Chương 2: Potter ở tiệm đũa phép

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thử chiếc này xem, Wedness nhỏ.

Tôi dè dặt nhận lấy chiếc đũa trên tay ông Ollivander, vẩy nhẹ một cái, xấp tài liệu của ông Ollivander liền bay tứ tung khắp nơi.

- Thưa ông... Cháu có thể nào đi học mà không cần đũa?

- Trừ phi cháu thực sự có khả năng làm điều ấy, cháu yêu.

Nhìn cái đầu nhỏ cúi gằm xuống và đôi tay muốn vò nát cả góc áo của cô bé, ông Ollivander nhận ra đứa trẻ đã cảm thấy áy náy và tội lỗi cỡ nào trong quá trình thử đũa.

Ông Ollivander chầm chậm cất chiếc đũa vừa nãy rồi đưa cho tôi một chiếc khác, hiền hậu cười:

- Đũa phép sẽ tự chọn chủ nhân cho nó, Wedness nhỏ. Kích thước bàn tay của cháu và mẹ cháu có chút đặc biệt, điều đó khiến chúng ta khó lòng tìm được cây đũa phép phù hợp.

- Cháu chỉ là chưa tìm thấy cộng sự của riêng cháu. Nhưng đừng vội nản chí, một khi đã tìm thấy, nó sẽ chính là cây đũa phép đặc biệt chỉ thuộc về cháu.

Nghe vậy tôi cũng vui vẻ hẳn lên, tiếp tục vung đũa. Lần này thì cánh cửa của tiệm va đập liên hồi, tiếng chuông cũng theo đó leng keng không ngừng cực kì đinh tai nhức óc.

Biểu cảm của tôi và ông Ollivander đều trầm xuống đầy bất lực.

*leng keng!*

Được một lúc, tiếng chuông ở cửa tiệm lại vang lên. Một cậu nhóc trông rất xinh xắn với mái tóc sẫm màu hơi xoăn lại và cặp kính tròn rụt rè tiến vào. Trông có vẻ là bằng tuổi tôi.

- Ô chà, ta tự hỏi khi nào ta sẽ được gặp cậu, cậu Potter!

Ông Ollivander dừng hẳn việc tìm kiếm cho tôi một chiếc đũa mới mà trượt ra ngoài chào hỏi với cậu bé nọ, trông ông ấy vui vẻ hẳn.

- Như vừa mới chỉ hôm qua, cha mẹ cậu vào đây mua những cây đũa phép đầu tiên của họ... Nào, vẩy thử xem, ta mong lần này sẽ được.

Trên tay ông cầm hai hộp đũa phép, một cho tôi, một cho cậu ta. Trong lúc Potter gì đó tôi chưa biết tên đang hoang mang, chỉ biết ngắm nhìn cây đũa phép trên tay thì tôi đã dứt khoác vẽ một đường vào không trung nhưng vẫn như cũ...

*bụp bụp!*

Hai cái bóng đèn nọ cứ thế vụt tắt.

- Đó là chiếc đũa thứ mấy rồi nhỉ?

Ông Ollivander và cả Potter đều nhìn về phía tôi. Ông còn cất giọng hỏi rồi quay vào trong tiếp tục tìm kiếm, dường như vẫn chưa bỏ cuộc.

- Hai mươi tám ạ...

Tôi chán nản đáp.

Potter cũng tập tành vẫy thử và hiệu ứng nó làm ra còn tệ hơn cả tôi, cậu nhóc liền sợ hãi đặt lại.

- Không sao đâu, đừng lo lắng.

Bởi lẽ những chuyện tôi làm trước đó còn kinh khủng hơn nhiều. Tôi lên tiếng an ủi Potter, cậu bạn cũng nhìn qua một cái rồi gật đầu.

- Đây, lần cuối nhé, chắc chắn lần này là cuối cùng rồi. Còn Potter, cây đũa này hẳn được định sẽ dành cho cậu.

Ông Ollivander nói với vẻ cẩn trọng.

