Chương7: LET'S GO TOKYO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Shunka đã nhận được danh sách mua sắm từ Shimizu và Takeda-sensei cho chuyến du đấu ở Tokyo. Theo quan sát của Shunka, cô cũng cần mua một số thứ cho đội để giúp họ vượt qua các buổi tập và trận đấu trong tương lai. Nếu họ phải đối đầu với các đội bóng chuyền mạnh, Karasuno nên chuẩn bị sẵn sàng sức lực 100%.

Vì vậy, với đống danh sách trong điện thoại của mình, Shunka xoay sở để đi đến siêu thị sau giờ học để mua những thứ theo danh sách mua sắm. Thức ăn và thuốc men, có vẻ như đó là những thứ cần thiết nhất cho chuyến du đấu kéo dài 2 ngày. Thật không may Shunka chỉ có thể tìm thấy vài thứ ở siêu thị nên cô phải đến một cửa hàng khác ở phía bên kia khu phố để lấy những thứ còn lại.

-Băng cuộn và một số loại thuốc nhỏ mắt. Ồ, mình gần như quên mua túi đá—Có rất nhiều thứ mà mình cần mua ở đây.-Shunka lẩm bẩm khi nhìn vào điện thoại để đọc danh sách mua sắm của mình.

Cô đi về phía gian hàng thực phẩm, nơi cô cần mua một số đồ ăn nhẹ cho cả đội. Cô biết những năm 2 thích ăn vụn rong biển đến mức nào và năm 3 nói với cô rằng họ muốn một số kẹo cao su cho chuyến đi. Shunka đã đi tìm một số món ăn nhẹ được đề cập trước khi cô chuyển đi nơi khác.

Cô đã bị phân tâm bởi một gian hàng trong khi tìm nơi có gói kẹo cao su, đồng thời vô tình đụng phải ai đó khi đang di chuyển dọc theo lối đi lại.

-Xin lỗi!-Cô xin lỗi ngay lập tức khi đụng phải người nọ. Tim cô như ngừng đập trong giây lát vì giật mình khi cô nhìn lên để xem mình đã va phải ai.

Một chàng trai cao lớn có mái tóc đen với khuôn mặt đầy đe dọa mặc áo đồng phục bóng chuyền Aoba Johsai.

-Ôi cái đậu má!!-Nội tâm Shunka hét lên.-Trường học mà Karasuno đã thua ở giải Liên trường?!!?

-Tôi xin lỗi!-Cô lại xin lỗi, có chút bất ngờ về lần đụng độ này.

-Ồ xin lỗi. Tôi không thấy cậu ở đó.-Anh ta bình tĩnh đáp. Sau đó, anh nhìn thấy vẻ mặt nhợt nhạt và đôi mắt cô đang hướng về chiếc áo đồng phục anh đang mặc trên người. Có lẽ cô gái có chiều cao khoảng mét 65 này biết anh là ai hoặc ít nhất, đội bóng anh đang chơi.

-Tôi không sao đâu. Là tại do tôi thấp—!!!- Shunka lấy tay bịt ngay vào miệng mình và hét lên trong tâm một lần nữa.-Mình đang nói cái gì thế?!

Không hiểu sao lời nói của cô lại khiến anh chàng kia phì cười. Cậu ta thấy nó buồn cười? Ở chỗ nào?!

-Không sao đâu.-Anh nói nhẹ nhàng trước khi tránh sang một bên.-Xin lỗi vì đã va phải cậu.

Sau khi nói vậy, anh ta di chuyển sang một bên và nhìn sang phần khác của giá. Có lẽ cậu ta cũng đang tìm kiếm một số đồ ăn nhẹ? Shunka ngẫm nghĩ, định bỏ đi thì cô phát hiện ra gói kẹo cao su mà mình đang tìm. Vấn đề là gói kẹo cao su khá cao - ngay trên các kệ trên cùng, nơi cô thực sự không thể tiếp cận chúng nếu không nhảy như một con thỏ.

