Chap 11: Đi Biển (C)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi hai người bước vào nhà thứ đầu tiên hai người thấy là chiếc TV đã được bật sẵn, trên đó chỉ có duy nhất một mũi tên chỉ xuống, phía trước là một bộ sofa với một chiếc remote . Hai người bèn đi lại gần hơn để quan sát, Nobita nghĩ một chốc thì thử cầm remote lên bấm vào mũi tên chỉ xuống trên remote.

Lặp tức mũi tên trên TV liền dịch chuyển lên kéo theo hình ảnh phía dưới cũng dần hiện ra, là bản vẽ thiết kế ngôi nhà này. Hiện hai người đang đứng tại phòng khách, bên phải phòng khách là phòng bếp, trên lầu là phòng ngủ cùng phòng sách, theo đó trên bản vẽ cũng đánh số thứ tự 1 2 3 4 .Theo đó hai người sẽ phải đến từng phòng theo thứ tự để tìm kiếm manh mối, muốn khác cũng không được bởi cánh cửa dẫn tới các phòng khác đã bị khoá lại. Cậu nghĩ vậy.

Để chứng minh cho suy nghĩ của mình cậu đi tới phòng bếp thử vặn tay nắm cửa, quả thật như cậu nghĩ cánh cửa đã bị khoá, nếu không tìm được chìa khoá thì bọn cậu không thể tiếp tục cuộc chơi nữa a~.

Nobita quay sang nói với Dekisugi, "Chúng ta bắt đầu thôi Dekisugi"

Dekisugi gật đầu mỉm cười, "Ừ, bắt đầu thôi" nói rồi cậu liền bắt đầu công việc.

Thấy vậy Nobita cũng đi xung quanh phòng tỉ mỉ quan sát, trong căn phòng này ngoài bộ sofa với chiếc TV ra thì còn một chiếc đồng hồ (dường như đã chết rồi thì phải), bên cạnh TV còn có một bể cá nhưng mà thật kì lạ trong đám cá đang bơi tung tăng kia thì có 4 con cá dường như đang đứng yên tại chổ, cậu nhìn kĩ một chút nữa thì nhận ra rằng chúng không phải là cá thật chỉ là phía sau hồ cá là một cái màn hình mà 4 con cá kia đang được hiển thị trên đó. Tiếp theo trên bức tường bên trái có treo một bức tranh vẽ một chiếc cầu vồng thiệt lớn, đang quan sát thì cậu nghe được tiếng Dekisugi gọi mình nên liền nhìn qua.

Dekisugi thấy cậu nhìn qua liền nói, "Cậu qua đây xem trên mặt bàn có gì này Nobita"

Theo tiếng Dekisugi gọi thì cậu đi qua nhìn thử, trên mặt bàn có 4 ô hình tròn thật lớn cùng 4 ô hình vuông kích cở tương đương xếp thành hai hàng ngang. Cậu khó hiểu nhìn Dekisugi, thấy vậy Dekisugi mỉm cười, "Cậu thử chạm tay vào chúng xem"

Nobita thử làm theo, màu trên ô vuông lặp tức biến đổi còn bên các ô hình tròn thì xuất hiện các con số, cậu suy nghĩ một chút rồi nhìn Dekisugi, "Cậu biết nhập gì vào đây sao Dekisugi?"

Nghe cậu hỏi Dekisugi cười cười, "không, tớ vẫn chưa biết"

Nghe vậy Nobita không để ý lắm nói, "À, tớ thường nghe Shizuka nói cậu rất siêu, cái gì cậu cũng giỏi hết nên tớ nghĩ cậu biết rồi". Nói rồi cậu lại đi xung quanh quan sát, cậu không nhận ra rằng trong giọng nói của cậu vừa rồi có chút oán giận.