Hiệu ứng lần này không tệ như tôi nghĩ. Potter thành công tạo ra một vầng hào quang chói lòa khiến ông Ollivander cảm thấy rất kì diệu.

Ông nói đó là đũa phép làm từ gỗ thủy tùng và lõi lông Phượng Hoàng, loại lõi ông thích nhất và hiện tại chỉ có đúng hai cây, cây đũa anh em của Potter vốn thuộc về người đã tạo cho cậu ta vết sẹo trên trán.

- Đó là một người đã làm nên những điều vĩ đại nhưng khủng khiếp và chúng ta không được phép gọi tên hắn. Ta vô cùng trông mong vào tương lai của cậu sau này, cậu Potter à.

Đôi mắt ông ẩn chứa tia dịu dàng, nói.

Về phía tôi, không hiểu sao khi chỉ vừa mới tiếp xúc với chiếc đũa, tôi đã cảm nhận được cảm giác ấm áp lạ kì.

Và rồi khi vung đũa, hiệu ứng giống hệt với cậu Potter kia, cảm giác ấm áp lâng lâng cũng theo đó đi dọc khắp cơ thể.

Ông Ollivander chứng kiến hiện tượng này, vui mừng reo lên:

- Quả nhiên, nó thích cháu. Đây là một chiếc đũa rất đặc biệt. Nó đặc biệt là vì lõi của nó là lông đuôi của Lôi Điểu, một loại nguyên liệu thường không nằm trong phạm vi làm đũa của ta và cũng chỉ có một chiếc này thôi. Cháu là chủ nhân thích hợp nhất của nó kể từ ngày ta làm ra cây đũa ấy. Như ta đã nói, cháu yêu, rồi sẽ có cây đũa chọn cháu.

Tôi vô cùng vui mừng vì đã tìm thấy đũa phép phù hợp, phấn khích hỏi:

- Chiếc đũa này giá bao nhiêu vậy ạ?

- Mọi chiếc đũa ở đây đều có giá bảy đồng galleons, cháu yêu. 

Bảy đồng galleons? A, bảy đồng sao? Được rồi...

Cầm lấy túi xu vàng óng ánh nặng trịch mẹ đưa và bảo đấy là tiền tiêu vặt, tôi nhanh nhẹn lấy ra bảy đồng đặt lên bàn gỗ.

Potter bên cạnh nhìn theo hành động của tôi, cũng cuống quýt lấy ra bảy đồng vàng lấp lánh đẩy đến chỗ ông Ollivander.

Ông Ollivander quan sát hành động đáng yêu của hai đứa trẻ không khỏi mỉm cười. Lại quay sang nhắn nhủ với Termany:

- Wedness nhỏ, với chiếc đũa đó, cháu sẽ trở thành một phù thủy quyền năng. Nhưng hãy lắng nghe kĩ, bản thân Lôi điểu là một sinh vật rất nhạy cảm với những nguy hiểm siêu nhiên nên chiếc đũa này cũng sở hữu khả năng tự động phản nguyền khi nó cảm thấy bị đe dọa. Cháu phải tuyệt đối cẩn thận.

- Vâng, cháu hiểu.

- Ta rất mong đợi vào tương lai của cháu, cháu yêu. Có thể cháu còn vĩ đại hơn cả mẹ cháu, thậm chí ông cháu cũng không thể sánh bằng. Ta tin rằng là như vậy.

Tôi cười trừ, cảm thấy ông Ollivander nói có hơi phóng đại.

Tôi dùng cả hai tay ôm chặt hộp đũa phép đầy trân trọng. Khó khăn lắm mới tìm được chiếc đũa thích hợp, tôi sẽ bảo vệ nó chu toàn.

- Và Potter, đây là đũa của cậu.

Nhìn Potter nọ rụt rè cầm lấy hộp, tôi cảm thấy ấm áp quá chừng. Chà chà, đây là đứa trẻ bằng tuổi tôi sao? Sao cậu ta có thể trông ngây thơ và đáng yêu như vậy nhỉ?

