Chương14: Một ngày với Nekoma (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời sẫm tối. Không khí có phần u uất. Không phải ngày rằm nên trăng khuyết một mảnh, nhưng ánh trăng vẫn đủ soi sáng chút gì đó tươi mới trong những tâm hồn đầy lo âu. Sao lấp lánh điểm xuyết cho bầu trời đêm. Ánh sáng đó không mãnh liệt như mặt trời, nhưng cũng góp phần phụ trợ cho mặt trăng như ánh nắng ngày hè, điểm lên những tia sáng hy vọng.

-Đại bại..

-Sảng khoái hẳn ra nhỉ?!

-Dưới thời cựu HLV Ukai em chưa bao giờ chạy nhiều như thế này.

Shunka có chút buồn cười nhìn mấy mẩu năm 3 Karasuno nằm sõng soài trên thảm cỏ xanh trước khi quay lại với công việc kéo dãn cơ của đập biên năm 2. Kinoshita đã nhờ cô đẩy vai mình về phía trước khi cậu ngồi bệt xuống sàn và duỗi thẳng chân.

-Á- Đau đau!!!-Cậu hét lên đau đớn khi Shunka dùng lực quá đà.-Chị mạnh tay quá!!

-Huh?- Xin lỗi em..-Cô bối rối, ngay lập tức buông tay khỏi vai hậu bối khi đầu gối vẫn chống xuống sàn và nhìn xuống cậu từ phía sau.

-Chị đang nghĩ chuyện gì à?-Kinoshita lên tiếng.-Lại về hai đứa năm Nhất đó sao ạ?

Shunka trầm mặc một vài giây.

-Ừ..-Cô thở dài.-Kể từ vụ đó tụi nó vẫn chưa nói chuyện lại với nhau, trong khi đòn công kiểu mới thì đang không khớp..

-Em hiểu ý của chị, nhưng không sao đâu.-Cậu trai trẻ nở một nụ cười trấn an.-Mọi chuyện vẫn đang ở trong dòng chảy của nó, chỉ có điều vận tốc dòng chạy đang nhanh hơn mức bình thường khiến chị không theo kịp. Dù sao đây cũng không phải lần đầu hai đứa nó xô xát với nhau.

-À, chị biết vụ này.-Cô gái tóc xám mở to mắt, âm điệu nghe cũng có vẻ tươi hơn.-Chị nghe kể trước khi gia nhập CLB tụi nó đã gây chiến với nhau và thổi bay bộ tóc giả của thầy Hiệu phó, cuối cùng là bị Sawamura đuổi ra ngoài.

-Vâng! Em dù không được tận mắt chứng kiến chuyện này nhưng thằng ngốc Tanaka đã tường thuật chi tiết lại cảnh hôm đó cho tụi em nghe. Chẳng rõ nó có thêm mắm muối vào không nhưng buồn cười lắm chị ạ!

-Chuyện thổi bay bộ tóc giả của thầy Hiệu phó cũng không phải lần đầu đâu.-Cô thì thầm.-Cái lần tụi nó phải thi lại ấy. Kageyama và Hinata đã đến xin Hiệu phó dời lại lịch học bù. Kết quả không những không xin được mà còn làm rơi bộ tóc giả của thầy, khiến thầy ấy nổi đoá lên yêu cầu tụi nó bài kiểm tra tới phải đạt trên 80.

Kinoshita mở to mắt hết cỡ trước khi cậu ngăn tiếng cười phát ra khỏi miệng bằng bàn tay đặt trên môi mình. Lạy Chúa tôi! Cậu có thể tưởng tượng ra được cái cảnh dở khóc dở cười đó.

-Ôi bụng em!!-Sau khi đã cười đến đỏ cả mặt, cậu trai tóc be vàng phẩy tay.-Mà thế cũng có nghĩa là chúng đã từng vượt qua được những điều đó phải không ạ?! Nên em nghĩ là chúng ta chỉ cần tin vào tụi nó và đợi xem thôi.

-Ừm..

-Shunka-san!