Cậu không nhận ra không có nghĩa là Dekisugi không nhận ra, điều này chứng tỏ hai người lại nhích gần thêm một chút vì ít nhất cậu không giấu cảm xúc thật của mình trước mặt anh. Sau khi nghe cậu nói Dekisugi vừa đi theo sau cậu cười nói, "Cậu để ý lời của mấy đứa con nít làm gì, vì tớ trãi đời nhiều hơn chúng nên có kinh nghiệm nhiều hơn chúng là chuyện đương nhiên, thế nên chúng mớ cảm thấy tớ giỏi hơn thôi. Không phải cậu cũng giống tớ hay sao?".

Nobita đi phía trước dừng dưới chiếc đồng hồ treo tường nói, "Tớ đâu có để ý, mà cậu đừng quên cậu cũng chỉ là con nít thôi đó"

Dekisugi nghe vậy bất đắc dĩ, "Tớ nhớ rồi, mà........ " khi nói tới đấy thì anh thấy cậu ra hiệu im lặng nên không nói tiếp mà nhìn lên chiếc đồng hồ theo hướng nhìn của cậu.

Nobita nhìn lên chiếc đồng hồ không hoạt động, trên đó kim giây chỉ số 8 kim phút chỉ số 12 kim giờ chỉ số 3, rồi cậu như nghĩ ra gì đó liền đi tới cái bàn, nếu cậu nghĩ không sai thì mấy con số trên đồng hồ có liên quan đến các ô vuông trên bàn kia.

Theo cách xem đồng hồ thì đầu tiên sẽ là giờ sau đó à phút rồi đến giây, nghĩ vậy cậu thử nhập vào, đầu tiên là 3 giờ sau đó là 0 phút và 40 giây, vậy mật mã là 3040. Khi cậu nhập xong mật mã lặp tức một nữa phần mặt bàn được xếp gọn lại làm lộ một học tủ chứa đồ phía dưới, trong đó là một chiếc lọ làm bằng thuỷ tinh đựng thứ gì đó tròn tròn đen đen, cậu liền cầm lên kiểm tra.

"Cậu hay thật đó, vậy mà tớ lại không nghĩ ra"

Không biết từ lúc nào Dekisugi đã đứng ở sau lưng cậu, anh cười nói.

Cậu, "Chỉ là ăn may thôi" dù nói vậy nhưng khoé môi cậu lại không kiềm chế được mà cong lên đôi chút.

Nhìn biểu cảm trên gương mặt trẻ con của cậu làm anh hận không thể xoa cho đã bởi nó manh quá sức chịu được, thế nhưng anh phải chịu đựng, phải chịu đựng, anh nhủ thầm vậy vì nếu làm ra hành động thật doạ cậu chạy mất thì khổ chỉ có anh thôi thế nên phải chịu đựng (việc quan trọng phải nhắc 3 lần 😅😅😅).

Cậu đọc dòng chữ trên nắp lọ thì biết được đây là lọ thức ăn cho cá, cậu nhìn qua Dekisugi, "Đây là bảo chúng ta phải cho cá ăn đó hở?"

Dekisugi buồn cười, "Ừ, chúng ta thử xem"

Thế nên sau đó hai người cùng thực hiện trách nhiệm cao cả là đi cho đàn cá ăn.

Khi thức ăn được thả vào bể thì những chú cá đang bơi lội tung tăng dưới đáy bể liền tập trung lên mặt nước đớp mồi, những chú cá thật thì không nói nhưng kì lạ thay mấy chú cá trên màn hình có lẽ cũng đói hay sao đấy nên sau đó cũng bơi theo những chú cá thật lên mặt nước.

Không biết chúng có đói thật hay không nhưng hai người biết khi chúng bơi đi thì để lại sau lưng chúng là những biểu tượng kì lạ, thế nhưng khi nhìn kĩ lại thì cũng không kì lạ mấy bởi có thể nhìn ra những biểu tượng này là mấy chú cá ngựa hiếu động đang chơi trò lộn mèo đây mà, xếp từ trái qua phải đầu tiên là một chú quay mặt qua trái tiếp đến là một chú lộn ngược cũng quay mặt qua trái sau đó là một chú nằm ngang quay mặt xuống dưới và cuối chùng là một chú đứng bình thường quay mặt sang phải.