- Tạm biệt ông Ollivander!

Tôi cùng Potter ra khỏi cửa tiệm và mẹ thì vẫn chưa đến. Nhưng xem kìa, cậu ta đã được ai đó đón đi rồi.

Đó là một vị với thân hình to lớn và bộ râu rậm rạp. Tuy vẻ ngoài có phần đáng sợ nhưng nét phúc hậu trên khuôn mặt lại đánh bay toàn bộ ấn tượng không tốt của tôi về bác ấy. Một phần cũng là vì tôi đã hiểu lầm một người giống như vậy ở quán rượu trước khi đến đây...

Nhìn thấy bác Hagrid, Harry liền vui vẻ hẳn, cậu quay về phía cô bé lạ mặt bên cạnh mà nói:

- Tớ... Tớ phải đi rồi, hẹn gặp lại...

Giờ Harry mới chợt nhận ra, mình còn chẳng biết tên người ta. Termany lại rất vui vẻ vẫy tay:

- Ừm, hẹn gặp lại cậu.

Nhìn thấy Harry đang trò chuyện với một cô bé lạ mặt, Hagrid mỉm cười, hỏi:

- Bạn con hả?

- Dạ không ạ, chỉ là tình cờ gặp trong tiệm...

Cậu chối. Dù gì cũng không chắc sẽ gặp nhau được mấy lần nữa.

- Thế hả? À đúng rồi, bác có quà cho con đấy. Đi nào!

Cứ thế Harry bị người bác to lớn nhưng hiền hòa ấy kéo đi.

*****

Giờ nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy cây đũa này bị làm sao ấy. Nghe ông Ollivander nói thì nó được làm từ gỗ mun, lõi lông đuôi Lôi Điểu, chiều dài 9 3/4 inches.

"Chết thật, đã không muốn nổi bật mà tại sao đũa phép lại làm từ cái lõi gì nghe giống nhân vật chính trong tiểu thuyết thế?! Đã vậy còn là cái duy nhất nữa mới chết chứ!"

Tôi rời tiệm rồi chợt nghĩ lại. Bây giờ hoàn trả, đi học không cần đũa có được không nhỉ?

- Terma, đi đo áo chùng nào con!

A, người mẹ đại gia của tôi đây rồi. Mặc dù biết nhà mình có mấy cái núi vàng lấp la lấp lánh đặt trong ngân hàng cần được tiêu sài nhưng mà đột nhiên phất lên nhanh chóng như vậy tôi chẳng quen chút nào. Phải chăng mẹ đã...

- Mẹ biết con còn sốc về gia sản nhà ta. Chỗ tiền đó là mẹ và ông tích cóp được trong những năm tháng huy hoàng còn là phù thủy cả đấy. Chứ không phải trộm cướp gì đâu, đừng có nghĩ ngợi linh tinh.

Chưa để tôi kịp hỏi gì thì mẹ đã đọc được hết thảy, còn cốc cho tôi một vố thật đau. Năng lực phù thủy của mẹ quá ghê gớm rồi đó mẹ yêu à.

- Được rồi, con có muốn mua gì hay ghé qua đâu không?

- Thư viện đi ạ!

Hai mắt tôi sáng lấp lánh nằng nặc đòi mẹ dẫn đi. Tôi thật sự tò mò, sách của giới phù thủy so với giới Muggle, rốt cuộc có gì đặc sắc hơn?

*****

- Terman, hôm nay của con thế nào?

Sau khi mua sắm đầy đủ các vật dụng cần thiết, tôi và mẹ cùng trở ra thì đã thấy bố chờ sẵn. Ông tươi cười bước xuống mở của xe, đồng thời hỏi thăm tôi.

- Vui lắm ạ, con còn tìm được rất nhiều cuốn sách hay nữa!

Trên tay tôi ôm chặt năm cuốn sách dày, hớn hở khoe với bố.

