Chương 13: Hoàng Vân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi bắt đầu vào truyện, Vĩ phải giải thích một chút.

Có thể bạn đọc sẽ thấy cách hành văn khá rối khi liên tục thay đổi ngôi xưng hô bởi vì Vĩ đang đồng thời sử dụng 2 góc nhìn.

Góc 1: [Nhật kí của (...)] là góc tự sự, là góc nhìn của nhân vật "Tôi" khi trực tiếp phiêu lưu.

Góc 2: Người - là góc nhìn của người chơi khi trải nghiệm lại quá khứ của "Tôi".

Cách hành văn này vừa cho thấy suy nghĩ của người ngoài đối với cuộc sống của "Tôi", vừa nói lên được suy nghĩ tâm tư của "Tôi" thời điểm đó.

Ok nếu còn thắc mắc gì mọi người có thể cmt hỏi để Vĩ giải đáp luôn nhé.
༎ຶ‿༎ຶ hôm qua tui say rượu mà vẫn gõ được cái chương 12, nhưng mà tự nhiên muốn d-r-o-p. Không, vẫn phải viết đến đoạn cao trào mới dừng được.

_

Trong căn nhà gỗ nhỏ bé, phế nhân ngã trên nền đất bụi bặm, phần da thịt thô cháy sần sũi bám đầy bụi đất bẩn thỉu, dải băng trắng ít ỏi mà Hoàng Vân quấn cho hắn cũng đã vấy bẩn. Ở trên hốc mắt đã hõm sâu đang chảy ra chất lỏng đen đặc dường như thay thế cho dòng lệ trong suốt nên có, khuôn miệng với lớp da nhăn nheo lộ ra hàm răng vỡ vụn.

Hắn như một con quỷ, tứ chi biến dạng giãy giụa trên nền đất bẩn, rõ ràng hai mắt hõm sâu đã không còn nhìn thấy ánh sáng nhưng lại mãnh liệt cảm nhận được sự tồn tại của người. Hắn trườn cái thân thể biến dạng kinh dị đến không dám nhìn thẳng kia về phía người, hai dòng nước đen lăn dài trên hõm má nhăn nheo, khung cảnh ghê rợn như một thảm kịch, một cơn ác mộng vô ý dựng nên trong giấc mơ từ lúc nào không biết.

(Dòng nước đen ấy thấm trên đất, giống như mùi xác thịt phân hủy.)

Phế nhân đã đứt lưỡi, hắn không nói được tiếng rên rỉ của hắn như móng tay cào lên bảng đen khiến người phải rùng mình ghê sợ, móng tay gãy ra dùng sức cào lên, máu bật khỏi đầu ngón tay để lại một vệt dài trên nền bảng. Hắn như một con quỷ, dùng hết giãy giụa bò lên từ địa ngục sâu thẳm, vươn bàn tay dị dạng về phía người mà người lại chẳng thế né tránh. Sự bài xích khiến cảm giác buồn nôn, chán ghét trào dâng trong nhận thức của người. Ấy nhưng người không thể thoát khỏi sự kiểm soát của cốt truyện, người từng bước đến cạnh phế nhân đưa hai tay ôm chặt lấy hắn, để chất lỏng đen sánh ấy ướt đẫm cả vai áo. Phế nhân không ngừng rên la, tiếng rên la cào vào tâm trí người những vết rách nhơ nhuốc.

Dường như là oán, tựa như là trách. Nhưng người không hiểu, "Tôi" cũng không hiểu nổi.

Kể từ đó người không thể cách phế nhân quá xa, sợ hắn lại lăn lộn rơi xuống đất, càng sợ cái tiếng kêu la rùng rợn kia lại vang lên. Không biết lại qua thêm bao nhiêu ngày đêm, nhật kí tiếp tục được đánh thức, mở ra nội dung mới trước mắt người. 

[Nhật kí của (...) đang mở.]

Hoàng Vân rất tốt, cái tốt của gã nhiều đến mức người khác cũng phải nghi ngờ gã. Dù là thợ săn, dù gương mặt không mấy phúc hậu hay khả ái, dù trên tay cứ lăm lăm thanh đao cũ dính máu khô rửa mãi cũng chẳng sạch. Thế mà gã vẫn có thể toét miệng cười, cho tôi nằm chiếc giường duy nhất trong nhà, để tôi ăn phần thịt nướng ngon nhất, cũng xung phong đi săn. Chỉ cần gôi muốn, giống như đến cả tim phổi gã cũng có thể đào ra tặng tôi mà không oán không trách.

Một kẻ như thế, toàn tâm toàn ý đối tốt với tôi mà chẳng cầu lấy hồi đáp, cái lòng tốt vô biên ấy khiến tôi cảm thấy bản thân nợ gã thật nhiều.

Tôi không hiểu vì sao Hoàng Vân lại đối xử tốt với mình đến thế, dù trên người tôi chẳng có gì để cho gã cả. Đối với gã, tôi là một gánh nặng cũng như phế nhân đè nặng trên vai tôi.

Hoàng Vân là thợ săn, gã cũng là một cô nhi nữa. Có trời mới biết gã đã trải qua những gì để có thể sống sót đến tận bây giờ, những vết sẹo lớn nhỏ chồng chất trên người Hoàng Vân, đối với tôi không đáng sợ chút nào. Gã giống như một đứa trẻ, không có ai dạy gã nên làm thế nào, nên sống ra sao, dù mặt mũi chẳng có mấy là hiền lành thì tâm hồn của Hoàng Vân có lẽ còn sạch sẽ hơn bao người nhiêu kẻ khác.

