Chương 4: Phân loại nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám trẻ vẫn xôn xao bàn luận đủ thứ trên trời dưới biển, bỗng dưng có khoảng hai chục con ma bay vụt từ bức tường phía sau ra, lượn lờ trò chuyện với nhau, chẳng thèm để ý đến bọn học sinh năm nhất.

Chúng buôn dưa lê, gây gổ, thậm chí là đi truyền bá tư tưởng với đám học sinh mới. Một con ma trông có vẻ là thầy tu còn lượn lờ tám nhảm với Elysia, hi vọng có thể gặp nhóc ở Hufflepuff.

Elysia:.....

Cảm ơn, không cần, Hufflepuff không có drama, sống không zui.

Giáo sư McGonagall cuối cùng cũng quay trở lại, lệnh cho đám nhóc xếp hàng tử tế đi theo bà, tiến vào đại sảnh đường.

Bước chân vào đại sảnh đường, khuôn mặt bình tĩnh của Elysia không giữ nổi nữa, ngạc nhiên quay đi quay lại nhìn xung quanh, đặc biệt nhất là cái trần nhà. Nó đen như nhung rắc đầy những vì sao tinh tú, giống như bên trên thông hẳn với bầu trời vậy.

Cô nghe thấy cô bạn tóc xù bên cạnh Harry nói một câu:

"Nhìn ra ngoài trời sẽ bị hôn ám đó. Trong sách lịch sử Hogwarts có ghi như vậy."

Harry vội vàng cúi đầu xuống, trong khi Ely nghe được thì lại càng nhìn nhiều hơn.

Draco Malfoy - một tên già đầu dù đã sống lại lần nữa nhưng vẫn không bỏ được thói châm chọc, ghé sát tai Elysia nói:

"Đồ nhà quê."

Gân xanh trên trán Elysia nổi lên trông thấy, nắm đấm nhanh như chớp bổ về phía sau, thọc thẳng vào bụng cậu công tử quý hoá đang không đề phòng.

Draco ôm bụng khẽ rên lên một tiếng nhỏ tí xíu, sau cũng chẳng trêu chọc thêm một câu nào nữa.

Giáo sư McGonagall lấy ra một cái ghế bốn chân đặt trước mặt bọn trẻ, phía trên là một cái nón phù thuỷ hình chóp, te tua, trông bẩn cực kỳ.

Chưa gì Elysia đã cảm thấy ghét bỏ.

Rồi bỗng nhiên cái nón vặn vẹo, toạc mồm hát một bài hát quái quỷ gì đấy mà cô không thể hiểu được nó có ý nghĩa gì, giới thiệu các nhà hay gì đó, ong hết cả đầu.

Cái nón này, sao mà nhạc lý xướng âm tởm thế không biết.

Nhưng ít nhất, hiện tại cô cũng biết bọn họ không phải làm kiểm tra gì cả, mà chỉ cần đội cái nón đó lên và đợi nó phân loại thôi.

Mả cha cái thằng đầu bạc, hắn lừa cô.

Elysia quay xuống lườm Draco một cái, nhận lại ánh mắt đầy khiêu khích, ngứa đòn của hắn.

Một ngày nào đó, nhất định cô phải dập cậu ta một trận nhừ tử.

"Hannah Abbott!" Giáo sư McGonagall bắt đầu gọi tên.

Một cố bé có đôi má hồng hồng và đôi bím tóc vàng hoe bước ra khỏi hàng, đội nón vào và ngồi xuống ghế. Chiếc nón che sụp cả mắt cô bé. Yên lặng trong giây lát. Cái nón hô lên:

"Hulfflepuff."

"Susan Bones."

"Hulfflepuff."

...

Cứ lần lượt như thế, mỗi học sinh đều được phân về các nhà của mình. Elysia để ý, ngoại trừ Slytherin, ba nhà còn lại đều thân thiện vỗ tay chào đón đám tân sinh, sôi nổi nhất là Gryffindor.

Elysia bỗng rùng mình. Nếu cô được phân về Gryffindor thì phải làm sao nhỉ, cô chúa ghét lũ ồn ào.

Slytherin thì cũng không phải, quá nghiêm túc và có vẻ tẻ nhạt sao đó, ngoại hình thì khó gần.

Hulfflepuff, trông ai cũng hiền lành thân thiện, lại không hợp gu cô lắm.

Tóm đi tóm lại, chỉ có Ravenclaw trông ổn nhất.

"Hermione Granger." Cô bạn tóc xù đứng cạnh Harry bước lên. Cái nón cũng chẳng tốn thời gian để mà hô lên - "Gryffindor."