Ngay giữa cuộc trò chuyện, một âm giọng nam tính gọi tên quản lý tóc xám vang lên nhanh chóng thu hút sự chú ý của hai người. Ở bên kia căn phòng, đội trưởng Nekoma đang vẫy tay gọi cô, và Shunka ngay lập tức nhớ ra cuộc trò chuyện bằng khẩu hình miệng giữa mình và anh hồi sáng.

-Chị phải đi ngay bây giờ- Ồ! Đừng quên bảo mọi người bỏ áo đấu tập vào giỏ để lát chị giặt chúng. Hẹn gặp lại em sau.-Cô đứng dậy, nói nhanh với hậu bối tóc be trước khi tiến nhanh bước chân về phía đội trưởng đội mèo.

...

Kuroo đứng khoanh tay trước ngực, mắt dõi theo bóng dáng của quản lý của Karasuno khi cô bước lại gần mình.

-Xin lỗi vì sự chậm trễ.

Kuroo nở một nụ cười thân thiện.

-Đừng lo lắng. Tôi chỉ muốn cung cấp cho cậu một số thông tin trước khi chúng ta làm việc với nhau vào ngày mai. Tôi sẽ nói ngắn gọn một số điều.

Shunka ghi vào sổ tay của mình khi Kuroo bắt đầu giải thích một số nhiệm vụ nhất định về Nekoma mà cô phải giúp trước khi bắt đầu và trong suốt quá trình luyện tập. Nghe qua thì chuyện cũng không mấy phức tạp lắm.

-Cậu có thể biết thêm được nhiều thông tin ​​hơn vào ngày mai từ HLV của chúng tôi, nhưng nhìn chung đó là những điều tôi muốn nói với cậu. Đối với việc gặp gỡ các thành viên... chúng ta có thể làm điều đó vào sáng mai.

Shunka ngừng ghi lại những từ trong sổ tay của mình trước khi cô nhìn lên.

-Cậu chắc chứ?

Đôi mắt Kuroo lấp lánh thích thú trước khi anh nháy mắt với cô gái trước mặt.

-Tôi chỉ cảm thấy muốn giữ cậu cho riêng mình bây giờ.

-Hở?-Shunka bị lời nói của anh làm cho sững sờ. Đôi mắt cô mở to vì kinh ngạc, và cô cũng cảm thấy cơ thể mình hơi nóng lên.

Đột nhiên Kuroo cười và dùng ngón tay chọc vào má phải cô gái.

-Thả lỏng ra Karasuno-chan. Tôi không ăn thịt cậu đâu.

Anh có thể nói vậy nhưng đôi mắt của anh lại nói lên một ý nghĩa khác, và Shunka chỉ thấy mình bối rối và bối rối.

-À-Ừm...-Cô lầm bầm những từ không mạch lạc do cảm giác đột ngột lạc lõng và ngại ngùng kinh khủng.

Từ khi bước chân vào Karasuno cô không quen gặp phải những tình huống như thế này. Toàn bộ mối quan hệ của cô với các chàng trai luôn luôn thuần khiết và lịch sự, vì họ chủ yếu là bạn cùng lớp nên cô chưa bao giờ bị bắt gặp trực tiếp như thế này. Có thể có một số trường hợp ngẫu nhiên vì cô không chắc chắn về khả năng kiểm soát cảm xúc của chính mình nhưng hôm nay, điều này- điều này là có thật.

Shunka cảm thấy bối rối vô cùng khi thấy Kuroo cứ nhìn mình chằm chằm như vậy với đôi mắt sáng, nụ cười đẹp trai và biểu cảm quyến rũ trên khuôn mặt. Nhưng cô cần nghĩ cho mình một lối thoát. Cô thực sự chưa thể đối phó với điều này. Cô chưa có kế hoạch cho tình huống trên.

-Xin lỗi nhưng... tôi phải quay trở lại nhiệm vụ quản lý của mình bây giờ. Hẹn gặp lại!

