Chương 6: Gặp mặt đức vua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng theo lời hứa kia. Cordelia thật sự cùng Kanato cả đêm để dỗ chú gấu Teddy của cậu hết giận.

Sáng hôm sau Kanato vui vẻ tung tăng khoe mẽ với anh trai việc mẹ ở cùng cậu cả đêm. Cordelia mệt mỏi nhìn ba đứa trẻ, nhấp vài ngụm trà thay cho bữa sáng. Quần thâm bên dưới đôi mắt lục bảo mờ mờ xuất hiện, bộ dáng như là bị hành đến đáng thương. Nam quản gia một thân màu đen xuất hiện, gương mặt không chút cảm xúc mở miệng thông báo.

"Đại phu nhân, đức vua muốn gặp người."

Nhíu nhíu mày, đây là những chữ mà Cordelia không muốn nghe nhất, muốn gặp nàng? Vì sao lại muốn gặp nàng?

Một đời trước, hắn luôn dùng sự vô tâm của mình để đối đãi với nàng. Bây giờ sau bao nhiêu lâu không gặp liền nói muốn gặp nàng?

Cho dù trong lòng có chút dị nghị không nói thành lời nhưng Cordelia vẫn giữ im lặng bước theo quản gia. Nam nhân đó là quân vương một giới, nàng chỉ là thần dân của hắn, theo luật lệ phải tuân theo lời hắn.

Cánh cửa gỗ to lớn hiện ra trước mặt hai người, quản gia cúi đầu theo lui ra nơi khác, thầm lặng như cách hắn đến, hòa mình vào cái bóng của chính bản thân.

Cordelia gõ vài cái lên cửa, sau khi được sự cho phép thì đẩy cửa bước vào. Nàng theo lễ nghi cúi đầu với kẻ trước mặt, chờ đợi hắn lên tiếng.

Karlheinz ngồi trên chiếc ghế lớn thường ngày của mình, trước mặt là một đống văn kiện, khuôn mặt của hắn bình thản hướng về phía Cordelia, nụ cười quen thuộc hiện lên trên gương mặt sắc xảo, trong mắt không khỏi che dấu tia ngờ vực. Đây là Cordelia? Chiếc váy trên người là thế nào?

Đối với Cordelia mà nói, trong lòng nàng sự hiện diện của Karlheinz không còn quá quan trọng nữa, chỉ là gặp mặt mà thôi, nàng không cần phải diện lên những bộ váy tinh tế như khi tham gia một sự kiện quan trọng. Hoàng tộc thì thế nào? Karlheinz có thể một tay che trời, Cordelia không tin hắn sẽ để tin tức nàng không có lễ nghi của một quý tộc lan tràng ra ngoài làm xấu mặt hoàng gia, quyền lực của Karlheinz sẽ không cho phép hắn để điều đó sảy ra, nam nhân bộ dáng ngả ngớn đứng đậy.

"Nào, hoàng hậu của ta, chúng ta bàn một chút việc nào." Sau khi hai người  ngồi xuống đối diện nhau, trong không khi thoang thoảng mùi hương thơm ngát của trà tây phương, Karlheinz lại tiếp tục mở lời. "Ta muốn mời gia sư lễ nghi đến cho tam thiếu." 

Đáp lại câu nói bất chợt kia của hắn là ánh mắt dầy sự ngạc nhiên và hứng thú của Cordelia, mày ngọc một bên nhướng lên. Đây là chuyện gì đây? Một kẻ chưa từng để ý đến những đứa con của mình, một kẻ đến tên con mình còn chưa gọi quá trăm lần lại đi quan tâm những chuyện nhỏ nhặt không đáng chú ý này? 

Thật ra chính biểu hiện khác thường của Cordelia trong thời gian gần đây đã chiếm được sự chú ý của Karlheinz, hoàng hậu ngu ngốc luôn bị sai khiến bởi cảm xúc này bỗng nhiên thay đổi một cách chóng mặt. Karlheinz phát hiện ra không chỉ thái độ của ba đứa trẻ kia mà ngay đến quản gia của hắn đối với nàng cũng có chút thay đổi. Karlheinz đã trải qua rất nhiều thứ, gặp qua rất nhiều người, hắn lại chưa gặp được người nào mà có thể một đêm liền có thể xoay chuyển thành một người hoàn toàn khác với trước kia. Đương nhiên với một kẻ đầy tò mò như Karlheinz, điều này sẽ gợi lên sự hứng thú của hắn.

Cordelia chậm rãi nhấp một chút trà, trong mắt ánh lên tia xuy ngẫm, lông mi như cánh quạt nhẹ rũ xuống khiến lòng của người trước mặt có chút ngứa ngáy. 

"Đức vua, ý định của ngài ta sẽ không từ chối nhưng ta mong ngài có thể sắp xếp cho ta một cuộc gặp mặt với gia sư kia trước khi kẻ đó bắt đầu làm việc ở lâu đài."

"Được, lịch trình sẽ được gửi cho hoàng hậu thông qua quản gia"

Nhận được sự chấp thuận theo mong muốn, Cordelia thoả mãng đứng lên. Nơi đây đã không còn là nơi nàng lưu luyến, không cần thiết phải nán lại lâu hơn nữa, ba đứa nhỏ vẫn đang chờ nàng quay về, nàng cúi đầu với người trước mặt rồi quay đầu bước đi. Cho đến khi cánh cửa khép lại, đôi mắt thâm thuý kia vẫn chưa từng rời bóng lưng nhỏ nhắn đó.

Cordelia có người đưa đi nhưng không có người tiễn về, nàng cũng không mấy để ý với cách đối xử không hợp lễ nghi này, nếu như có thể sống một cách vô hình nhất rồi chết đi thì đúng là tốt nhất rồi.

Bỗng nhiên trong bụi rậm gần bên có tiếng xào xạc khiến bước chân của nàng dừng lại, Cordelia kính đáo nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của lính canh. Sau khi không thấy một ai, cất bước đến chỗ bụi rậm kia.

Sau khi cách nó một bước, Cordelia dừng lại, nàng bình thản nhìn bụi rậm trước mặt rồi cất lời.

"Đại thiếu gia, thân phận cao quý của ngài không nên xuất hiện ở nơi này."

Bụi rậm lại xào xạc thêm một lúc nữa, một đầu tóc vàng nhạt hiện ra.

--

Xong rồi xong rồi, hóng a~ 





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net