II. Bàn về chuyện nhập học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lại đây, để ta kể cho các cháu nghe về một huyền thoại..."

.

  Vừa ra khỏi cửa của khu bảo tàng, ông lão bỗng chốc dừng lại và hỏi hai cô gái đang đi theo mình.

"Không ai trong hai cháu bị say tàu hay gì chứ?"

"V-vâng...Kh-không ạ!"

 Laurel rụt rè đáp. Cô cũng bắt đầu thấy sai sai rồi nha. Phù thủy đi tàu sao?

"Oh... Vậy thì được."

Ông quay về phía trước và nói tiếp.

"Hai cháu bám chặt tay ta vào nhé"

  Khi đã chắc chắn, ông lão lẩm nhẩm gì đó, mọi chuyện có vẻ khá ổn đối với ông, nhưng với hai đứa nhỏ thì không. Như một cơn động đất ập đến, trời đất quay cuồng, và trong phút chốc thì hai đứa đã ở trong một cửa hàng mà theo nhận xét của Milcah thì nó khá là bừa bộn. Mọi đồ vật trong cửa hàng được để tứ tung, toàn là ba mớ linh tinh. Cô chẳng thể hiểu nổi rằng những thứ đó để làm gì.

  Khác với bạn của mình, Laurel cảm thấy thích thú với cách di chuyển vừa nãy của ông lão, cô biết thừa đó chính là bùa độn thổ mà phù thủy khối người ai cũng dùng.

"Vậy... Ông đưa bọn cháu tới đây làm gì?" Milcah e ngại hỏi.

"Hửm? Tất nhiên là về chuyện học hành của bọn cháu rồ-"

"Tuyệt quá! Vừa nãy có phải là bùa độn thổ không vậy ông? Nó chóng mặt thật đấy, nhưng mà xem này, khi cháu chỉ vừa bám lấy tay ông thì BÙM, ta đã ở đây!!!!"

  Ông lão chưa nói xong thì đã bị trạng thái "vô cùng phấn khích" của không ai ngoài Laurel ngắt lời.

"Lau..." Milcah thở dài đưa tay đỡ trán.

"Ách...tớ quên, cháu xin lỗi ông!"

"Haiz, không sao đâu." Ông cũng không để ý mấy chuyện vụn vặt này mấy.

Ông tiếp tục nói:

"Hình như là ta cũng chưa giới thiệu mình cho hai cháu, nhẽ ra ta nên giới thiệu ngay từ đầu, nhưng do cô bé đeo kính này không được tin tưởng ta cho mấy nên ta đành phải độn thổ đến đây."

"Vậy tất cả là do cháu sao?" Milcah nói với giọng cọc cằn và cái liếc mắt sắc lẻm.

"Chính xác nha!!!" Laurel nhanh chóng hưởng ứng mặc kệ Milcah đang lườm nguýt mình. Có vẻ cô bạn này không ý thức được rằng tối nay cô sẽ phải nhịn đói rồi.

"Hầy, được rồi... Ta tên là Owen Coffey, giáo sư phụ trách môn biến hình ở Hogwarts."

Ông quyết định mặc kệ Laurel đang chọc chó, nói một lèo.

Laurel bày ra bộ mặt khó hiểu:

"Coffey...họ gì kì cục vậy cà?" Cô lẩm bẩm.

"Nghe như coffee ấy nhỉ?" Milcah cũng cảm thấy giống Laurel.

"Không phải nghe như mà là y chang..."

"Vậy sao hai cháu không thử giới thiệu tên của mình đi?" Owen nhắc nhở.

"Nếu ông tới để thông báo chuyện học thì chẳng phải đã biết trước tên của bọn cháu sao?" Laurel bỗng thông minh bất ngờ đáp.

"À... Ừ ha" Owen đãng trí nhớ lại.

  Để không đánh mất hình tượng của một vị giáo sư đáng kính, ông bước đến một cái bàn còn hơi dính bụi và nghiêm túc nói tiếp:

"Trước tiên hãy ngồi lại đây, để ta kể cho các cháu nghe về một huyền thoại... "

  Câu chuyện của ông bắt đầu, được biết rằng thế giới phù thủy thực sự hoàn toàn là có thật, Harry Potter cũng không chỉ là một nhân vật sách tranh hư cấu như ta thường biết, bởi chính vị tác giả viết nên chuỗi tiểu thuyết này thực chất lại là một phù thủy. Cô làm ở nhật báo và nuôi nấng mong ước thế giới muggle ngoài kia sẽ biết được thêm kiến thức về thế giới phù thủy cùng với cậu bé sống sót và hành trình tiêu diệt phù thủy hắc ám đầy li kì của cậu. Chẳng những thế, cô cũng mong muốn sẽ có thêm nhiều muggle tin vào điều mà cô đã viết nên, mong rằng họ cũng nhờ đó mà sở hữu được khả năng pháp thuật, điều này sẽ khiến cho Hogwarts- nơi cô từng học sẽ trao đổi qua lại với những muggle này được nhiều kiến thức hơn. Một mong muốn phù thủy và muggle được sống trong hòa bình hữu nghị, vì thế mà chuỗi tiểu thuyết cùng tên với cậu bé cứu thế chủ ở thế giới phù thủy đã được phát hành dưới thể loại sách hư cấu dành cho trẻ em đọc.

Kết thúc câu chuyện của mình, Owen bồi thêm:

"Các cháu sẽ được nhận thư cú trong 2 ngày tới, nhớ đọc thư và mua những đồ dùng cần thiết cho năm học." Owen luyên thuyên "Và hẳn là Laurel cũng biết mua những thứ đó ở đâu rồi nhỉ?"- Ông gặng hỏi.

"Là ở Hẻm Xéo!!!!!" Laurel trả lời.

"Biết là vậy nhưng vấn đề ở đây là làm cách nào để đến đó." Milcah thắc mắc.

"Các cháu cứ yên tâm, thầy Miguel sẽ cử người đến đưa chúng cháu đi mua những đồ cần thiết cho năm học."

"Thật sao ạ?" Laurel bỗng nhiên nghi ngờ dù chẳng có lí do.

"Nếu thật thì vầy cũng ổn, chỉ hi vọng đó cũng là một người bình thường chứ không điên khùng như ông." Milcah tranh thủ cơ hội đá xéo, có lẽ cô bắt đầu ghét vị giáo sư này rồi thì phải.

"Mil à... Cậu có hơi quá lời không? " Laurel sợ hãi hỏi.

"Không. "

"À à vậy thì chúng ta dừng lại ở đây nhé." Owen cố tỏ ra bình tĩnh để giải tỏa bầu không khí căng thẳng nơi đây, ông nói tiếp "Hẹn gặp lại bọn cháu vào ngày đi học."

Kết thúc câu nói của ông, Lau cảm thấy trời đất bắt đầu quay cuồng tạo ra rung chấn đến chóng mặt, thoắt cái cô và Mil đã được về tới trước cửa bảo tàng ban đầu một cách thần kỳ.

Quay qua quay lại cũng không thấy ông lão đâu, cô bắt đầu hoài nghi nhân sinh rằng đây chỉ là một giấc mơ, và có lẽ do cô và bạn mình đốt lá đu đủ hơi nhiều nên mới gặp phải ảo giác.

"Quả là một giấc mơ đẹp..." Cô thốt lên câu đấy một cách vừa vui vừa tiếc.

"Không muốn công nhận lắm nhưng mà tớ chắc chắn phải khẳng định đây không phải là một giấc mơ." Mil cất tiếng.

"Hả?! Cậu nói gì? Thật hả? Mil đây sao?? Thôi rồi tỉnh lại đi Mil ơi!!"  Lau không giấu khỏi sự bất ngờ, bởi vì Mil - một người thường hay không tin vào những thứ magic lại có thể nói lên câu này.

"Bình tĩnh nào, tớ vẫn ý thức được rằng đây là chuyện có thực, ngay lúc ông ta dịch chuyển chúng ta đến căn nhà hồi nãy tớ đã có cảm giác muốn nghiên cứu thế giới phù thủy hơn rồi." Cô từ tốn giải thích. " Dù cho cái nết ông ta không dễ ưa cho lắm...".

"Vậy chúng ta làm gì bây giờ?" Lau - lại  với một tâm trạng không thể hào hứng hơn hỏi.

"Tớ nghĩ trước mắt ta nên về nhà và báo trước với gia đình một tiếng." Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng thực tế trong tâm Mil còn đang tính đi luôn khỏi báo trước.

'Đằng nào thì nhà mình cũng chẳng có ai.'

.

Rồi thì ngày mà mấy con cú phải giao thư cũng đã tới, với một cách nhận thư vô cùng bình thường, Milcah dường như đã đoán được 2/3 nội dung của thư trước đó.

Thế nhưng trái với kiểu nhận thư bình thường của bạn mình, Laurel lại cảm thấy cuộc sống này đang lừa dối mình khi mà cô KHÔNG NHẬN ĐƯỢC BẤT CỨ MỘT LÁ THƯ NÀO CẢ. Nội tâm cô gào lên vô vọng, tự nhủ chẳng lẽ mọi việc xảy ra vào vài ngày trước đều là mơ sao. Tức thì một ý tưởng chợt loé lên đầu cô:

'Hay là đi xem Mil như nào thử'

Nói là làm, Lau lập tức phóng thẳng cẳng qua nhà Mil để điều tra, tiếc thay mọi việc không như cô muốn. Trước cửa nhà, mẹ cô đã đứng chặn ở đó từ lúc nào, Lau nuốt nước miếng, tính im lặng nhẹ nhàng lách qua mẹ mình thì lại bị đẩy thật mạnh trở ngược lại vào trong nhà.

"Mày tính đi đâu?"- Người mẹ cất giọng quyền lực hỏi.

"C-con chỉ đang tính qua nhà bạn chơi một lát..."- Lau giờ đây như con rùa rụt cổ, thỏ thẻ một cách lạ thường.

"Rồi mày tính ngủ lại nhà nó như hôm trước? Hay mày đang muốn bỏ nhà đi luôn để đi học cái trường đào tạo phù thủy lừa đảo nào đó?"