Shunka nói nhanh trước khi cô nhảy đi với đôi chân nhỏ bé, chạy băng qua phòng tập thể dục cùng với giỏ áo đấu và đi ra nơi có máy giặt để giặt những chiếc áo vàng này. Kuroo nhìn chằm chằm theo những bước chạy của cô, nhận thấy cách mái tóc của cô tung lên một cách đáng yêu theo những bước chạy đến như nào.

-Cuối cùng thì Karasuno-chan đã tìm cho mình một lối thoát.-Anh thì thầm với nụ cười toe toét khi nhìn cô gái với chiếc kẹp hình quạ đang chạy trốn khỏi anh.

Kuroo không khỏi cảm thấy háo hức khi được làm quen với cô. Khi nhìn thấy đôi mắt xám đen của cô lần đầu tiên, anh đã sững sờ trong giây lát vì cô trông khá giống với thần tượng mà anh đã say mê suốt đời.

-Oi Kuroo! Làm cái gì mà lâu thế?-Tiếng của Bokuto hét lên từ bên ngoài phòng tập. Họ luôn có một buổi tập ngắn với nhau vào mỗi tối. Hôm nay cũng không phải ngoại lệ.

-Tới liền.-Đội trưởng Nekoma trả lời, đôi chân bước nhanh tới chỗ cậu bạn tóc two-tone. Phòng tập số 1 sớm trở nên vắng bóng người.

*
* *

Hôm sau, sau bữa sáng nhanh chóng, Shunka quyết định đợi trước cửa phòng tập để tìm thầy Takeda hoặc Daichi để cô có thể nói về kế hoạch luân phiên ngày hôm nay. Sẽ không ổn nếu cô đến đội Nekoma ngay lập tức, vì vậy cô ít nhất cần phải báo với họ trước khi chuyển sang đội Nekoma làm quản lý trong ngày.

Cô phát hiện Daichi bước vào phòng tập thể dục với Asahi, có vẻ như họ vừa đến đây ngay sau bữa sáng. Shunka nhanh chóng đi về phía họ.

-Buổi sáng tốt lành!

Hai người họ quay lại đối mặt với cô và rạng rỡ:

-Chào buổi sáng, Shunka-san!-Daichi chào trong khi Asahi vẫy tay.

-Hôm nay tớ sẽ giúp đội Nekoma và ngày kia tớ sẽ luân phiên đến Fukurodani, Ubugawa và Shinzen trước khi quay lại với các cậu lần nữa. Tớ cảm thấy mình phải báo với các cậu trước khi tớ đến gặp họ... vì vậy...-Shunka cắt ngang, không biết phải tiếp tục như thế nào.

Đội trường tóc đen mặt khác cười khúc khích và lắc đầu.

-Cậu quá nghiêm túc về chuyện này, Shunka-san. Không sao đâu. Takeda-sensei và HLV đã nói chuyện với chúng tớ về điều này nên không cần phải lo lắng. Bên cạnh đó, đây sẽ là một may mắn khi chúng tớ được làm việc với các quản lý từ các trường.-Sau đó, anh nhẹ nhàng đặt tay mình lên vai cô.-Cậu chỉ cần cố gắng hết sức và đừng lo lắng về chúng tớ.

-Chúng tớ luôn ở đây nếu cậu cần bất cứ điều gì.-Asahi nói thêm, nở nụ cười thân thiện như người anh cả của đội.

Shunka cảm kích trước sự hiểu biết của họ và gật đầu.

-Được rồi. Vậy thì tớ sẽ gặp lại các cậu sau.

-Chúc may mắn!-Daichi rụt tay lại và vẫy tay.

Asahi cũng vẫy tay chào.

-Cố gắng lên, Shunka-san.

Khi Shunka nhảy đi, Asahi không thể không nhận xét:

-Cậu ấy vẫn dễ thương như mọi khi. Tớ cũng sẽ cố gắng hết sức.-Anh đặt tay lên ngực mình.

-Cậu có phải là một phụ huynh lẩm cẩm không vậy?-Dachi cười khúc khích khi thấy khuôn mặt của Asahi ánh lên vẻ tự hào khi anh nhìn cô gái trẻ bước sang phía bên kia.

