Chương 5: Trứng rồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết đầu tiên trong năm của nhà Ravenclaw là học cùng với Hufflepuff. Chúng tôi cùng nhau chuẩn bị đồ dùng đến lớp Bùa Chú do giáo sư Filius Flitwick, chủ nhiệm nhà Ravenclaw giảng dạy.

Hôm nay chúng tôi sẽ học một loại bùa chú khiến các vật bay lên. Tôi thật sự rất phấn khích, trong lòng không ngừng lăn lộn.

Vì mới lần đầu tiếp xúc với bộ môn này, nên giáo sư chỉ cho phép chúng tôi tập tành với thứ nhẹ nhất là lông.

- Đừng quên phải chuyển động cổ tay thật dẻo như ta vừa luyện tập nhé. Chỉ vẩy điệu và gõ nhẹ. Nào các trò.

Giáo sư nói rồi lấy đũa phép ra làm mẫu, cả bọn nhóc bên dưới nhanh chóng chăm chú thực hiện theo.

Tôi đã vẩy một cách nhẹ nhàng, uyển chuyển nhất có thể. Ôi trời, cả cuộc đời tôi không thể ngờ có ngày mình lại cử động dịu dàng được như thế này. Mẹ tôi mà thấy chắc sẽ khóc mất.

- Tốt! Và phát âm rõ ràng "Wingardium Leviosa". Nào, các trò làm thử đi.

Tổng quan cũng khá dễ. Thì đúng rồi, cả giáo sư còn bảo đây là căn bản...

Ấy vậy mà, gần như học sinh của cả hai nhà đều chẳng ai khiến cho chiếc lông của mình lơ lửng lên được cả.

Ôi trời... hẳn 99% là do cách bọn họ phát âm rồi. Có đứa giọng lên quá cao, có đứa lại hạ giọng quá thấp hoặc quá nhỏ, có đứa thì lên lên xuống xuống như tàu lượn ấy.

- Chịu rồi, mình không làm được!

Law đột nhiên quay qua tôi mà khóc mếu máo. Tôi vội đẩy cậu ta ra, thở dài đề nghị:

- Đâu nào, làm thử tôi xem.

- Ừm... Wingardium Leviosa!

Law làm theo yêu cầu của tôi. Ngồi quan sát, tôi nhận thấy cánh tay cậu ấy có hơi cứng, vả lại cách phát âm cũng khác giáo sư nhiều. Law vẫn ngây thơ hỏi:

- Sao rồi? Mình có làm gì sai không?

- Ừm... Tôi nghĩ là cậu nên thả lỏng cánh tay và vẩy thật nhẹ, thật tự nhiên thế này. Đồng thời đọc thần chú, à chú ý cách phát âm và điểm nhấn khi cậu đọc: "Wingardium Leviosa". Rồi, cậu làm lại thử đi, tôi nghĩ lần này sẽ được.

Tôi nghĩ ngợi một chút rồi cũng lấy đũa phép ra để mô phỏng lại cho Law dễ hình dung nhưng mà vẻ mặt của cậu ta là gì đây? Tự nhiên mở to mắt trừng trừng về phía tôi thế?

- Sao thế, Law?

- T-Termany... Cậu làm được rồi kìa!

Law chỉ tay đi đâu đó, tôi liền ngơ ngác nhìn theo và đón tiếp tôi là một bất ngờ lớn.

Cuốn sách giáo khoa của tôi! Nó cứ vậy... mà đang lơ lửng trên không?!

- Sao sách của tôi lại ở trên đó?! Đùa vậy là hơi lố rồi đó, rốt cuộc là ai vậy!!?

Tôi hốt hoảng cố tìm cách để đem nó về, lòng thầm chửi rủa cả triệu lần. Nó bay cao quá, thậm chí tôi còn chẳng biết câu thần chú nào kéo nó xuống nữa. Khốn nạn thật sự, tôi mà biết đứa nào làm trò này thì biết tay tôi!

