đời của lão.

Đường Tam bước đến, nắm tay y. Hai tay siết chặt lấy nhau, cùng một cảm xúc.

Kẻ làm tổn thương người ta yêu, ta không bao giờ tha thứ.

Sau hôm đó, Đường Tam đã truyền lệnh xuống, Đường Môn tuyên chiến với Võ Hồn Điện. Tuyệt không đội trời chung!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net