Cùng gã sống cũng không tồi chút nào, thay vì nay đây mai đó, phải tự gồng gánh trách nhiệm nặng nề, có thêm ai đó để san sẻ khiến tôi dường như có thể thở thêm đôi chút. Hoặc chí ít, chỉ cần có một người để trò chuyện thôi cũng đã đủ tốt rồi.

_

Nhật kí đóng lại, so với đợt trước câu chữ đã trở nên sáng sủa hơn hẳn. Có chút hân hoan pha lẫn bên trong, trộn cùng nghi ngờ hoang mang vô định. Người sẽ đánh giá, người suy nghĩ cũng có nghi ngờ.

Một người tốt đến thế, tốt đến mức phải nghi ngờ.

Nghi ngờ sự tốt đẹp ấy phủ đi cái mục đích nào đó không nên nói ra.

Có thêm Hoàng Vân tổ đội cùng người việc đi săn diễn ra rất thuận lợi, kĩ năng của Hoàng Vân là săn bắt thể lực cũng hơn người rất nhiều. Sau khi chuyển đổi sử dụng cơ thể của gã việc bay nhảy trên đồng hoang cũng không còn khó khăn. Người đặc biệt thích sử dụng gã, vì dù sao được đi săn cũng thú vị hơn chỉ biết lang thang trên đường không có mục đích. Cách đi săn cũng mới lạ, trên tay Hoàng Vân là đao, kết hợp với cánh tay to khỏe của gã chỉ cần vung đao cũng đủ hạ gục một con nai trưởng thành.

Mọi thao tác đều cực kì mới lạ, giống như một người thực sự đang sống bị người điểu khiển vậy.

Thỉnh thoảng đoạn hội thoại sẽ diễn ra, khi người dùng Hoàng Vân vác theo heo rừng trở về, hay như lúc người trở về nguyên bản dùng bản thể để trò chuyện với gã. Người sẽ vĩnh viễn không thấy được gương mặt của "Tôi" là như thế nào, người sẽ chỉ thấy một Hoàng Vân với gương mặt nhạt nhòa đang cười đến ngây ngốc.

(...)

(Tại sao ngươi lại đối tốt với ta vậy?)

Đây là nghi vấn đầu tiên, cũng là nghi vấn của người nữa.

(Hoàng Vân)

[Bởi vì ngươi sẽ là gia đình của ta. Ta từng nghe nói, cùng một cô gái sống chung chính là vợ chồng. Vậy ngươi là tức phụ* của ta.]

Tức phụ: cách gọi vợ của thời xưa.

Thực ra Hoàng Vân có lẽ cũng chẳng hiểu tức phụ là gì, kẻ cô đơn như gã, nay đây mai đó bốn bể là nhà, cùng một gương mặt dữ tợn khiến người khác phải xa lánh. Có lẽ "Tôi" là người đầu tiên bước chân vào cuộc đời cô độc của gã.

(Hoàng Vân)
[Chúng ta, luôn ở cạnh nhau được chứ? Ta biết đi săn, ta còn biết nấu ăn nữa, nếu ngươi chê nhà nhỏ ta có thể dựng một căn lớn hơn. Nếu giường không mềm mại ta có thể đi săn cáo tuyết, đợi lột da chúng xuống, thực sự sẽ rất êm ái đó.]

Kẻ chịu đói thì sẽ lo bị đói, kẻ nghèo khổ sẽ tằn tiện mà một kẻ cô độc như Hoàng Vân thì sẽ sợ sự cô đơn. Kể cả khi gã đã quen với nó, chỉ cần có thể lại gần chút hơi người, bước ra khỏi khoảng tối, gã sẽ chẳng do dự hai tay dâng lên mọi thứ của mình để níu giữ sự tốt đẹp ấy.

(...)

Người chờ đợi lời thoại tiếp theo, chờ đợi "Tôi" sẽ làm sao đối đáp với kẻ đáng thương này.

(...)

(Ta sẽ đi.)

(Nhưng mà, chúng ta sẽ đi cùng nhau, được chứ?)

(Ta và ngươi, chúng ta sẽ là một gia đình. Mãi mãi bên cạnh nhau.)

(Trong cái thế giới này, không có nơi nào là nhà. Nhưng, chỉ nhưng mà thôi, một gia đình, một mảnh ghép vẫn có thể ghép lại khoảng trống.)

_

Nhưng cuộc sống bình bình đạm đạm của ba người thậm chí kéo dài không quá thêm một tuần trăng. Ngày nọ, Hoàng Vân bước vào nhà, tay trái gã rỉ máu không ngừng trông chật vật không tả được.

(Hoàng Vân)
[Chạy thôi! Ma thần mới đang xâm chiếm lãnh thổ.]

Ngôi nhà trên lưng chừng đồi, nơi đón được gió tươi mát cũng tắm được ánh dương quang. Đất đá rung chuyển, mặt đất tựa như nứt toạc ra mỏng manh hơn một tờ giấy. Ma thần, ma thần, ma thần, những kẻ hủy hoại cuộc sống của người, sao cứ mãi là ma thần.

Kẻ reo rắc khổ đau mệt mỏi cho người, sao cứ mãi, là ma thần.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net