- Là cậu làm nó bay lên đó!

- Hả? Ý cậu là sao?

- Khi mô phỏng cho mình, cậu đã vô tình ếm bùa thành công vào quyển sách thay vì chiếc lông của cậu đấy! Mình biết Termany rất giỏi mà!

Law đang nói gì vậy? Tôi nghe lầm phải không nhỉ?

"Chúa tôi, mình quả là con người thành thật khi lại tự rủa bản thân 7749 câu chửi thề. Thật sự dễ như vậy luôn?"

Đùa à, cả đời tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể thực hiện được theo mẫu. Đây không thể chỉ là áp dụng công thức là ra được. Giống như việc vẽ tranh vậy, ta không bao giờ vẽ được như mẫu vì nó vốn chỉ để trưng thôi mà.

Cả lớp học bỗng chốc im lặng, không khỏi trầm trồ nhìn quyển sách lơ lửng trên không như thể một thứ gì rất kì diệu, chỉ còn tiếng giáo sư Flitwick hết lời khen ngợi:

- Làm tốt lắm! Các trò thấy không, trò Wedness đã thành công rồi đấy! 10 điểm sẽ được thưởng cho Ravenclaw!

Giáo sư Flitwick nói với vẻ tán thưởng, điều đó khiến cả lớp học xì xào không thôi.

Law vui mừng nắm lấy vai tôi không ngừng lắc, phấn khích vô cùng:

- Cậu vừa kiếm được cho nhà mình 10 điểm kìa! Là 10 điểm đó! Cậu tuyệt quá, Termany!

Thì cũng vui đấy nhưng sách... đó là sách đó, sách yêu, sách quý! Làm sao để mang nó xuống đây?

"Sách giáo khoa yêu dấu ơi, comeback please!!"

Tôi khóc ròng một cách bất lực.

*****

- Tiếp theo là tiết gì nhỉ?

Tôi quay sang Law mà hỏi. Cậu ta không do dự mà khẳng định:

- Bay! Chúng ta mau ra sân thôi!

Chưa để tôi kịp phản ứng, Law liền kéo tay tôi chạy mất hút. Mà thôi chẳng sao, cái này là tôi tình nguyện.

Nhà Ravenclaw chúng tôi sắp tới sẽ tham gia lớp bay cùng nhà Hufflepuff. Hai nhà có duyên thật đấy.

Giáo sư Rolanda Hooch nhanh chóng vào lớp để chỉ thị. Dù mới chỉ là buổi đầu tiên, nhưng giáo sư lại nhớ được tên của một số bạn học ở đây làm tôi không khỏi bất ngờ.

- Chào mừng các trò đến với buổi học bay đầu tiên. Các trò còn chờ gì nữa? Tới đứng kế chổi của mình đi. Nào, nhanh lên. Giơ tay phía trên cán chổi và hô "Lên".

Dưới sự chỉ thị trực tiếp từ giáo sư Hooch, chúng tôi lần lượt tiến đến bên cạnh cây chổi của mình mà hô to.

Những âm thanh hỗn tạp vang xa khắp sân cỏ xanh mướt, mặc cho những người khác đang cố gắng thế nào, tôi vẫn chọn không làm gì mà quan sát xung quanh.

- Cậu không định làm gì à, Termany?

Law khó hiểu nhìn tôi.

- Bây giờ tôi làm.

Tôi mỉm cười đáp.

Từ từ, bình tĩnh nào cô bạn thân yêu của tôi ơi. Nhẩm đếm thì dường như cậu đã thử không dưới mười một lần rồi đúng không, Law?

Tôi nhắm mắt lại, bình thản gọi với tông giọng không lên quá cao như bao đứa khác trên sân, nhưng cũng chẳng xuống quá thấp.

- Lên.

