Chương 7: Lựa chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NPC dẫn đường, người chơi thì theo sau hắn nhưng bất cứ nơi nào họ bước đến dân làng đều né tránh xua đuổi họ.

(Họ không giấu diếm gì, vẻ thù địch, sự nghi ngờ. Sự bài xích với một kẻ xa lạ như tôi.)

Dòng trạng thái hiện lên, có ai thực sự hiểu người kia trong hoàn cảnh ấy có bao nhiêu mệt mỏi sợ hãi. Có ai thật sự để tâm cảm xúc của một người xa lạ khi đến chính bản thân mình còn chẳng lo xong.

Thật sự, sẽ chẳng ai biết.

Giống như sự tồn tại của người, là một giọt nước trong biển là cát trong sa mạc, nhỏ bé trước mênh mông, bị nhấn chìm vào quên lãng.

.

NPC cuối cùng cũng không dắt người đi tiếp nữa, hắn tìm một khoảng trống vừa đủ tự dựng cho mình một khóm củi, cũng tự đánh lửa đổ ra khoai lang trong giỏ.

[Chúng ta đều quen ăn khoai lang nướng rồi, nhìn ngươi lạ thế không biết ngươi có quen không?]

"..."

"Không sao, chỉ cần có ăn là được rồi."

NPC gật gù, hắn tiếp nói:

[Nói cũng đúng, hiện tại thời thế loạn lạc, chết rét chết yểu cũng còn đỡ hơn chết đói. Dù sao ít nhất làm ma no còn hơn quỷ đói!]

"..."

"Tình thế... Đang rất loạn sao?"

[Sao lại hỏi như thế? Ngươi là người từ đâu đến, lại không biết đến đại loạn sao?]

NPC đọc thoại, trong chất giọng lộ rõ vẻ nghi ngờ, lại dường như cảnh giác mà vô thức ngồi lùi ra cách người chơi một khoảng.

"..."

"Không phải, chỗ của ta cũng rất loạn. Chỉ là, so với ở đây có lẽ là không bằng."

Nghe xong câu trả lời NPC mới lại gần, dù có vẻ vẫn không buông xuống phòng bị nhưng cũng thu lại vẻ nghi ngờ bài xích ban nãy.

Ánh lửa qua màn hình điện tử dường như quá giả, cả thế giới qua lăng kính nhân tạo ấy đều là giả dối. Cảnh vật là giả, con người cũng là giả, những cảm xúc cô đọng trong thời gian ấy có lẽ cũng sẽ là giả.

Chỉ một giây sau thanh công cụ phát sáng, nhiệm vụ được phát ra cho người chơi.

[Nướng thành công 5 phần khoai lang. 0/5]

Khóm lửa nhỏ đã có thể tương tác, vẫn giống như cách trò chơi vận hành bấm mở giao diện nấu ăn. Nhưng cái người chơi không ngờ đến chính là, không cách nào nướng thành công được dù chỉ là một phần khoai.

Bộ điều khiển hỏng bét, trên thanh chờ cũng không hề xuất hiện một khoảng vàng báo nhắc nhở. Không có sự trợ giúp của hệ thống, người chơi không thể hoàn thành được nhiệm vụ. Vốn dĩ nhiệm vụ đề ra, NPC chỉ giao cho người chơi 10 phần khoai, cuối cùng cả 10 phần không phần nào thành công.

Thành phẩm đưa ra: [Khoai lang nướng cháy x10].

Thành quả khiến nhiệm vụ thất bại hoàn toàn, không ai thành công cả, không một ai.

Hoặc nói chính là, "tôi" đã không thành công. Mười củ khoai ấy, cuối cùng cháy xém, không có vị ngọt của khoai chỉ có nóng bỏng tay cùng vị đắng khét của tro lửa bám lên.

Nhiệm vụ bị hệ thống thẳng thừng tuyên bố thất bại, lại chẳng thể như mọi khi xóa bỏ thất bại để làm lại. Bọn họ chỉ có một lần để thử, nếu đã sai sẽ không thể sửa thành đúng.

Nhiều người lên tiếng kháng nghị, nhưng phía công ty quản lý trò chơi vẫn không đưa ra được phương hướng giải quyết. Có lẽ cũng vì nhiều lần bất lực như thế một số người đã không còn bận tâm đến việc khiếu nại, ngược lại với sự khác biệt của event lại kích thích tính hiếu thắng của nhiều người, càng thêm tò mò về những trải nghiệm sắp tới mà nhân nhượng bỏ qua.

NPC phì cười, giọng nói vang lên dường như trêu chọc.

[Ngươi nướng kém quá, hỏng hết khoai rồi. Để đấy ta làm cho, còn nướng nữa chúng ta sẽ chẳng còn gì ăn.]