Cả cái cậu nhóc tóc đỏ mà họ gặp ở sân ga nữa, hình như Ron hay Run gì đấy, cũng được phân vào Gryffindor, và cậu chàng có vẻ vô cùng tự hào vì điều ấy.

Elysia thấy Parkinson, Zabini và hai tên béo cùng ngồi với mình trên tàu đều được phân vào Slytherin. Trong đầu cô bắt đầu có suy nghĩ, nếu Harry và cô được phân vào hai nhà khác nhau thì sẽ như thế nào nhỉ, dù sao từ nhỏ đến lớn, anh ấy chưa từng rời khỏi sự bảo vệ của cô.

"Draco Malfoy."

Malfoy trông chẳng có vẻ là chờ mong, cái nón còn chưa chạm đến đầu hắn thì đã hô lớn:

"Slytherin."

Chẳng còn lại mấy người nữa, cuối cùng cô cũng nghe thấy tên của một trong hai đứa được hô lên:

"Harry Potter."

Tiếng xì xào bàn tán xuyên suốt cả sảnh đường, cả đám đều ngướn cổ lên để nhìn rõ dung nhan của nhân vật nổi tiếng khắp giới phù thuỷ Harry Potter.

Cái nón cứ ở trên đầu anh ấy mà suy nghĩ rất lâu, Ely có cảm giác như nó còn đang nói chuyện thương lượng gì đó với Harry.

Mãi một lúc lâu sau, cái nón mới hô lên:

"Gryffindor!"

Cả dãy bàn Gryffindor bùng nổ, gào thét:

"Có rồi, chúng ta có Harry Potter rồi."

Tiếng vỗ tay, tiếng hoan hào mãi mãi không thấy dứt, cho đến khi giáo sư ra hiệu im lặng để đến lượt người tiếp theo.

"Elysia Potter."

Ely bước từng bước về phía chiếc nón, cô có thể nghe rõ từng tiếng bàn luận thầm thì của bọn họ, rằng - "Đây là em gái của Harry Potter đó hở?"

Có chút phiền lòng, đột nhiên cô không muốn nghe những tiếng xì xào này nữa.

"Ồ, một thân thế thú vị đấy cô bé, lần đầu tiên ta gặp trường hợp này."

Giọng nói khàn khàn ồm ồm của chiếc nón vang lên tai, làm Ely biết rằng lúc nãy nó thực sự nói chuyện với anh trai cô.

Cô cười xuỳ:

"Thân thế của tôi thì có gì khác với anh trai cơ chứ?"

Chiếc nón cười khặc khặc, thần bí:

"Không, cô bé, cô khác hẳn Harry Potter, khác hoàn toàn."

"Có ý gì?" Elysia thắc mắc, nhưng chiếc nón không hề tiếp tục chủ đề này nữa, bắt đầu hỏi chuyện chính.

"Vậy cô bé, mi muốn vào nhà nào?"

"Cùng với anh trai." Elysia dứt khoát.

Chiếc nón cười khúc khích, không hiểu sao Elysia lại nghe ra được giọng điệu cợt nhả của nó.

"Ồ không cô bé, con người mi chẳng có tí nào liên quan đến Gryffindor cả, Hulfflepuff cũng thế, chỉ lãng phí tài năng. Thế nên tốt nhất là... Slytherin!!!"

Cả đại sảnh đường lặng ngắt như tờ, chẳng ai có thể ngờ được trường hợp này.

Hai anh em bọn họ bị phân đến hai nhà đối địch với nhau, điều này...thật là kích thích.

Elysia đứng dậy, sắc mặt bình thản bước về dãy bàn Slytherin, ngồi bên cạnh Pansy Parkinson.

Mãi sau mọi người mới hoàn hồn, các đàn anh của Slytherin mới có lệ chúc mừng vài câu:

"Chào mừng em gái Harry Potter."

Nghe lời này, tâm trạng Elysia thoáng trùng xuống, nhưng cũng không thể hiện gì, gật đầu chào hỏi mọi người.

Cả quá trình Elysia vẫn chưa nhìn về phía Harry một lần nào, mà Harry ở bên kia đang xoắn xuýt hết cả lên.

"Harry, sao em gái bồ có thể vào Slytherin chứ? Bên đó toàn bọn khó ưa bẩn tính..."

Chưa nói hết, Harry đã ngắt lời:

"Đừng đánh đồng, em gái mình không phải người như thế."

Lúc này, cụ Dumbledore đứng dậy. Cụ tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những học sinh của mình tại đây. Cụ nói:

"Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là ngu đần! Mít ước! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn!"