...

Shunka về phòng lấy đồ của mình rồi đi về phía nơi các thành viên Nekoma sẽ khởi động. Khi gần đến phòng tập số 1, cô phát hiện ra HLV của họ và đi nhanh về phía ông ấy để giới thiệu bản thân.

-Buổi sáng tốt lành.-Cô cúi đầu về phía HLV của Nekoma, người dường như đang đăm chiêu vì điều gì đó trước khi chú ý tới chủ nhân của âm giọng vừa rồi.

Ông quay lại và nở một nụ cười thân thiện.

-Chào buổi sáng. Cháu hẳn là người quản lý tạm thời của chúng ta ngày hôm nay? Tên cháu là gì vậy?

-Cháu là Shunka Marina. Cháu là quản lý năm cuối của Karasuno. Rất vui được gặp ông ạ!-Cô tự giới thiệu.-Cháu xin lỗi trước nếu cháu mắc sai lầm trong tương lai.

HLV vẫy tay trấn an.

-Không sao đâu. Ta nhớ lần trước khi hai đội đấu tập chỉ có một người quản lý nên khi nhìn thấy cháu ta hơi ngạc nhiên. Nhưng dù sao đây cũng là một bất ngờ tốt.-Ông Nekomata cười rộng hơn.-Chào mừng đến với đội, Shunka-san. Cháu có thể gọi ta là Nekomata, hay HLV nếu muốn.

-Cháu đã hiểu.-Cô giơ tay chào kiểu quân đội.

Sau đó HLV hướng dẫn cô về những việc cần làm với tư cách là quản lý của Nekoma. Shunka liệt kê tất cả những điều cô cần biết và gật đầu vài phần. Có vẻ như không có người quản lý, các thành viên Nekoma đã học được cách hỗ trợ đội theo cách riêng của mình. Vì vậy việc có cô ở bên sẽ giúp việc luyện tập của họ trở nên dễ dàng hơn nếu cô giúp họ thực hiện các nhiệm vụ bổ sung như khăn lau, nước uống,...

-Đó là tất cả- A, Inuoka, lại đây!

Khi Shunka nhìn về phía sau, cô thấy khuôn mặt của Inuoka rạng rỡ khi cậu nhìn thấy cô và chạy những bước nhẹ về phía họ.

-Chào buổi sáng, HLV! Shunka-san cũng vậy.

-Chào buổi sáng.-Cô chào.

-Inuoka, hãy giới thiệu Shunka-san với cả đội.-HLV hướng dẫn.-Mấy đứa cũng hãy tới phòng thể chất sớm và tự tập các bài tập khởi động. Ta sẽ có mặt trong vài phút nữa.

-Rõ!-Cậu chào trước khi quay lại, đối mặt với quản lý của Karasuno bằng một nụ cười nhiệt huyết.-Đi thôi, Shunka-san.

-Ừ!-Cô gật đầu.

Trên đường đi Inuoka đã giới thiệu cô với một vài thành viên trong nhóm khi họ gặp nhau trên đường đến phòng tập. Sự hiện diện của cô dường như làm bừng sáng bầu không khí khi một vài người trong số họ rất hào hứng khi có Shunka làm quản lý tạm thời.

-Shunka-san! Hôm nay em sẽ giúp chị bất cứ điều gì chị cần.-Tora hăng hái lên tiếng, và sự nhiệt huyết của cậu khiến cô không nhịn được nụ cười. Cảm giác như đang trò chuyện với Tanaka phiên bản tóc Mohawk vậy.

-Cảm ơn em. Hãy nhớ nói với những người đồng đội của em đến phòng tập đúng giờ nhé!

-Em sẽ!-Yamamoto chào như một người lính dũng cảm trước khi chạy đi tìm những người đồng đội và kéo họ đến phòng thể chất. Trên đường đi Shunka cũng gặp Kuroo ở hành lang bên ngoài nhà ăn. Có vẻ như anh đang đi dạo với Akaashi sau bữa sáng.

-Buổi sáng tốt lành!-Cô chào họ.