Phản ứng đầu tiên của hai người sau khi nhìn thấy những biểu tượng trong bể cá là đi lại nhìn lên mặt bàn xem còn có những ô trống nào khác để nhập mật mã không, thế nhưng khá thất vọng là tìm một lúc hai người vẫn không thấy gì cả.

Cuối cùng Nobita đành nói, "Gác cái này qua một bên, chúng ta tìm cách mở cái khoá còn lại thôi"

Dekisugi, "Ừ, đành vậy"

Hai người lại tiếp tục quan sát căn phòng thêm một lúc thì tầm nhìn lại cùng dời về bức tranh vẽ cầu vồng được treo trên tường kia.

Dekisugi cười nói, "Cậu cũng nghĩ giống tớ sao? Đây có gọi là duyên không ha"

Tập mãi thành quen việc cứ vài câu lại cà rởn một câu của anh nên cậu không để ý lắm mà chăm chú quan sát bức tranh.

Dekisugi thấy cậu không phản ứng cho là cậu chấp nhận lời mình nói nên nụ cười trên môi lại tươi thêm chút.

Nobita lại quay lại đứng trước mặt bàn, màu sắc cầu vồng xếp theo thứ tự: đỏ cam vàng lục lam chàm tím, dựa theo thứ tự này sắp xếp các màu trên vòng tròn giống vậy là được. Vì màu sắc trên vòng tròn chỉ có 4 màu đỏ, lục, vàng, lam nên bỏ đi các màu còn lại thứ tự là đỏ vàng lục lam.

Tương tự mật mã lúc trước, lần này khi nhập xong nửa phần mặt bàn cũng được mở ra, thế nhưng phía dưới không phải ngăn tủ mà những chú cá ngựa vừa rồi hai người tìm kiếm đang nằm trong những ô vuông.

Lại nhập mật mã một lần nữa thêm một ngăn tủ được mở, trong đó là một chiếc chìa khoá, thế là hai người đã có chìa khoá phòng bếp rồi (Cậy nghĩ vậy).

Thế nhưng cậu đã nghĩ sai, cậu tra chìa khoá vào ổ khoá cửa nhưng lại không thể nào mở ra được.

Dekisugi, "Chúng ta thử mở các phòng khác xem"

Cậu nghe vậy gật đầu "Ừm" một tiếng rồi hai người đi lên lầu, đứng trước phòng ngủ cậu thử mở cửa, không ngờ cánh cửa thật sự được mở ra. Hai người bước vào, Dekisugi đi sau bật đèn lên ánh sáng lặp tức soi sáng khắp căn phòng.

Như những phòng ngủ bình thường khác, căn phòng có giường ngủ lớn một cái tủ nhỏ bên cạnh, trên nó là một cây đèn ngủ, tiếp đó là một bàn trang điểm cùng tủ quần áo âm tường. Trên bức tường trống trãi chỉ có một bức tranh duy nhất là những nét vẽ nguệch ngoạc.

Cậu đi tới bức tranh kia quan sát thật kĩ, cậu nghĩ bức tranh này ẫn chứa một mật mã nào đó. Sau một lúc cậu nhận ra trong các nét vẽ trên bức tranh này chỉ có 3 đường được vẽ thẳng nhất xếp từ trên xuống dưới theo thứ tự một đường thẳng đứng, một đường nằm xéo về bên phải cùng một đường nằm ngang.

Sau đó cậu tìm xung quanh có gì liên quan đến những nét vẽ này không, cuối cùng cậu tìm được một ngăn của tủ quần áo có 3 núm vặn nằm theo một hàng dọc, nghĩ nghĩ rồi cậu dựa theo thứ tự các đường thẳng trên bức tranh mà vặn các núm cho các khe trên núm vặn khớp với chúng, cuối cùng cậu cũng mở được hộp tủ ra, trong đó có 4 khối gỗ phẳng được khắc theo hình 4 quân cờ trong bàn cờ vua là quân vua, quân hậu, quân xe và quân tượng. Cậu đem chúng bỏ vào túi quần.