Mọi người vỗ tay hoan hô trước lời chào mừng của cụ, Elysia không khỏi thầm nghĩ trong lòng:

"Ngài ấy có bình thường không vậy?"

Sau đó, cô mới chợt nhận ra bản thân mình đã nói thành lời.

Draco Malfoy nhướng mày cười nhạo, đáp:

"Dĩ nhiên là không bình thường."

Bữa tiệc bắt đầu, những cái đĩa trống không bỗng nhiên xuất hiện đầy ắp đồ ăn, vô cùng thịnh soạn, toàn những món mà từ nhỏ đến giờ Elysia chưa được ăn bao giờ. Dì dượng dù chưa bao giờ bỏ đói nhưng cũng chẳng bao giờ để những món ngon thế này cho hai anh em họ ăn.

Nhìn thấy ánh mắt Elysia, Malfoy không tiếng động cười nhạo. Trải qua hai đời, hắn đương nhiên biết cuộc sống với gia đình Muggle của Harry Potter chẳng tốt đẹp gì, hiện giờ có được dịp trêu chọc, tuy rằng đó là em gái hắn, nhưng cũng chấp nhận được.

Draco Malfoy bắt đầu cất lời vàng ngọc, nghe vô cùng ngứa đòn:

"Quỷ nghèo đói, đừng có vồ lấy đồ ăn đấy, lễ nghi bàn ăn của Slytherin quan trọng lắm."

Pansy nghe vậy cũng cười ha hả:

"Yên tâm đi Potter, mày đã đến đây rồi, tao sẽ đào tạo mày thành một tiểu thư quý tộc chân chính."

Elysia lườm Malfoy một cái, không thèm để ý đến hắn bắt đầu ăn.

Cũng may khả năng bắt chước của cô không tồi, cách ăn của Pansy như nào cô liền học tập theo đó, không hề khó khăn. Cộng thêm khí chất thản nhiên và khuôn mặt xinh đẹp, không ít người trong Slytherin đã có đánh giá khác.

Sau khi kết thúc bữa tiệc, sinh viên năm nhất đi theo huynh trưởng mỗi nhà về đến kí túc xá của mình. Kí túc xá của Slytherin nằm sâu phía dưới tầng hầm, bọn họ đã đi xuống rất nhiều cầu thang và đủ các loại tranh treo tường, mãi mới đến nơi.

"Nhớ kỹ, mật khẩu là Pure Blood, tôi sẽ không nhắc lại lần thứ hai."

Số nữ sinh được phân vào Slytherin ít đến thê thảm, vì thế mà Elysia được độc chiếm riêng mình một phòng. Căn phòng cũng chẳng khác gì phòng sinh hoạt chung là mấy, màu sắc xanh lá và bạc là chủ đạo, không khí lạnh lẽo, ảm đạm.

Elysia cũng chẳng có thời gian để mà ngắm nghía nơi ở mới của mình, dù sao cô biết rằng nó to hơn cái căn phòng dưới gầm cầu thang ở nhà dì dượng là cô đã đủ vui sướng.

Slytherin có một truyền thống khác so với tất cả các nhà khác, lựa chọn thủ tịch năm nhất, điều mà Gryffindor, Hulfflepuff và Ravenclaw chẳng bao giờ tồn tại.

Vị trí thủ tịch này cũng chẳng khác gì làm lão đại của một đám tân sinh, nắm quyền chỉ huy, dẫn dắt.

Elysia chẳng học một cái quái gì trước khi vào trường, đương nhiên cô chẳng tham gia tranh giành cái chức thủ tịch này. Slytherin toàn một đám "con ông cháu cha" đã được rèn luyện, học hành, làm quen từ bé nên hầu như đứa nào cũng thành thạo ít nhất vài ba thuật cơ bản, nên đứa nào cũng háo hức tham gia.

À, có vẻ như còn tên đầu bạc bên cạnh cô cũng chẳng hứng thú gì lắm.

Draco Malfoy đương nhiên chẳng có hứng thú gì cả, cái chức thủ tịch, huynh trưởng linh tinh này anh đều đã đảm nhiệm qua, cũng chẳng có gì thú vị ngoài việc cầm quyền to hơn một chút. Nhưng mỗi khi có người làm trừ điểm của nhà, anh luôn bị cha nuôi Snape đáng kính réo tên đầu tiên.

Mà nghĩ lại, bản thân anh ngày ấy cũng bày đủ trò trên trời dưới biển đi phân cao thấp với đám Gryffindor, quả thật trẻ trâu hết sức.