Cứ nghĩ bản thân đã làm màu thất bại và sắp phải hứng chịu sự quê độ, tôi mở mắt ra định gãi đầu mấy cái cười trừ để cứu rỗi tình thế. Ai ngờ đâu, cây chổi đang vừa lơ lửng, vừa đứng thẳng đuột trước mặt tôi cứ như đang chờ tôi nắm lấy nó. Hiện tượng quái quỷ gì đây?

- Ôi Thánh thần Merlin, Termany! Cậu làm sao mà cây chổi nó đ-

Trước khi Law kịp hó hé bất cứ cái gì, tốt nhất là tôi nên nhanh chóng bịt chặt miệng cô nàng này cái đã. Cầm vụt lấy cán chổi, tôi nghiêm giọng nói:

- Cậu coi như chưa thấy gì giúp tôi. Hứa đi, không, thề luôn.

Cho đến khi cậu ta đưa ba ngón tay lên kèm theo mấy cái gật đầu đồng ý, tôi mới chịu thả ra.

- Aizz... nhưng mà sao lại giấu đi? Mình thấy rất tuyệt mà?

- Cậu không hiểu đâu. Cơ bản là tôi không muốn nổi bật.

Nội dung tiếp theo ngoài nắm cán chổi chính là phần bay. Ôi trời, giáo sư thì muốn chúng tôi lượn lên một chút, nghiêng về phía trước một chút rồi quay trở lại mặt đất.

Còn tôi thì lại muốn lượn vòng trên bầu trời thật lâu, bay đi đây đó rồi mới quay về. Aizz, năm nhất thật là chán quá đi...

- Theo tiếng còi của tôi!

Chúng tôi cưỡi chổi sẵn mà vào tư thế chuẩn bị. Ngay khi số đếm ngược kết thúc và tiếng còi vang lên, chổi của tôi dường như mất kiểm soát mà phóng vụt đi trong sự hốt hoảng của mọi người.

- Này! Cậu bay đi đâu vậy!?

- Trò Wedness! Mau đáp xuống!

Mặc cho giáo sư kêu gào hay thổi còi in ỏi, cây chổi vẫn bay theo hướng nó muốn kéo theo tiếng hét kinh hãi của tôi.

*vụt!*

Cảm giác giống như đang chơi tàu lượn siêu tốc ấy nên tôi thấy vừa sợ vừa thú vị. Cho dù giáo sư bảo phải đáp xuống nhưng tôi thật sự không biết đáp xuống như nào.

Cây chổi cư xử rất kì lạ, nó cực kì xốc nảy nhưng thấy chướng ngại vật liền tự động vượt qua. Dường như nó muốn đưa tôi đi đâu đó.

Chúng tôi xuyên qua không khí, lướt trên làn nước, bay qua các tòa nhà của học viện và tôi nhận ra gió trên này thật sự rất mát.

Bay mãi chán quá nên nó thả tôi xuống một bụi cây dày dù cành cây có làm mặt tôi hơi xước một tí. Tôi khó hiểu nhìn chầm chầm cây chổi muốn mắng mỏ mấy câu. Nhưng nó rất thản nhiên lại bay đi đâu mất.

- Ê! Sao tự nhiên bỏ tao lại đây vậy cái chổi chết tiệt này!

Nhìn lại hoàn cảnh của bản thân, tôi cảm thấy tội nghiệp thay cho thân mình. Xung quanh toàn những cây là cây, còn toát lên một màu âm u dù bây giờ đang là buổi sáng. Trong lòng thầm mong đây không phải là "Rừng Cấm", nếu không thì tôi thật sự tiêu rồi.

- Giờ sao đây? Làm sao mà về...

Tôi mệt mỏi ngồi thụp xuống đưa hai tay ôm đầu. Tất cả là tại cây chổi kia. Hay nó thấy tôi không thích hợp với Hogwarts nên mới đuổi đi để bảo vệ trường? Ơ, nếu vậy thì cho tôi soạn hành lí đã rồi muốn làm gì thì làm chứ!