Đang không biết làm gì với mấy khối gỗ thì cậu nghe Dekisugi gọi nên liền đi qua.

Dekisugi thấy cậu đi tới thì chỉ tay về mặt bàn trang điểm nói, "Cậu xem xem đây là gì này"

Trên mặt bàn trùng hợp là những khe hở được đục theo hình dạng của những quân cờ trong tủ quần áo.

Nobita mỉm cười lấy những mảnh gỗ trong túi ra, "Trùng hợp thật, tớ vừa tìm được chúng từ tủ quần áo này" vừa nói cậu vừa dùng những khối gỗ lấp vào các khoảng trống trên bàn.

Dekisugi cười hì hì nói, "Đúng là trùng hợp, tớ đã nói rồi mà chúng ta rất là có duyên đó"

Nobita cũng không phiền mà phối hợp, cậu mỉm cười gật đầu, "Ừ cậu nói đúng"

Khi các khoảng trống được lấp đầy ngăn tủ của bàn trang điểm liền tự động trượt ra, bên trong chứa duy nhất một chiếc chìa khoá.

Nobita cầm nó lên quay sang hỏi Dekisugi, "Cậu nghĩ đây là chìa khoá một trong hai căn phòng còn lại sao?"

Dekisugi, "Tớ cũng không chắc nhưng tớ nghĩ không phải đâu bởi nó khác với cái chúng ta tìm được lúc nãy"

Cậu gật đầu, "Ờ cũng phải, vậy cậu nghĩ nó dùng để mở cái gì?"

Dekisugi mỉm cười, "Chúng ta thử tìm xem" nói rồi anh lần lượt đi tới những cái tủ trong phòng thế nhưng không hề tìm thấy được ổ khoá nào khác, anh đành nhìn Nobita lắc đầu.

Cậu, "Chắc nó không dùng được trong phòng này, chúng ta qua căn phòng kế tiếp thôi"

Dekisugi, "Ừ, có lẽ vậy"

Sau đó hai người chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ đến căn phòng kế tiếp, nhưng khi Dekisugi đi qua tủ đầu giường lại vướng phải đèn ngủ làm nó ngã xuống đất, có lẽ anh đã làm cấn công tắc nên nó tự động sáng lên nhờ vậy mà anh mới thấy được những kí tự ẩn bên trong chụp đèn.

Nghe được tiếng động Nobita nhìn lại, thấy Dekisugi nhìn mãi cây đèn ngủ cậu cũng lại gần xem.

Dekisugi định gọi cậu thì đã thấy cậu tới gần, anh cười nói, "Xem chúng ta có gì này Nobita"

Nobita nghe vậy cũng nhìn cậy đèn, trên đó là những dòng kí tự:

45
90
0
180
Phòng Sách
|
Giá Sách 5
|
Tầng 4
|
4691<=
|
Lối Thoát

Sau khi hiểu ý nghĩa của những dòng chữ này Nobita cười nói với Dekisugi, "Đây là chúng ta đang đi đường tắt sao?"

Dekisugi cũng mỉm cười, "Có thể xem là vậy. Nào đi thôi chúng ta ở đây khá lâu rồi"

Sau đó theo chỉ dẫn hai người đi đến phòng sách, trên cửa phòng không có ổ khoá mà chỉ có 4 công tắc xoay xếp thành một hàng dọc, dựa theo những con số trên chụp đèn Dekisugi vặn chúng lần lượt từ trên xuống dưới từ 45 độ đến 180 độ.

Sau khi vặn xong cái cuối cùng cũng là lúc cánh cửa được mở ra, sau khi hai người bật đèn lên thì hoàn toàn bị choáng ngợp bởi số lượng sách trong phòng vô cùng lớn, nhìn sơ lượt cũng có hơn 100 giá sách, nếu không có chỉ dẫn hai người muốn giải được câu đố trong phòng này hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng.

Tiếp theo thận lý thành chương hai người dựa theo số đánh trên mỗi giá sách mà tìm được giá sách số 5, Dekisugi giành trước đi lấy thang xếp leo lên tầng thứ 4 của giá sách tiếp đến nhập mật mã vào những ô trống trên đó, lặp tức một ngăn tủ nhỏ được mở ra, hai người nhanh chóng lấy được chìa khoá cửa sau để thoát khỏi ngôi nhà.

---------------------------

Sau ngôi nhà là con đường mòn, hai người dọc theo con đường đi tới vị trí được đánh dấu tiếp theo. Đến nơi hai người thấy được một người thanh niên đang đứng bên bờ sông, phía sau anh ta là một con sông lớn nước chãy rất siết bởi nó là hạ nguồn của một thác nước cách đó không xa.

Người thanh niên thấy hai người đi đến thì mỉm cười, "Chào mừng hai người chơi đến với cửa ải thứ hai, xin giới thiệu tôi Shiratori là người sẽ chèo con thuyền này để đưa hai người chơi sang bờ bên kia" vừa nói anh ta vừa nhích sang bên để hai người nhìn thấy con thuyền hay nói đúng hơn là một chiếc xuồng tam bản nhỏ sau lưng anh ta, lúc này anh ta mới nói tiếp, "Hai người có thể tự mình bơi sang bờ bên kia nếu biết chèo hoặc để tôi chở hai người với một điều kiện kèm theo. Hai người chọn cách nào?"

Nobita nhìn con thuyền rồi nhìn dòng nước chãy siết kia trong lòng không khỏi hoản hốt nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, cậu nhìn Dekisugi mặt không đổi sắc nói, "cậu biết chèo thuyền không Dekisugi?"

Dekisugi nghe vậy mỉm cưới xấu hổ, "Xin cậu tớ không biết" và anh tự dặn lòng sau khi trở về sẽ liền đi học chèo thuyền

Cậu sau khi hỏi ý kiến Dekisugi thì quay sang nói với anh thanh niên, "Oh vậy được rồi, anh nói đi điều kiện là gì?"

Chàng trai nghe cậu nói thì mỉm cười, "Cũng không có gì khó khăn, hai cậu chỉ cần tìm về cho tôi chiếc huy hiệu hình đầu lâu với dòng chữ Đảo Kho Báu thôi. Vì thử thách khá đơn giản nên tôi sẽ quy định thời gian là 30 phút và thông tin gợi ý là trong phạm vi 100m quanh nơi chúng ta đang đứng. Hai cậu sẵn sàng rồi chứ?"

Hai người nhìn một lượt xung quanh xem xét lần lượt những nơi khả nghi rồi gật đầu với người thanh niên.

Người thanh niên lặp tức ra hiệu lệnh, "Bắt đầu tính giờ" cùng lúc ấn lên đồng hồ bấm giờ lặp tức thời gian liền chạy.

Cậu và anh hai người liền bắt đầu tìm kiếm. Ngựa quen đường cũ nên hai người nhanh chóng tìm được manh mối đầu tiên, trên thân cây cạnh con suối có 5 bánh xe số như trên ổ khoá số được xếp trên một hàng ngang, bên trên là hình vẽ một cây tre và một đường thẳng song song với bên cạnh nó có cùng chiều cao được giới hạn bởi hai mũi tên. Hai người nhìn nhau rồi lại nhìn quanh một vòng.

Người thanh niên đứng bên bờ sông có lẽ hơi mỏi chân rồi nên anh ta ngồi xuống nhìn hai người bận rộn. Anh ta thấy hai cậu bé đi tới một cái cây một lúc thì nhìn xung quanh như tìm thứ gì đó, mấy chục giây sau dường như tìm được thứ mình cần tìm một cậu nhóc trong đó rời khỏi cái cây đi đến chổ mấy cây tre bên kia lối mòn. Chính anh cũng cảm thấy kì lạ là bên đường trống vậy mà chỉ mọc lên có 5 cây tre, đang cảm thấy khó hiểu thì cậu nhóc đếm gì đó, rồi đọc lên một dãy số mà anh không biết từ đâu ra sau đó lại đi về chổ cũ.