"Drakie, anh không tham gia sao?" Pansy ưỡn ẹo hỏi.

"Không." Draco lắc đầu, tránh móng vuốt của Pansy.

Lạy chúa, con nhỏ này vẫn ớn y như trước, giả vờ giả vịt, diễn nó quen.

"Này, em gái Potter, không tham gia à?" Một cô gái cao kều với khuôn mặt kiêu ngạo cao giọng gọi, làm tất cả mọi người đều nhìn về phía Elysia.

"Này, Harry Potter và em gái sống với một gia đình Muggle, làm sao biết được phép nào chứ." Một đám nữ sinh đằng sau cùng cười cợt.

Cả ngày hôm nay Elysia thực sự rất khó chịu. Bản thân cô đối với những người này hình như không có tên, hoặc nếu không biết họ có thể gọi cô là Potter. Nhưng ai cũng vậy, đều gọi cô Harry Potter's sister.

Cô có thể cảm nhận được chị gái cao kều kia rất chán ghét cô, trong khi rõ ràng hai người chưa từng gặp nhau.

Sắc mặt Elysia khó coi, không muốn trả lời. Nếu nói thêm câu nữa, cô thực sự sẽ lộ bản chất mà đánh nhau ở đây mất.

Bên cạnh vang lên một tiếng cười chế giễu quen thuộc, sau đó cậu ta cất giọng:

"Elysia Potter, không phải em gái Potter, nếu như chúng mày vẫn còn trí não để ghi nhớ điều đó."

Elysia sửng sốt nhìn Malfoy, lại thấy cậu ta bày ra vẻ mặt 'cảm ơn bố mày đi', sự cảm động trong lòng nháy mắt biến mất không còn tí nào.

Mẹ, quả nhiên là muốn ăn đấm.

Cuối cùng, thủ tịch năm nhất được xác định là Blaise Zabini, người đã ngồi cùng toa với cô trên chuyến tàu.

Đêm đã muộn, cơn buồn ngủ ập đến, Elysia cũng chẳng ở lại phòng sinh hoạt chung tám nhảm với Pansy nữa mà quay trở về phòng mình, còn bao nhiêu thứ đồ phải sắp xếp.

Bé mèo Esmerald của cô đang hờn dỗi cực mạnh vì bị nhốt trong lồng cả ngày, cái lồng lại còn không xứng với sự quý tộc của nó.

Một lúc sau, Pansy qua gõ cửa, đập vào mắt cô nàng là một cục bông khổng lồ màu tím mềm mại đang oằn oại trên giường. Ngay lập tức, Pansy ném thẳng ý định ban đầu của mình đi, ở lì tại phòng chơi đùa với Esmerald.

Elysia nhìn một lớn một nhỏ chiếm dụng cái giường của mình, than thở mệt mỏi.

"Này Potter, qua phòng tao chơi đi, mày cũng phải làm quen với mọi người chứ."

"Mày không ở phòng đơn à?" Elysia ngạc nhiên hỏi.

Nhìn Pansy Parkinson rõ ràng là một cô tiểu thư đỏng đảnh khó chiều, thế mà lại chịu ở chung phòng với người khác ư?

"Tao ở với Greengrass. Mặc dù gọi đây là 'Nhà', nhưng cũng phải tạo quan hệ mới sống tốt được, chứ không như mày lúc nãy bị mấy bà chị nhắm vào mà lại không có đồng bọn, phiền phức lắm."

Elysia không tự chủ được bật cười:

"Thế là mày đang rủ tao lập băng đảng đấy hử?"

"Cứ xem như vậy đi." Pansy ừ hử một tiếng rồi bước ra khỏi phòng, hất cằm như muốn nói 'Mày còn không đi theo tao?'

Elysia ôm theo Esmerald đi đến phòng Pansy. Trong đó còn hai người nữa, Daphne Greengrass và Millicent Bulstrode.

Hai người Pansy và Greengrass có vẻ không mặn mà gì mấy với Millicent Bulstrode, Elysia cũng có thể đoán được bởi cô bạn này là một máu lai, không phải thuần chủng hoàn toàn.

Mấy đứa con gái tụ tập vào với nhau không bao giờ là thiếu chủ đề để bàn tán, cứ thế đến khi nhận ra thì chẳng còn bao lâu trời sẽ sáng.

Elysia vội vã chạy về phòng tranh thủ đánh một giấc nhỏ, rồi lại vác xác dậy chuẩn bị tiết học phù thuỷ đầu tiên trong đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC