phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu vốn là sát thủ top 1 thế giới, ai cũng muốn bắt được cậu không phải vì số tiền cao ngất ngưỡng được treo thưởng của cậu mà vì họ muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cậu. Cái biệt danh sát thủ Hoa Hồng Đen hay Ám Dạ Tinh Linh không để trưng có người may mắn nhìn thấy đc cậu thì miêu tả cậu lại như vầy. Cậu có mái tóc đen dường như dung nhập vào màn đêm, dưới ánh trăng mờ ảo càng trở nên nổi bật, hai tròng mắt đen phảng phất như ánh trăng giữa bầu trời đêm, trong suốt mà xuyên thấu. Ngũ quan tinh xảo thoáng chút non nớt cho thấy, thiếu niên này sau khi lớn lên sẽ mê hoặc kẻ khác đến mức nào. Làn da hấp thụ ánh sáng mặt trời trở thành màu tiểu mạch, so với làn da trắng nõn. Làm người khác càng muốn bắt được cậu để chiêm ngưỡng cái vẻ đẹp.

Nhưng vào cái ngày cậu đi làm nhiệm vụ, trên đường trở về nhà cậu một đứa bé đang chơi cùng với một trái banh bên đường. Bỗng trái banh của cậu bé trượt khỏi tay lăn ra đường nơi có chiếc xe tải đang chạy đến , đứa bé ngây thơ vui đùa chạy theo nhặt trái banh mà không biết cái chết đang cận kề. Cậu thấy vậy liền chạy ra cứu đứa bé ấy và " RẦM" chiếc xe đó tông cậu máu  chảy ra khắp nơi cậu không trụ nổi mà qua đời. Tại sao một sát thủ giết người không gớm tay mà lại cứu đứa bé đó hay cảm thấy cắn rứt lương tâm nên đã cứu đứa bé ấy để tạ lỗi, Xin thưa là KHÔNG!!!! Cậu tuy là sát thủ nhưng những người cậu giết đều là những kẻ xấu làm việc tày trời như buôn lậu, giết người,..... bởi ngoài buổi tối làm sát thủ, sáng cậu lại làm cảnh sát, FBI, CEO, bác sĩ,..... còn nhiều nghề khác.

================================================================================================================================================================================================================================================


 Đấu La Đại Lục, Thiên Đấu đế quốc Tây Nam, Pháp Tư Nặc hành tỉnh

Trời mới tờ mờ sáng, xa xa phương đông mọc lên một mảng bạch sắc nhàn nhạt, trên một tòa tiểu sơn cao chỉ hơn trăm thước bên ngoài Thánh Hồn thôn, đã có thêm một đạo thân ảnh nhỏ gầy.

Đó là một hài tử chỉ năm, sáu tuổi, hiển nhiên, hắn thường xuyên thừa nhận sự ấm áp của mặt trời, da tay "tiểu mạch sắc" (màu hơi nâu nâu) khỏe mạnh, hắc sắc đoản phát nhìn qua rất lanh lợi, một thân quần áo mặc dù đơn giản nhưng sạch sẽ.

Đối với một tiểu hài tử như hắn mà nói, trèo lên ngọn núi cao trăm thước này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng kỳ quái chính là, hắn đi tới đỉnh núi nhưng mặt lại không đỏ, không thở gấp, bộ dáng rất tự đắc.

Nam hài ngồi xuống trên đỉnh núi, hai mắt hắn gắt gao nhìn về phương Đông đang dần sáng lên một màu trắng, mũi chậm rãi hít vào, miệng từ từ thở ra, hít vào liên tục, thở ra nhẹ nhàng, đúng là hình thành vòng tuần hoàn tuyệt vời.


Ngay lúc này, mắt hắn đột nhiên mở to, xa xa nơi chân trời, trong mảng bạch sắc đang sáng dần lên, phảng phất hiện lên một tia tử khí nhàn nhạt, nếu không phải có mục lực kinh người cùng không đủ chuyên chú, là tuyệt đối không cách nào phát hiện nó tồn tại.

Tử khí xuất hiện, làm nam hài tinh thần hoàn toàn tập trung lại, hắn thậm chí không hề thở ra, chỉ là từ từ hít vào rất nhẹ nhàng, đồng thời hai mắt gắt gao nhìn về phía màn tử sắc lúc ẩn lúc hiện.