Bên này Nobita dựa theo những chữ số mà Dekisugi đọc lên để lăn mấy bánh xe số, khi làm xong cái thứ năm thì có một tiếng tách vang lên sau đó một ô nhỏ trên thân cây được mở ra, bên trong là một cuộn giấy cùng một chiếc chìa khoá được mạ vàng.

Dekisugi lúc này cũng đi tới, cậu cầm chìa khoá lên nói, "Ở đây có ổ khoá sao có chìa khoá này?"

Dekisugi lắc đầu, "Tớ không chắc nhưng có lẽ không có đâu, trước chúng ta xem thử mãnh giấy kia viết gì đã"

Nobita nghe vậy ném chiếc chìa khoá vào túi chứa chiếc chìa khoá trước đó rồi cầm cuộn giấy lên mở ra. Đây dường như là một tấm bản đồ thu nhỏ vậy, thì ra chiếc huy hiệu không phải là một khối mà do hai mãnh ghép ghép lại. Trên tấm bản đồ là chỉ vị trí chúng được cất dấu, một cái nằm trong khóm hoa loa kèn nổi bật gần chổ người thanh niên kia, nửa còn lại thì được đánh dấu gần bờ sông.

Nhìn tới đây Dekisugi liền nói, "vậy chúng ta chia nhau ra tìm nhé, tớ tìm bên bờ sông còn cậu tìm chổ khóm hoa, cứ thế đi chúng ta bắt đầu thôi" nói rồi không để Nobita kịp phản ứng Dekisugi nhanh chân liền đi.

Cậu nhìn anh như con nít cũng không so đo làm gì liền đi tới khóm hoa loa kèn kia nhanh tay xem xét lục tìm cho kịp thời gian.

5 phút sau tiếng Dekisugi bên kia vang lên, "Tớ tìm được rồi này, cậu tìm thấy chưa để tớ phụ một tay"

Cậu đang chui đầu vào bụi hoa nghe vậy mỉm cười, đúng lúc này cậu quét mắt tới phía sau bụi hoa có thứ gì đó sau đám rể cậy, vì thế cố gắn với tay lấy nó, vì cơ thể này mới 10 tuổi mà cậu lại thuộc dạng chậm phát triển nữa nên cánh tay bé nhỏ của cậu muốn với tới đó hơi khó khăn chút. Sau khi lấy được vật kia cậu liền chui ra khỏi bụi hoa thở ra một hơi, đây là một cái lọ, nhìn thứ bên trong cậu mỉm cười, "Tớ cũng tìm được rồi".

Dekisugi tới nhìn thấy cậu thì liền bật cười, "Đầu tóc cậu rối hết rồi, để tớ chỉnh lại cho" nói rồi anh liền đi tới bên cạnh nhặt mấy cái lá trên tóc cậu xuống rồi chỉnh mấy sợi tóc về vị trí chúng nên ở, xong xuôi anh mới cười nói, "Xong! Lại đẹp trai ngời ngời rồi"

Nobita nghe vậy vành tai khẽ ửng hồng, "Cậu cứ trêu tớ" nói rồi câu tiện tay lấy lun nửa miếng huy hiệu Dekisugi tìm được đi giao nhiệm vụ.

Cậu đi tới chổ người thanh niên đưa cho anh ta hai cái lọ nói, "Chúng tôi đã tìm được chiếc huy hiệu rồi đây, anh có thể đưa chúng tôi qua sông rồi?"