Mặt Kuroo rạng rỡ.

-Shunka-san, chào buổi sáng! Hôm nay trông cậu cũng dễ thương.

Shunka hơi ngượng trước câu trả lời của anh nên cô chỉ có thể nở nụ cười ngượng đáp lại.

Akaashi liếc nhìn Kuroo trước khi cậu chào cô gái thấp hơn theo cách riêng của mình.

-Chào buổi sáng, Shunka-san. Chị vẫn khoẻ chứ ạ?

-Chị hoàn toàn khoẻ, cảm ơn em đã hỏi thăm.. Ừm, Kuroo. HLV nói với tôi rằng chúng ta sẽ tập hợp sớm nên cậu hãy đến phòng thể chất đúng giờ. Nếu có thể, phiền cậu nói với các thành viên khác trong đội nếu cậu thấy họ được không?

-Tất nhiên là được rồi.-Kuroo trả lời trước khi nói thêm.-À, cậu có thể phải tìm Kenma một chút. Em ấy có thể đang chơi game ở đâu đó và thường hay không để ý thời gian khi chơi. Tôi luôn nói với Kenma đừng chơi quá lâu ngay cả sau khi ăn sáng nhanh nhưng thằng bé vẫn vậy.

-Được chứ. Tôi sẽ đi tìm em ấy ngay bây giờ.-Cô đáp lại.

Anh mỉm cười.

-Trường hợp cậu không thể tìm thấy em ấy, chỉ cần gọi cho bất kỳ ai trong số chúng tôi. Chúng ta sẽ hợp lực lại để tìm kiếm em ấy và kéo em ấy đến phòng tập-!!!

-Oi! Shunkaaa!-Một giọng nói khác bất chợt vang lên cắt ngang lời Kuroo khi người này chạy đến gần họ, phóng to từ phía sau Kuroo và dừng lại ngay trước mặt cô gái tóc xám.-Buổi sáng tốt lành!

-Cậu ấy cũng rất tràn đầy năng lượng ngay cả vào buổi sáng.-Cô nghĩ trước khi đáp lại đối phương bằng cái gật đầu.-Chào buổi sáng, Bokuto.

-Cậu vẫn nhỏ như mọi khi, Shunka! Tôi đã tự hỏi không biết hai người này đang nói chuyện với ai khi tôi nhìn thấy họ từ phía sau.-Bokuto vừa nói vừa hất đầu về phía Kuroo và Akaashi.

Cậu chuyền 2 của Fukurodani bình tĩnh quay sang phía Át chủ bài và nhíu mày.

-Bokuto-san, em không nghĩ chiều cao là thứ mà anh nên nói một cách thiếu tế nhị như vậy.

-Không sao đâu!-Shunka nói thêm mà không bỏ lỡ một nhịp.-Chị đã quen với nó.

-Có thật không ạ? Vậy thì, em xin lỗi.-Cậu cúi đầu.

-Chị không sao!- Không sao đâu.-Giọng cô có chút dao động trước câu trả lời của cậu.

Bokuto vừa đi vừa lách vào giữa Akaashi và Kuroo trong khi anh vòng tay qua vai họ và kéo họ lại gần mình hơn.

-Mồ ~ Đừng khách sáo như vậy. Chúng ta đều là bạn mà.

Đội trưởng Nekoma nghiến răng khi cười rất tươi về phía đội trưởng cú vọ.

-Bokuto, nếu cậu còn hét vào tai tôi thêm một lần nữa, tôi thề là tôi sẽ...*#$/₫&%...!!!!

-Bokuto-san, anh lại om sòm rồi.-Akaashi mệt mỏi nhắc nhở.

Tuy nhiên, lần này Bokuto có biểu hiện bĩu môi.

-Bạn bè ~ Bạn bè ~.

-Cậu ấy vui tươi và giống trẻ con hơn mình nghĩ.-Khung cảnh trước mặt cô là một cảnh tượng khá thú vị. Trước khi một cuộc chiến cãi vã nổ ra, Shunka đã nói rằng cô cần phải gọi cho các thành viên còn lại trong đội và cáo lỗi.

-Hẹn gặp cậu ở phòng tập, Shunka!-Bokuto cười toe toét khi anh vẫn vòng tay qua vai Akaashi và Kuroo.

Đội trưởng Nekoma nở một nụ cười với cô gái khi anh vẫn đang bị quàng tay qua vai.

-Đừng quên đón Kenma, Shunka-san. Còn nữa, Bokuto! Tránh ra!

Shunka cười nhẹ khi cô quay người, cố gắng tìm người có màu tóc bánh pudding.

...

...

Không mất quá nhiều thời gian để tìm Kenma khi cô chạy lên cầu thang từ tầng trệt. Cô phát hiện Kenma đang ngồi trên cầu thang trong khi mắt dán vào máy chơi game cầm tay. Cậu có vẻ khá nghiêm túc về điều đó nên Shunka quyết định bước đến gần cậu mà không vội vàng để không làm phiền trò chơi của cậu một cách đột ngột.

Với bóng của cô che phủ phía trước, Kenma cuối cùng cũng nhìn lên khỏi trò chơi và nhìn thấy Shunka.

-Ah!-Một giọng nói nhẹ nhàng thoát ra khỏi môi cậu.

Shunka cười đáp lại:

-Chào buổi sáng, Kenma-kun. Buổi tập sẽ bắt đầu chưa đầy 10 phút nữa và HLV muốn tất cả chúng ta có mặt đúng giờ hôm nay.

Cậu gật đầu rồi nhìn xuống trò chơi của mình trước khi thở dài.

-Một ngày luyện tập nữa..

Shunka vô tình nhận thấy người chuyền 2 hơi khựng lại khi cậu cử động cổ bằng cách cố gắng lắc đầu xung quanh. Đó là một hành động quen thuộc khi cô thấy bố ở nhà, căng thẳng vì làm việc quá sức.

-Gáy của em có đau không?-Cô hỏi.

Cậu trai với mái tóc màu pudding dừng chuyển động của mình và nhìn lại Shunka một cách đàng hoàng.

-Dạ?

-Em cần một miếng dán giảm đau chứ? Mặc dù chị khuyên em nên sử dụng gel thay thế vì sử dụng nó sẽ thoải mái hơn. Chị nghĩ mình có chúng ở đâu đó trong túi của chị ngay bây giờ...-Cô gái trẻ bắt đầu lục tung túi xách của mình để tìm kiếm loại gel mát lạnh mà cô luôn mang theo bên mình kể từ khi gia nhập CLB Bóng chuyền Karasuno.

Kenma cau mày.

-Không sao đâu ạ! Em không bị đau tới mức như vậy và nó không thực sự làm phiền em.

Shunka nắm lấy gel làm mát trong tay và trả lời:

-Nhưng khi em chuyền bóng cho đồng đội, em luôn phải di chuyển cổ của mình qua lại để nhìn rõ hơn, phải không? Chị nghĩ sẽ an toàn hơn nếu sử dụng cái này trước khi bất kỳ sự căng cơ nào xảy ra trong ngày hôm nay.

Cậu chuyền 2 đưa tay ra để nhận gel, hơi bối rối vì cô biết cách cậu thực hiện những cú chuyền.

-Làm sao chị biết điều đó ạ?

Shunka cứng người, nhận thấy ánh mắt đối phương hiện tại không nhìn cô. Cô gái tóc xám đột nhiên cảm thấy lo lắng khi thấy cách cậu chuyền 2 Nekoma ánh lên cái nhìn đầy tính toán như thể bản thân đang bị phân tích giống như một người chơi trên sân đối thủ.

-Ừm..-Cô xoa gáy, mắt đảo tứ tung như rang lạc.-Chị đã xem lối chơi của em trong các trận đấu tập ngày hôm qua, và đã so sánh em với chuyền 2 đội chị..

-Mình nói vậy có được không nhỉ? Mình có được phép nói điều đó với em ấy không? Em ấy có cảm thấy là đang bị xúc phạm không?-Shunka đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng trước câu hỏi của cậu trai tóc hai màu.-Có lẽ đó không phải là chuyện để nói một cách thoải mái?-Cô tự hỏi.

Nhưng thay vì bị xúc phạm, Kenma làm cô ngạc nhiên bởi một nụ cười nở trên môi.

-Chị khá tinh ý đấy.

-Ơ-Ừ..

Cậu cười rộng hơn, thích thú trước vẻ mặt bối rối của người trước mặt. Có vẻ như cậu đang cười nhạo cô vì một lý do nào đó? Có lẽ cô đã nói điều gì đó sai nhưng thay vào đó nó lại khiến cậu buồn cười? Cô không thực sự biết.

Sau đó, cô nhận ra cách Kenma khó chịu thoa gel lên da cổ trong khi khẽ rít lên khi chạm vào. Đôi mắt của Shunka mở to.

-Em không sao chứ?

-Không sao ạ..! Chỉ là cổ của em quá cứng.-Cậu giải thích.-Vì sắp đến giờ tập trung nên em nghĩ mình sẽ để việc này vào sau giờ luyện tập.

Shunka chớp mắt, biết sẽ đau đến mức nào nếu mãi đến cuối ngày cậu mới chữa trị cho cơ cổ đang mỏi cứng. Bố cô từng phàn nàn về việc cổ cứng như vậy vì ông dựa quá nhiều vào bàn làm việc, và cách duy nhất Shunka có thể giúp ông chính là:

-Em có muốn chị xoa bóp nó cho em không?-Cô buột miệng.

-Hở? Có thật không?-Kenma trông chờ đợi trước khi bình tĩnh lại.-Nhưng...có phiền không ạ?

Shunka không biết tại sao cô lại thốt ra lời đề nghị này, nhưng cô nhớ rằng mình đã học cách xoa bóp cổ từ bà đúng cách để cơn cứng biến mất trong vài giây.

-Chị không phải là chuyên gia nhưng chị có thể mát-xa cho vùng cổ.

-Ừm...-Kenma đột nhiên cảm thấy khó xử, nhận ra bản thân đang mong đợi cô xoa bóp cho mình. Điều này sẽ rất tốt cho cổ của cậu, nhưng cậu cảm thấy khó xử khi bị cô chạm vào. Tuy nhiên, cậu thực sự muốn nó. Cổ cậu đang kêu lên để được giúp đỡ vì sự cứng đờ.

Shunka nở một nụ cười ngượng.

-Nếu em không muốn, điều đó không sao. Chỉ cần thoa gel đúng cách để em không cảm thấy quá cứng.

Kenma nhìn xuống bàn tay của mình rồi đến ngón tay của quản lý tạm thời của Nekoma. Chúng nhỏ nhắn, trông mềm mại và trang nhã- trông rất đẹp, và cậu chắc chắn sẽ không phàn nàn nếu được một bàn tay như vậy chạm vào-!!!

Cậu chuyền 2 tóc two-tone dừng bản thân suy nghĩ thêm trước khi bất kỳ ý nghĩ xấu hổ nào lướt qua đầu mình và thốt lên:

-Vâng!

Đôi mắt của Shunka mở to trong giây lát trước khi cô mỉm cười.

-Được rồi.-Cô vừa nói vừa tiến bước về phía cậu, ngồi xuống sau lưng cậu trên bậc cầu thang phía trên.-Hãy đưa gel cho chị.

Kenma hy vọng cô không nhìn thấy sự lo lắng của mình khi cô ngồi sát phía sau, trong khi Shunka tháo nắp gel và thoa đều lên cổ cậu trước khi dùng tay tán đều.

Cậu chuyền 2 hơi rùng mình khi bị đầu ngón tay Shunka chạm vào gáy. Ngay lúc đó cậu cảm thấy muốn nhảy ra xa vì bản thân không nhận ra phần sau gáy của mình nhạy cảm như thế nào khi cô chạm vào.

Sau đó mọi suy nghĩ vụt tắt trong đầu cậu khi cô bắt đầu ấn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net