- Đừng chỉ có đọc, con mau soạn sẵn hành lí đi rồi muốn làm gì thì làm.

Uầy, hành lí gì đó từ từ, quan trọng là sách mới nóng hổi phải đọc liền mới tốt!

- *cốc!* Ui da... Mẹ kính yêu à, xin đừng dùng quyền năng bá cháy của mẹ để đọc suy nghĩ của con nữa có được không?

- Soạn hành lí trước đã nhé, Termany yêu dấu. Con mà không nghe lời nữa thì coi chừng sách của con đó.

Mẹ giơ nắm đấm lên làm tôi bị dọa đến rụt cả người lại, hai tay vô thức ôm chặt mấy cuốn sách quý. Đáng sợ, quá đáng sợ rồi...

*****

- Còn một cuốn nữa... Ừm, cuối cùng cũng xong rồi! Thấy không? Nhanh mà! Thế nhưng mẹ không chịu tin mình gì hết...

Hành lí đã chuẩn bị xong, theo lời mẹ thì tôi đọc sách được rồi nhé!

"Mà sao dưới phòng khách lại ồn ào vậy nhỉ?"

Tiếng cười nói lớn đến mức một đứa trên tầng hai đóng cửa kín mít như tôi cũng nghe rõ mồn một. Có khách tới thăm à?

Vì hiếu kì, tôi gập cuốn sách đang đọc dở dang lại rồi rón rén bước xuống cầu thang.

- Hai người đi đường có mệt không ạ? Để con đi pha ít trà...

Đây là giọng của bố tôi. Hai người? Hai người nào vậy nhỉ? Họ là ai mà bố lại phải lễ phép nhún nhường như vậy?

- Không cần đâu, chúng ta chỉ là nghe tin Termany bé nhỏ nhập học vào Hogwarts nên mới đến đây thăm, nhân đây ông ngoại cũng có quà tặng cho con bé...

Còn giọng nữ dịu dàng này là...

- Bà ngoại?! Cả ông ngoại nữa! Sao hai người lại ở đây vậy ạ?

Tôi bỏ trò điệp viên bí ẩn mà trực tiếp xông vào phòng khách đến cạnh ông bà ngoại của mình.

- A! Mẹ đã tính gọi con đấy.

- Lại đây nào Terman của bà, cháu lớn lên ngày càng xinh xắn rồi!

Bà đưa ánh mắt đầy tình thương yêu mà ôm tôi thật chặt. Ề hề hề, có bà ở đây tôi sẽ không còn sợ bị mẹ mắng nữa!

- Ông bà đến đây thăm nhà làm con rất vui! Nhưng mà đường xa vất vả, hai người cũng có tuổi rồi, thật sự ổn sao ạ?

- Ông cũng nghĩ như cháu, nhưng làm thế nào được đây? Cháu cũng biết một khi Rossie đã quyết định thì cô ấy sẽ làm tới cùng. Bà cháu chẳng chịu nghe lời ông gì cả...

- Không phải anh cũng nhớ cháu gái nhỏ của chúng ta sao, Richter? Vậy thì chỉ cần đưa em theo là ổn rồi, cũng tiện đường còn gì?

Bà tôi nghe ông bộc bạch liền phản bác ngay. Chậc chậc, đúng là nóc nhà.

- E hèm! Thật ra ta tới đây là vì có một món quà nhỏ muốn tặng cho Terma, kỉ niệm con bé đi học ở Hogwarts. Nào, cháu nhắm mắt lại đi.

Ông gằng giọng, nói.

Ôi thôi, cái gì đây nhỉ? Tôi tò mò quá!

- Mừng ngày đầu nhập học của cháu, Terma. Sao hả? Cháu thích nó chứ?

Khi tôi mở mắt ra, trên tay ông là một cái lồng cùng bên trong đó có một con cú màu đen nổi bật nhờ chiếc vòng cổ với viên ngọc xanh và đôi mắt xám.

_ Hết chương _


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net