-Mình chỉ cần lấy hai gói.-Sau đó, cô cố gắng kiễng chân lên khi vươn cánh tay về phía các kệ trên cùng để lấy các gói kẹo cao su trên mép kệ. Nó trở nên khá khó khăn vì cô thấy mình đang nhảy lên để nắm lấy nó nhưng cô chỉ có thể chạm vào nó bằng các đầu ngón tay.

Trong lúc cô cảm thấy bất lực, một bóng đen đột nhiên lấp ló trên người cô và một cánh tay duỗi thẳng về phía gói kẹo cao su mà cô muốn lấy. Shunka giật mình đến mức hét lên trước bàn tay đột ngột xuất hiện từ trên đầu mình và cô quay lại nhanh chóng, để rồi nhận ra đó là cậu trai tóc đen vuốt keo dựng đứng mặc đồng phục Aoba Johsai.

Anh ta đang đứng ngay sau cô. Từ chiều cao của mình cô có thể nhìn thấy bờ vai rộng và chiếc cổ dài hướng về phía mình trước khi anh nhìn xuống. Đôi mắt của anh ấy sắc nét và rõ ràng - một biểu cảm quen thuộc mà cô thường thấy ở đội trưởng đội bóng chuyền Karasuno.

Trái tim của Shunka bắt đầu đập mạnh trong lồng ngực, và cô cảm thấy xấu hổ trong suốt khoảnh khắc đó. Cô cũng mất cảnh giác trước khoảng cách giữa hai người và khuôn mặt của đối phương. Cái quái gì thế?!??

-Cậu cần cái này?-Anh lấy được hai gói và đưa cho Shunka.

Shunka giật mình trước hành động của anh, đến nỗi cô không thể nói bất cứ điều gì sau vài giây trước câu hỏi của người nọ. Mình đang ngượng à? Không! Mình ngượng cái đách gì!!!

Cô lắc đầu. Ngay lúc định mở miệng trả lời anh thì âm thanh the thé của một tiếng nấc phát ra từ trong miệng cô ấy.

-Định mệnh!!-Shunka cảm thấy toàn bộ khuôn mặt mình đỏ bừng xuống cổ khi cô làm một biểu cảm nhăn nhó trong lúc che môi bằng tay.

Chàng trai kia có vẻ ngạc nhiên trước âm thanh đột ngột phát ra từ miệng cô, nhưng nó nhanh chóng giải tỏa sự bối rối của anh khi một tiếng nấc khác lại phát ra từ cô mặc cho cô ấy cố gắng kìm nén âm thanh của mình bằng bàn tay đặt trên miệng.

Đối phương nghiêng đầu. Trước mặt anh lúc này là một cô gái trông giống như một con vịt con, với mái tóc xám và chiếc kẹp tóc hình con quạ chibi dễ thương lấp lánh trên tóc khi cô ngước nhìn anh bằng đôi mắt xám đen mờ ảo. Trái tim của anh bất giác đập thình thịch trong lồng ngực theo nhịp độ nhanh.

-D-Dễ thương.-Anh nghe thấy từ đó vang vọng trong não mình khi anh nhìn Shunka với khuôn mặt ửng hồng đáng yêu đó.

-Cảm ơn cậu.-Shunka cúi nhẹ đầu, cố gắng nói ra những lời của mình bất chấp tiếng nấc.-Tôi rất xin lỗi vì*đã làm phiền cậu.

-K-Không hề.-Anh chàng lùi lại sau khi đưa cho cô hai gói kẹo cao su.-Cậu ổn chứ?

-Không sao đâu. Chỉ là*ngạc nhiên.-Shunka tiếp tục đáp lại bằng những tiếng nấc, cảm thấy cực kì căm giận hội chứng Pinocchio của mình.

Họ nhìn nhau. Một khoảng im lặng trôi qua...

-Iwa-chan!

Cho đến khi một thanh âm kiểu lẳng lơ buồn cười của người nào đó vang lên, cắt ngang mọi thứ.