Thời gian tử khí xuất hiện cũng không dài, khi phương Đông được ánh mặt trời từ từ dâng lên bao trùm thì tử khí đã hoàn toàn biến mất.

Nam hài lúc này mới chậm rãi nhắm hai mắt lại, đồng thời thở ra một hơi thật dài trọc khí trong cơ thể. Một đạo bạch sắc khí lưu giống như từ miệng hắn phun ra, sau đó từ từ tản đi.

Tĩnh tọa một hồi lâu, nam hài mới lại mở mắt, không biết có phải là tử khí triêm nhiễm không, trong đôi mắt hắn lóe lên một tầng nhàn nhạt tử ý, mặc dù tử sắc này tồn tại trong thời gian không dài rồi lặng yên thu liễm, nhưng chính lúc nó tồn tại cũng rất rõ ràng.

"Cần phải trở về." Đường Tam nhìn sắc trời, thân thể gầy gò phóng lên, hướng dưới chân núi chạy đi. Nếu lúc này có người thấy hắn, nhất định sẽ kinh ngạc đích mở to hai mắt nhìn, hắn mỗi bước bước ra, cũng có thể gần một trượng, những hố bất không bằng phẳng trên mặt đất đối với hắn mà nói căn bản không có ảnh hưởng gì, dễ dàng né tránh, trong lúc đó cấp tốc bước đi, so với người trưởng thành còn muốn nhanh hơn nhiều.

Trên đường trở về, hắn bớt chợt nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhẹ nhàng lướt qua mình, hắn giật mình nghĩ thầm sao lại có người ở đây hơn nữa lại là một hài tử nha có vẻ bằng tuổi mình hắn vội chạy theo cái bóng đó. Đến nơi hắn nhìn thấy một hài tử vóc dáng mảnh mai, mái tóc bạch kim buộc cao, đôi mắt màu máu đang quyến rũ đùa nghịch trong nước trong một cái hồ nước, nhìn như một tinh linh lạc vào chốn trần gian. Hài tử đó không ai khác ngoài cậu Hàn Huyết Tử, cậu vô tư đùa nghịch mà không hay biết rằng có người đang nhìn mình. Đường Tam bị vẻ đẹp của cậu mê hoặc không tự chủ được mà vô ý giẫm một cành cây. Cậu lúc này nghe tiếng động quay sang vẻ mặt nghiêm trọng hỏi :

"Ai ở đó bước ra đây"

Biết mình bị phát hiện Đường Tam từ từ bước ra hắn lên tiếng thanh minh:

  " Ta không có ý xấu, ta chỉ tò mò tại sao lại có người ở đây, nếu làm phiền cô thì cho ta xin lỗi, à đúng rồi ta là Đường Tam còn cô. Có phải cô bị lạc không để ta đưa cô ra khỏi đây"

Biết hắn không ý xấu cậu cũng đã bình tâm hơn lên tiếng trả lời:

" ta không ý dọa ngươi, ngươi hảo ta là Hàn Huyết Tử, ta không phải bị lạc nơi đây là nhà của ta, còn nữa ta là con trai nên đừng gọi ta là cô"

" Ách, cho ta xin lỗi" Đường Tam lên tiếng xin lỗi

" ngươi sao lại ở đây theo ta biết nơi đây không dành cho những hài tử như ngươi nhìn ngươi cũng chỉ khoảng sắp 6 tuổi nhỉ," cậu hỏi

" đúng vậy" Đường tam thành thật trả lời

" ta chỉ mới 5 tuổi theo lí ta phải gọi ngươi một tiếng ca nhỉ" cậu cười nói

" hảo sau này ngươi gọi ta là Tam ca, ta gọi ngươi là Tử nhi được không" Đường Tam hỏi

"được nhờ huynh giúp đỡ" cậu nói

" sắp tới giờ rồi ta phải về nếu không gia gia ta sẽ lo lắng hẹn gặp huynh vào ngày mai" cậu nói lời tạm biệt rồi biến mất Đường Tam Cũng nhanh chóng trở về nhà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đlđl