- *sột soạt!* Hm?

Đột nhiên nghe thấy tiếng động khẽ trong bụi cỏ, tôi căng thẳng rút đũa phép ra mà nhìn về phía đó.

- *loạt soạt!* Ồ, chỉ là một con thỏ thôi à. Khoan! Đứng đó, đừng có tới đây nha!...

Và thật bất ngờ, ẩn đằng sau bụi cây là một chú thỏ đang lăn quả trứng lớn, vừa thấy tôi nó liền định tiến lại làm tôi hoảng vô cùng.

Tôi bị sợ sinh vật sống, ai mà biết được những con vật đáng yêu như này còn có thể cắn người chứ? Con thỏ nọ cũng rất biết ý, nó liền đứng im đó mà đẩy quả trứng về phía tôi.

- Cho tao hả?

Tôi ngây ngô nhìn nó, hỏi. Con thỏ gật đầu nhiều lần rồi chạy đi mất, xem ra nó thật sự hiểu tiếng người.

Cái quả trứng bí ẩn kia vẫn ở dưới chân tôi. Cẩn thận cầm nó lên mà xem xét kĩ càng, tôi mới nhận ra nó to cỡ bằng quả trứng của con đà điểu trong giới Muggle. Chẳng lẽ ở đây cũng có đà điểu à?

- Nó cho mình để ăn hay sao nhỉ?

Nghe nói mấy quả trứng đà điểu ăn ngán dữ lắm dù rất bổ. Hay gửi về nhà cho ông bà, bố mẹ ăn tẩm bổ nhỉ?

- *bốp!* Ui da! *bốp! bốp!*

Đột nhiên tôi bị ném đá dữ dội bởi con thỏ ban nãy cùng đồng bọn, nó trông rất tức giận như thể hiểu được lời tôi nói hay gì đó tương tự.

Con thỏ dẫn đầu có một đôi mắt đỏ và bộ lông trắng rất khác biệt giữa con thỏ mắt đen lông xám, nó đột nhiên dang tay ra kiểu như đang bay làm tôi vô cùng khó hiểu. Sau đó nó lại gầm gừ như muốn biểu đạt điều gì đó, đồng bọn xung quanh cũng vào phụ trợ diễn một màn kịch nhỏ cho tôi xem.

- Được rồi, tao hơi hiểu rồi. Ý bọn mày đây là trứng rồng?

Tôi không chắc chắn hỏi lại đám thỏ, bọn nó liền gật đầu lia lịa. Con thỏ thủ lĩnh còn vui mừng mà giơ dấu "like" khích lệ tinh thần nữa cơ.

- Tao biết tao giỏi rồi khỏi khen! Ơ mà khoan... trứng rồng á?!

Tôi giật mình hét lên xém thì rơi vỡ quả trứng làm đám thỏ cũng hoảng loạn vô cùng.

Con thỏ đầu đàn chỉ tay vào tôi rồi lại chỉ vào quả trứng, thuộc hạ của nó đem đến một viên đá tròn màu xám, thả một cái xuống đất và rồi viên đá vỡ tan tành. Ngay khi tôi không hiểu bọn chúng đang muốn biểu thị điều gì, con thỏ thủ lĩnh đã đưa ngón tay mềm mại của nó kéo ngang một đường ở cổ và nhìn tôi với một khuôn mặt đáng sợ.

Tôi đang bị một con thỏ đe dọa. Đáng lẽ tôi không cần phải sợ như vậy, vì nó chỉ là một con thỏ, nhưng không hiểu sao trong lòng tôi có hơi hãi hùng.

Sau đó bó cùng đồng bọn chạy đi.

- Aizz, giờ làm sao đây?...

Tôi gãi đầu khó xử. Thôi thì trước tiên giấu nó đi cái đã. Nhét vào áo cái... Ơ khoan tôi đang làm gì thế này?