Họ lập tức nhìn về nơi phát ra giọng nói nọ. Đôi mắt của Shunka lại một lần nữa mở to khi cô nhìn thấy ba chàng trai khác cũng mặc chiếc áo tương tự như chàng trai đang đứng trước mặt mình.

-Cao vãi..-Shunka nuốt nước bọt.

Có một người với mái tóc nâu được tạo kiểu mang nét đẹp trai đang nhìn họ bằng vẻ bối rối. Hai cậu trai còn lại cũng có biểu hiện tương tự, một người có mái tóc ngắn màu nâu sẫm và một người sở hữu mái tóc hồng sẫm cắt ngắn lạ lùng.

Tiếng nấc của Shunka lại phát ra từ môi cô và cô lại lấy tay che miệng. Không hiểu sao hành động đó lại khiến ba chàng trai nhìn chằm chằm cả vào cô lẫn chàng trai trước mặt cô bằng ánh mắt dè chừng.

-Này, này! Iwaizumi. Cậu đã làm gì cô ấy vậy?-Chàng trai tóc hồng đậm nói.

Shunka đoán. Người con trai đang đứng trước mặt cô lúc này tên là Iwaizumi.

-Tớ không làm bất cứ điều gì hết.-Anh ta đáp lại một cách gay gắt, không thích những suy nghĩ hiện lên trong đầu bạn bè mình.

-Iwa-chan! Cậu không nên bắt nạt những cô gái nhỏ nhắn.-Anh chàng tóc nâu lộn xộn bình luận với một cái bĩu môi khi bước đến chỗ họ. Sau đó anh nhìn Shunka với đôi mắt sáng và mỉm cười với cô trong một cái nhìn quyến rũ:

-Cậu có sao không, chú chim nhỏ?

Shunka, người cảm thấy mình càng ngày càng gặp nhiều rắc rối, lại bị nấc cục, nhưng cố gắng nói ra những lời cuối cùng... 

-Thành thật xin lỗi vì đã làm phiền cậu. Cảm ơn cậu vì*kẹo cao su. Xin lỗi!!!-Trước khi xoay người bỏ chạy.

-A, cô ấy đi rồi. Cậu đã làm cô ấy sợ, Iwa-chan.

-Im đi Shittykawa!-Iwaizumi khó chịu.

...

...

Shunka đã cố gắng mua tất cả những thứ cô cần, và giờ tất cả những gì cô cần phải làm là về nhà đóng gói đồ đạc chuẩn bị cho chuyến đi. Cô mang những túi hàng tạp hóa trên tay, cảm thấy may mắn vì mình có một sức chịu đựng khá tốt khi có thể xách chúng một mạch về thẳng nhà mà không cần dừng lại nghỉ ngơi. 

Nhưng cô không biết, khi mình vội vã rời đi, chiếc kẹp hình con quạ chibi đã rơi khỏi tóc cô và rơi xuống đất ở lối vào cửa hàng.

Iwaizumi nhặt được chiếc kẹp hình quạ quen thuộc trên mặt đất và kiểm tra kỹ lưỡng, nhớ lại cái kẹp mà trước đó anh đã nhìn chằm chằm vào cô gái tóc xám trông nhỏ nhắn với đôi mắt xám đen mờ ảo mà mình đã gặp trước đó không lâu.

-Cậu nhặt đồ chơi à Iwaizumi? Cậu đúng là một đứa trẻ.

-Im đi Matsukawa.-Iwaizumi càu nhàu khi giữ chiếc kẹp màu đen trong tay.

Oikawa phóng đến gần anh hơn và nắm lấy chiếc kẹp đó.

-Hm? Đây là gì?

-Không có gì.-Iwaizumi hất tay Oikawa ra khỏi tay mình, nhưng cậu bạn đó dường như mỉm cười rộng hơn trước hành động của người bạn thân.

-Ara ara! Cậu đang cố gắng giữ bí mật về cô gái cậu gặp trước đó với tớ à?-Oikawa nói với một giọng tinh nghịch.-Đừng nói với tớ là cậu cảm nắng cô gái đó rồi nha?