"Th-thưa không..."- Cảm thấy mọi chuyện đang nguy hiểm dần, cô lại chợt nhận ra việc tại sao mẹ cô lại biết chuyện này.-" Cơ mà, sao mẹ biết chuyện đó, chẳng lẽ mẹ đã lấy thư của con!?"

"Đúng thế, không đời nào tao lại bỏ tiền cho mày đi học ở một nơi như thế cả, thậm chí mày còn không cần phải đi học."

Mặt cô tối sầm lại, nhận ra được đây mới là việc chính mà cô phải đối mặt bây giờ, những vọng tưởng trước đây của cô đang tan biến dần.

' Đúng nhỉ, mình mà cũng được đi học sao...?"

 Nói rồi cô quay lưng vào nhà và bỏ lên lầu. Nhốt mình trong phòng cho đến lúc thiếp đi, khi tỉnh dậy, Laurel nhận ra trời đã sập tối từ lúc nào, có chút vui mừng vì hôm nay không phải nghe chửi và làm việc liền tù tì trong ngày như bao ngày qua, thậm chí cô còn được ngủ nhiều hơn thường ngày nữa. Rồi cô bắt đầu để ý đến tiếng động ngoài cửa sổ, ngó ra bên ngoài, Laurel nhận ra Milcah đang đứng chờ và cố ra hiệu cho cô bằng đủ loại ngôn ngữ thể hình mà nó có thể nghĩ ra lúc này.

Bắt được tần số của nhau, Laurel vui mừng soạn những thứ cần thiết vào túi đeo của mình rồi rón rén rời khỏi nhà.

"Cậu đến từ khi nào thế!?"- Laurel hớn hở hỏi.

"Cách đây tầm 1 tiếng rồi, cá là cậu lại bị mẹ 'cản' đúng không?"- Đối với Mil, việc này quá đỗi quen thuộc.

"Ờm thì..."-' Đúng quá không cãi được'

" Vậy giờ đi thôi nhé, đến Hẻm Xéo nào!"

.

 Họ cũng đã bắt xe buýt tới được London theo chỉ dẫn trước đó của Owen. Bước xuống xe, Milcah cẩn thận check lại địa chỉ trước đó rồi dẫn Laurel đi theo, khi đã chắc ăn rằng biển tên đường là Charing Cross, cô còn đang bối rối vì không thấy bất kì biển hiệu nào đề tên Quán Cái Vạc Lủng thì Laurel đã dẫn cô vào một bức tường gần đó. Lúc này Mil mới để ý, một cái biển trống gần đó đã hiện lên dòng chữ tên quán và hình minh hoạ cho một cái vạc khi cô và Lau bước laiu gần. Tưởng chừng như chỉ là một bức tường bình thường, ngờ đâu nó lại là một cánh cửa, lại còn dẫn vào một quán rượu.

"Này Laurel, cậu có chắc đã vào đúng quán chứ?" Milcah hoang mang "Tớ nghĩ rằng nơi này không phù hợp với trẻ con chúng mình đâu..."

"Chắc chắn đây là quán Cái vạc lủng rồi, bởi vì tớ thấy trong truyện cũng miêu tả như thế."

Nói rồi Laurel hướng về phía quầy rượu, cô muốn hỏi qua chủ quán rượu một số điều còn thắc mắc khi đọc trong tiểu thuyết bỗng dưng lại có một người phụ nữ lạ mặt chặn cô và Milcah lại. Nom người này có vẻ trưởng thành nhưng khuôn mặt không già dặn là bao, chưa kịp để Laurel hỏi một câu nào, người này tằng hắng nói:

"Hai đứa là học sinh nhập học hôm nay nhỉ? Milcah Crewe và Laurel Drew, đúng chứ?"

"V-vâng, vậy cô sẽ là người đưa tụi cháu đi Hẻm Xéo mua đồ cho ngày đi học đúng khộng ạ?" Lau hỏi lại.

"Đúng vậy, hai cháu tới khá trễ đó. Sẵn giới thiệu luôn, cô là Jasmine Olso, hiện tại là người giữ khoá và gác sân của Hogwarts."

"Nghĩa là bảo vệ á!" Lau nói nhỏ với Mil.

"Thời gian của tôi cũng không nhiều, mong hai cháu có thể nhanh chân."

"Thế bây giờ mình sẽ ra sân sau của quán sao?" Lau háo hức hỏi.

"Hửm? Cháu biết khá nhiều nhỉ."

Jasmine có chút bất ngờ về sự hiểu biết của hai học sinh sống với muggle từ nhỏ. Nhưng rồi cô cũng không còn bận tâm đến điều đó nữa. Bây giờ họ phải ra sân sau của quán, khoảng sân nhỏ cỡ chỉ bằng khoảng một phòng tắm được bọc quanh bằng gạch, ở bức tường phía trước không hiểu sao lại có một phần gạch lõm. Mil đoán rằng chỗ gạch lõm ấy ắt hẳn là để cho việc 'mở đường ra' cho khoảng sân này...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net