Nói rồi trong túi đồ cũng lặng lẽ xuất hiện thêm vật phẩm mới.

x1 khoai lang nướng thô sơ.
(Là khoai lang do nông dân nướng, là món ăn thông dụng trong thời loạn.)

Nếu không sử dụng thanh máu ít ỏi sẽ bắt đầu tụt dần, dù chỉ là một hai hp nhỏ lẻ nhưng trong thời gian ngắn cũng có thể bào mòn sinh mệnh. Mà mỗi người chơi chỉ có duy nhất một lần hồi sinh, chẳng ai ngu ngốc đến độ lãng phí sinh mạng ít ỏi mà một cách không cần thiết.

+230hp. Thanh máu từ màu vàng chuyển sang xanh lá, chỉ số máu ít ỏi ở mức 5000 cũng không vì một phần khoai nướng mà nâng đầy. Trên thanh máu vẫn trống một khoảng không được lấp đầy và dường như không thể lấp đầy, bởi vì sinh mạng nhỏ bé lắt lay có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.

4950/5000.

Ánh lửa bập bùng trong đêm tối đặc biệt đẹp mắt, tàn lửa tí tách cháy giống như đom đóm hòa vào màn đêm để tỏa sáng. Không khí dường như tĩnh lại, trở thành một bức tranh không chút sức sống nhưng bỗng nhiên lại khiến người ta mơ màng. Những tiếng bàn tán cũng đứng lại,  yên tĩnh như thể không tồn tại. Để rồi một giây sau, gió đêm rít gào, tai ương ập tới.

(Đến khi ấy tôi mới thực sự biết được, thế giới này có bao nhiêu tàn nhẫn. Có bao nhiêu kinh hoàng, có bao nhiêu sợ hãi.)

Trên túi đồ hiển thị dấu chấm than đỏ, giống như bị điều khiển, người chơi sẽ nhấn mở túi đồ kéo xuống ở mục vật phẩm để tìm thấy nhật kí [...] đang bị khóa lại mở ra.

[Nhật kí đang bị khóa, hiện tại không thể mở.]

[Nhật kí đang bị khóa, hiện tại không thể mở.]

[Nhật kí đang bị khóa, hiện tại không thể mở.]

(Câu chuyện của tôi, số phận của tôi.)

[Bạn có thể thoát khỏi bí cảnh.]

[Lựa chọn rời đi/ ở lại?]

Ở lại.

Con đường ấy vốn không thể quay đầu, ngay từ khi bắt đầu đã không có đường để quay về. Có người muốn quay về, có người khao khát quay về nhưng lại có những người muốn đào bới, muốn trải nghiệm, cuối cùng muốn ở lại.

[Bạn đã xác nhận ở lại, không thể thay đổi lựa chọn.]

[Nhật kí đã mở khóa.]

[Xin mời tận hưởng.]

Cùng với bảng trạng thái đóng lại, tiếng gió rít gào trong đêm càng rõ ràng. Như có tán cây dập nát trong gió, tiếng vỗ cánh của tai ương ập đến mà chẳng chờ đợi ai.

Không tai ương nào chờ đợi con người chuẩn bị để đương đầu với nó, bởi vì ngay từ khi bắt đầu, con người đã quá nhỏ bé để chống chọi với tai ương.

Giữa đêm khuya trên núi, nơi gần nhất với ánh trăng cao, ánh sáng dịu nhẹ lại lạnh lẽo đến sợ hãi.

[Nhật kí của (...) đã mở.]

Thứ ấy hiện ra trong đêm, cánh của nó dường như khỏa lấp cả ánh trăng cao. Tôi quá nhỏ bé, còn nó, nó quá to lớn, quá đáng sợ.

Gió rít gào, làn da tôi lạnh toát đôi mắt nó dường như có thể nuốt chửng tôi, giết chết tôi. Nỗi sợ hãi chỉ mới nguôi ngoai trong biển lửa lại trào lên cuốn trôi cả lí trí bé nhỏ, sự bất lực khiến tôi không thể di chuyển, càng không dám chạy trốn.

Thứ quái điểu ấy to lớn, thân hình nó thay thế ánh lửa nổi bật trong đêm, đôi mắt nó khóa chặt lại những kẻ tầm thường, chỉ một giây đã quyết định số mạng của họ, của chính tôi.

Cùng với tiếng gào thét sợ hãi, ngọn lửa cháy lên, thiêu rụi cả cánh rừng, thiêu đốt cả mặt đất lạnh lẽo. Không khí vẫn tràn ngập mùi máu tươi, mùi cháy khét và sự sợ hãi không bao giờ có thể nguôi ngoai của chính tôi.

(...)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net