Iwaizumi nhăn nhó như bị điện giậy, ngay lập tức dùng chân đá vào mông Oikawa khiến người con trai kia run lên vì cơn đau đột ngột.

-Iwa-chan, xấu tính!

***

Vào tối thứ 6 tại trường trung học Karasuno, đội bóng chuyền đã tập trung để chuẩn bị cho chuyến du đấu. Shunka đang giúp Shimizu và Yachi xếp đồ vào trong xe trong khi cố gắng kiểm tra lại mọi thứ.

-Có vẻ ổn thoả rồi đấy.-Shimizu nói khi đặt chiếc túi cuối cùng vào trong xe.-Nhưng để chắc chắn, chị sẽ vào CLB kiểm tra lại lần nữa. Em ở đây với mọi người nhé Hitoka-chan.

-Vâng, senpai!

Ngay khi người quản lý đeo kính rời đi, Yachi phát hiện Hinata và Kageyama đang nhìn mọi người với vẻ mặt u ám. Cô bước tới gần họ và chào:

-Xin chào. Các cậu không sao chứ?!

-Yachi-san! Cậu có cần giúp đỡ gì không?-Hinata hỏi.

Yachi lắc đầu.

-Mọi thứ đã được sắp xếp xong. Tớ nghĩ là mọi người sẽ rời đi trong vài phút nữa.

-Là vậy sao.-Hinata chùng vai buồn bã khi cậu nhìn về phía sau Yachi và nhìn vào khung cảnh đó với vẻ tiếc nuối.

-Cả hai cậu chắc chắn sẽ làm tốt bài kiểm tra lại và bắt kịp chúng tớ ở Tokyo. Đúng không, Hinata? Kageyama-kun?

Khuôn mặt Hinata rạng rỡ trước những lời cô nói khi cậu giơ ngón tay cái lên. 

-Tất nhiên! Bọn tớ sẽ vượt qua nó và đến Tokyo. Cùng Shunka-senpai! Phải không chị?

-Có thể ngừng biến chị thành nhân vật chính trong lời nói của em không Hinata?-Shunka lắc đầu cười khổ. Từng bước chân của cô nhẹ nhàng thu hẹp khoảng cách giữa bốn người.-Dù sao thì, cùng cố gắng trong ngày mai nhé?

-Vâng!-Hai cậu trai đồng thanh, và Yachi bật cười trước nguồn năng lượng của họ.

-Em và cả đội đều mong chờ sự xuất hiện của ba người.

Khi cả bốn đối mặt với nhau với biểu hiện ồn ào, Tsukishima đi qua thản nhiên bình luận:

-Mấy cậu có thể đạt ít nhất 80 điểm bằng những giờ ngắn ngủi học phụ đạo vào ngày mai không? Thật là một câu chuyện hài hước.

Lời nói của cậu dường như đánh vào tâm lý tồi tệ của hai cậu trai và cả hai ngay lập tức chìm vào những lời nói trên với vẻ mặt đen tối.

-Hinata? Kageyama-kun?-Yachi gọi họ với hy vọng sẽ giúp họ thoát khỏi cái nhìn mờ mịt trong lúc Shunka bước đến đá vào mông hậu bối đeo kính tóc be vàng. "Ngưng cà khịa tụi nó đi đồ ngốc!" - Cô ấy nói thế, nhưng Tsukishima chỉ rên rỉ vì cú đạp.

Bấy giờ, Tanaka bước tới và nghiêng người về phía các chàng trai.

-Nào hai đứa! Biểu cảm u ám đó là sao vậy?-Anh nói khi vỗ vai họ.-Chỉ cần vượt qua kỳ thi vào ngày mai, việc còn lại cứ để anh lo.

-Cả hai đứa đều đã học rất chăm chỉ nên sẽ ổn thôi.-Ennoshita thêm vào sau Tanaka.

Nishinoya nắm tay đấm về phía họ,

-Hãy can đảm vượt qua con đường chông gai này!

-Làm hết sức mình đi!-Yachi cũng thấy mình đang cổ vũ họ.

HLV Ukai đến cùng với Takeda-sensei và Shimizu, kêu gọi tất cả lên xe bus.

Daichi quay sang cô gái lưu ban và bộ đôi quái đản lần cuối.

-Vậy thì, cả đội sẽ đợi ba người ở Tokyo.

-Vâng!-Hinata và Kageyama ảm đạm chào.

-Chắc chắn.-Shunka vẫy tay.

Các thành viên còn lại bắt đầu lên xe bus trước cái nhìn thèm thuồng của Hinata và Kageyama. Vào lúc này, Shunka đột nhiên quay sang phía các chàng trai khi cô lấy ra thứ gì đó từ trong túi ba lô của mình.

-Hinata! Kageyama! Bắt lấy này.-Cô vừa thảy đến cho họ mỗi người một thanh kẹo với đủ các hương vị khác nhau.-Ngày mai chúng ta...

Cô cố tình bỏ lửng câu nói. Nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt cô như liều thuốc tiên khơi dậy tinh thần của hai tuyển thủ số 9 và số 10 trước khi xoay người rời đi.

Cặp đôi lập dị ngây người, vẫn chưa hiểu tại sao tiền bối tóc xám lại bỏ lửng câu nói cho đến khi Kageyama là người đầu tiên nhìn vào tờ note nhỏ được dán cẩn thận trên thanh kẹo. Hinata nhận thấy Kageyama đang đọc thứ gì đó trên thanh kẹo ấy cũng tò mò làm theo khi cậu xoay thanh kẹo của mình trên tay.

"CHỊ TIN EM - NGƯỜI TUYỆT VỜI NHẤT!!"

Nắm chặt thanh kẹo trên tay, cả Hinata và Kageyama đều cảm thấy như mình đang muốn khóc. Một ngọn lửa đầy tham vọng bừng lên mạnh mẽ trong mắt họ. Giọng nói trầm nhẹ của chị quản lý lớn tuổi cứ thế vang vọng trong đầu: Ngày mai chúng ta...

-NHẤT ĐỊNH SẼ TỚI TOKYO!!!

*
*                         *

Tokyo, một ngày nắng đẹp.

Chiếc xe bus chở CLB Bóng chuyền nam trường Karasuno đậu trong bãi đậu xe của một ngôi trường và dừng lại. Mọi người thu dọn đồ đạc, nhanh chóng bước ra khỏi xe.

Ngôi trường lớn hơn Karasuno, đó là điều đầu tiên một vài người chú ý đến. Họ dường như đang ở phía sau khu vực trường học tại bãi đậu xe. Phong cảnh cũng không khác biệt so với Miyagi là mấy. Và Yachi đã cố gắng không co rúm người lại khi cả Tanaka và Nishinoya hét lên đầy phấn khích trước một tháp truyền động vì nghĩ đó là skytree.

Daichi sau đó gọi những người quản lý. Những cô gái từ tốn bước đến và nhìn thấy một chàng trai khác đang đứng cạnh đội trưởng đội mình. Điều đầu tiên họ nhận thấy ở anh chàng cao lớn này là mái tóc của anh - màu đen tuyền, vuốt ngược lên một cách lộn xộn.

-Đây là những người quản lý của bọn tôi. Shimizu, tôi chắc rằng cậu biết cô ấy từ buổi giao đấu trước của chúng ta. Đây là Yachi, quản lý mới của chúng tôi. Các cô gái, đây là Kuroo Tetsuro, đội trưởng đội bóng chuyền Nekoma.

Kuroo nói, cúi đầu nhẹ và nở một nụ cười dễ mến. 

-Xin chào, tôi là Kuroo.

-Xin chào.-Shimizu lịch sự chào hỏi.

-Yachi Hitoka ạ!-Yachi cũng làm theo lời chào của senpai.

-Shimizu-san và Yachi-chan, phải không? Thật tuyệt khi các cô gái ở đây. Trại huấn luyện của chúng ta hiện đang thiếu người hỗ trợ nên việc có những người quản lý mới sẽ rất hữu ích.-Kuroo bắt đầu.-Trại huấn luyện của chúng tôi thường có các quản lý luân phiên theo lịch trình để mọi đội đều được hỗ trợ đầy đủ trong suốt trận đấu. Nghe có vẻ rắc rối nhưng tôi hy vọng các bạn có thể hợp tác với chúng tôi. Các bạn có thể được nghe giải thích cụ thể hơn bởi các quản lý từ Fukurodani, Shinzen và Ubugawa.

Shimizu ậm ừ.

-Ra vậy. Cảm ơn vì thông tin, Kuroo-san.

Kuroo nở một nụ cười khác và quay lại.

-Thôi, vào đi. Chúng tôi sẽ chỉ cho các cậu các khu vực trước khi các cậu có thể tham gia luyện tập.

Kuroo bắt đầu giải thích cho ba người họ về những điều cơ bản của trại tập huấn, cách họ thường luyện tập và địa điểm ở đâu. Ngay khi Daichi đang chăm chú lắng nghe lời giải thích thì một tiếng hét đột ngột vang lên khiến cả bốn giật mình. Họ dáo dác nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy một thành viên mặc đồng phục Nekoma đang khuỵu cả hai chân xuống đất khi nhìn thấy Yachi và Shimizu.

-Bây giờ họ đã có hai người quản lý. Một người thì xinh đẹp, một người thì dễ thương.-Yamamoto Tora kêu lên như thể bị dao đâm trước câu nói của mình.

Cô gái đeo kính di chuyển đến trước mặt Yachi để bảo vệ đàn em trong trường hợp có bất cứ điều gì xảy ra. Yachi mặt khác nhìn cảnh tượng trước mặt với một biểu hiện kinh ngạc.

-Kiểu Mohawk!! Đúng như dự đoán, Tokyo rất dữ dội.

Bằng cách nào đó Tanaka bước vào với khí thế vượt trội khi đứng trước anh chàng kia. 

-Cậu có thấy không Tora? Đây là các thánh vật của Karasuno đấy.

-Chói quá!-Tora hét lên.

Tanaka bật cười vì thích thú, bằng cách nào đó hạnh phúc bởi sự khác biệt mới của Karasuno khi có thêm người quản lý. Anh cũng đã tưởng tượng ra được cậu bạn Mohawk bên Nekoma trông sẽ như thế nào nếu Shunka-senpai đến, và điều đó khiến nụ cười của anh càng ngày càng to hơn. Yachi bối rối trước toàn bộ chuyện này nên Shimizu đã không lãng phí thời gian và kéo cô ra khỏi tình huống.

-Đi nào.-Người quản lý hơn tuổi nói và dẫn Yachi đi nơi khác.

Kuroo và Daichi nhìn với vẻ mặt thích thú trước khi đội trưởng Nekoma quay sang bên cạnh:

-Thật may mắn khi cậu có hai người quản lý, Sawamura.

Daichi đáp lại một cách ngoại giao.

-Chúng tôi cũng cảm thấy mình thật may mắn khi có họ.-Rồi sau đó anh nghĩ.-Mà, bọn tôi có tới tận ba người quản lý cơ, không phải hai đâu. Ở đó mà gato đi nhé😌.

Kuroo cười khúc khích.

-Tốt nhất hãy làm quen với kiểu phản ứng xung quanh đây. Chúng tôi có một chút kịch tính, như cậu thấy đấy.

Nụ cười của Daichi sau đó nhếch lên đầy khó chịu. Bản năng anh trai lớn của anh bắt đầu hoạt động, hy vọng anh đủ nhanh để đề phòng bất kỳ kẻ bất thường nào làm phiền Shunka, Shimizu và Yachi.

Từ phía sau, Sugawara và Asahi cũng theo dõi toàn bộ cảnh tượng.

Asahi nói.

-Bằng cách nào đó, chúng ta trở nên có thông số kỹ thuật cao là nhờ bọn họ.

Sugawara cười khúc khích trả lời. 