Rõ ràng đã có chiếc vòng cổ bảo bối chuyên chứa đồ rồi mà vẫn còn quê mùa đem giấu một cách thiếu chuyên nghiệp... Tay lại nhanh hơn não rồi.

Sau đó tôi đi loanh quanh tìm lại cây chổi chết tiệt kia, nhưng vô vọng rồi. Có lẽ vẫn nên chờ ai đó đến giải cứu thôi.

- Trò Termany Wedness! Cuối cùng cũng tìm thấy trò rồi. Nào, lên đây! Chổi của trò đã về trước đó rồi!

Đang chán nản, tôi đột nhiên nghe thấy giọng của giáo sư Hooch. Không giấu được niềm vui, tôi liền không do dự leo thẳng lên chổi cùng giáo sư bay về trường.

Aizz... Số khổ quá đi, cuối cùng cũng được cứu. Mà còn cây chổi kia nữa, nó vậy mà thật sự bỏ tôi lại một mình, không thấy cắn rứt lương tâm à?

- Cảm ơn giáo sư rất nhiều ạ.

Thấy tôi trở về bình an vô sự, Law liền chạy đến khóc òa lên.

- Termany!! Mình còn tưởng cậu đã gặp nguy hiểm gì đó chứ...

- Nhưng không phải tôi trở về an toàn rồi sao? Nên không cần lo nữa đâu, Law.

Trấn an Law xong, tôi bị bắt phải đến bệnh xá để kiểm tra tổng thể. Nằm trên chiếc giường trắng tinh, tôi thả lỏng người khi nghe bà Pomfrey chẩn đoán bản thân không sao, còn dự định ngủ một chút. Kết quả là hết tiết bay rồi, tôi lại nằm ngủ ở bệnh xá quên trời quên đất.

- Con xin phép ạ.

Tôi nhanh chóng rời đi. Bằng cách nào đó tôi đã đi đến tầng hai của tòa nhà phía Tây thay vì sân tập bay trước đó, từ đây có thể nhìn xuống sân cỏ bên dưới. Đương nhiên là tan học cả rồi, giờ này chắc ai cũng tập trung ở đại sảnh đường ăn trưa.

Chỉ là không ngờ Law Henderson, cô gái đó vậy mà còn ở lại trong sân. Thậm chí cậu ta còn thần kì đến mức biết được có người đang nhìn chầm chầm mình mà nhìn theo, mỉm cười toe toét.

Tôi thấy xung quanh Law phát sáng, nụ cười đó đột nhiên lấp lánh đến lóa mắt luôn làm tôi bị khựng lại một chút, cả người không khỏi run lên và mắt tôi muốn trợn trắng.

- Này, sao cậu còn ở đây thế?

Tôi vuốt phẳng tà áo chùng nhăn lại do bị đè lên khi nằm nghỉ của mình, hỏi với vẻ nghi hoặc.

- Hì hì, mình đặc biệt đứng chờ cậu đó!

Tôi thở dài, đập tay lên trán đầy ngán ngẩm, lại nói:

- Tôi không biết là cậu giả ngốc hay ngốc thật nhưng tốt thôi, đi nào, đến Đại sảnh. Cậu đã đứng dưới nắng khá lâu rồi đúng không? Dù tiết trời không quá nóng nhưng nếu cậu lại nhiệt tình quá đến đổ bệnh thì tôi cũng chẳng cảm kích nổi đâu.

- Khi đó thì cậu chăm sóc cho mình là được rồi!

Law cười ngây ngốc.

Đúng là ngốc chết đi được, nhìn cậu ta thế này, khó mà tin được là một Ravenclaw am hiểu.

Ấy thế mà vẫn là một Ravenclaw đấy, hẳn dẫu có là Mũ phân loại thì đôi khi cũng mắc sai lầm.

_ Hết chương _


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net