Người thanh niên thấy cậu đi tới thì đứng lên, nghe vậy anh ta mỉm cười, "Được rồi! hai cậu lên thuyền đi tôi liền đưa hai cậu qua sông, còn về chiếc huy hiệu hai cậu có thể giữ làm quà kỉ niệm"

Nobita nói tiếng cảm ơn người thanh niên định bước xuống thuyền thì Dekisugi đi lại nắm tay cậu, cậu nhìn anh nói, "Tớ có thể tự xuống cậu không cần lo cho tớ đâu"

Dekisugi nghe vậy đảo mắt nghĩ rồi nói, "Không phải, cậu không sợ nhưng mà tớ sợ" Vừa nói anh còn không quên làm ra biểu tình như thật sự sợ vậy.

Cậu nhìn anh không giống giả vờ nghĩ là anh sợ thật nên không quan tâm nữa lại dẫn anh bước xuống thuyền.

Sau khi hai người ổn định, người thanh niên cũng bước xuống thuyền bắt đầu chèo chóng. Bằng kĩ năng như người lái đò sông Đà anh ta vượt qua những con sóng dữ như những con quái vật đang không ngừng gào thét muốn cuốn ba người vào cái miệng sâu ngòm của nó (hơi quá rồi) cuối cùng cũng đưa được hai người sang bờ bên kia.

Tạm biệt anh thanh niên hai người lại theo con đường mòn nhanh chóng xuyên qua khu rừng tới được bờ bên kia của bãi biển, không ngờ hòn đảo này tưởng không nhỏ mà nhỏ không tưởng, sau gần 3 tiếng đồng hồ hai người vừa đi vừa giải đố thì hiện tại đã đứng trước con tàu hải tặc siêu to khổng lồ được khu du lịch chuẩn bị.

Hai người nhìn nhau mỉm cười rồi cùng bước lên từng bậc thang leo lên con tàu. Khi lên tới nơi hai người được tiếp đón bởi một nữ "hải tặc". Cô ta nhìn người đến là hai đứa trẻ thì mỉm cười, "Xin chào những người săn kho báu, con tàu này chính là npwi cất giấu kho báu của ta, để có được kho báu của ta thì hai nhóc phải có một người ở lại với ta, trong hai nhóc ai là người ở lại nào?"

Lúc này trong đầu của hai người không hẹn mà cùng nghĩ, " Đấy là doạ con nít đấy hở" còn bản thân hai người thì vẫn đứng đó mỉm cười nhìn cô gái.

Thấy hai người không phản ứng cô vẫn cương quyết, "Ta nói thật đấy không phải đùa đâu"

Dekisugi nghe vậy thì không cười nữa nói, "Nếu vậy thì chúng ta rời khỏi đây thôi Nobita, không chơi nữa, không vui gì cả" vừa nói anh còn thực sự làm ra biểu tình mất mát.

Cô gái nghe vậy thì mềm lòng thở dài, "Haizz.... Đùa với mấy nhóc không vui gì cả, được rồi nếu muốn có được kho báu thì có hai cách. Thứ nhất hai nhóc phải giải đố giống hai lần trước để tìm ra hai chiếc chìa khoá để mở rương kho báu bên trong kia, thứ hai..........."

Nobita nghe tới đây cậu móc móc trong túi ra hai chiếc chìa khoá tìm được lúc trước nói, "Giống hai chiếc này sao?"

Cô gái đang nói, nghe cậu nói vậy thì dừng lại nhìn hai chiếc chìa khoá kia rồi lại thở dài, "Đây là cách thứ hai, đã có chìa khoá rồi thì chỉ cần đi mở rương thôi, hai nhóc hay thật đấy" nói rồi cô dẫn hai người vào trong khoang tàu.

"Chỉ là may mắn thôi", hai người cũng nhanh chóng theo sau.

Cô gái đi phía trước nói, "những thứ bên trong rương chắc chắn mấy mấy đứa rất thích"

Nobita tò mò hỏi, "Chị biết bên trong có thứ gì sao?"

Cô nghe vậy bật cười, "đương nhiên là biết rồi" vì chính tay chị cho chúng vào mà,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net