-Rốt cuộc thì các quản lý của chúng ta cũng khá chói sáng.

...

...

Shimizu và Yachi đến ký túc xá nữ - nơi thực sự chỉ là một phòng học được biến thành ký túc xá - và họ giới thiệu bản thân với những người quản lý từ các trường khác. Hai quản lý từ Fukurodani, một quản lý từ Ubugawa và một quản lý từ Shinzen.

-Tên tớ là Suzumeda Kaori, cậu có thể gọi tớ là Kaori. Cậu ấy là Shirofuku Yukie. Chúng tớ là những quản lý năm 3 từ trường Fukurodani.-Một cô gái tóc nâu dài giới thiệu bản thân và người đồng quản lý của cô ấy, người đang nở một nụ cười buồn ngủ về phía Yachi và Shimizu.

-Gọi tớ là Yukie.

-Tên tớ là Miyanoshita Eri! Tớ là quản lý năm 3 từ Ubugawa.-Một cô gái sáng sủa với bím tóc hai bím tự giới thiệu.-Các cậu có thể gọi tớ là Eri, theo cách đó thì dễ dàng hơn.

-Còn tớ là Otaki Mako, quản lý năm 3 của Shinzen. Cứ việc gọi tớ bằng 1001 kiểu tên mà các cậu muốn.-Cuối cùng là một cô gái tóc nâu với đôi mắt cười.

Shimizu cũng tự giới thiệu bản thân và Yachi sau đó. Các cô gái ổn định khi những người quản lý khác bắt đầu giải thích thông tin liên quan đến lịch trình của trại huấn luyện và cách họ sẽ chia sẻ công việc với nhau cho nhiệm vụ dọn dẹp và nhiệm vụ bếp. Yachi đã viết ra bất kỳ thông tin quan trọng nào khi Kaori giải thích tất cả các chi tiết liên quan đến nhiệm vụ quản lý của họ.

-Chúng ta cũng có các cuộc luân chuyển nhưng điều đó sẽ bắt đầu vào lần du đấu tiếp theo nên các cậu không cần phải lo lắng về điều đó trong đợt này. Nhưng tối nay, một trong hai người sẽ được bố trí làm nhiệm vụ bếp núc.-Kaori giải thích.

-Không thành vấn đề. Hitoka-chan, em rành vụ này chứ?-Shimizu quay sang cô gái thấp bé hơn ngồi bên cạnh.

-V-Vâng! Em có thể.-Cô trả lời.-Em không phải là một đầu bếp giỏi nhưng em có thể nấu ăn.

-Thật nhẹ nhõm. Chúng tớ sẽ không muốn xảy ra sự cố khác trong nhà bếp một lần nữa.-Kaori vui vẻ bình luận.-Tớ thực sự vui mừng vì các cô gái ở đây. Chúng tớ không có đủ nhân lực để hỗ trợ các đội trong trại huấn luyện năm ngoái, vì vậy tớ sợ rằng chúng tớ sẽ không có thêm sự trợ giúp.

-Đặc biệt vì các đội rất nghiêm túc với việc đấu giải quốc gia nên họ tập luyện rất điên cuồng. Chúng ta cần bắt kịp họ để hỗ trợ họ tốt- Ah! Nói về luyện tập điên cuồng, chúng ta nên biết bất cứ điều gì về Karasuno?-Eri hỏi.

-Chúng tớ có thể cần một số không gian cho các lần đào tạo cá nhân.-Shimizu đáp.

-Ồ, đừng lo lắng về điều đó. Nekoma có một vài phòng tập thể dục nên điều đó không thành vấn đề.-Mako trả lời.-Trừ khi cậu cần sự riêng tư hoặc điều gì đó.

-Karasuno có một số thủ thuật hoặc đòn tấn công đặc biệt phải không? Tớ rất tò mò về điều đó vì các thành viên Nekoma liên tục nói về những cú đánh nhanh đáng kinh ngạc.-Mako nói thêm.

Yachi bẽn lẽn mỉm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net